Châu Kinh Duy lấy đôi đũa ở bên cạnh ngâm vào trong trà nóng, sau khi khử trùng xong thì đưa cho Trình Vi Nguyệt: “Quán mì thịt bò
kho ở cổng Kinh đại."
Triệu Tất Mặc trầm mặc một lúc lâu, không nói nên lời: “Châu luật sư, cậu đây là phản phác quy chân?*”
*Trở về nguyên trạng
Châu Kinh Duy không quan tâm lời huyên thuyên của anh, trực tiếp cúp điện thoại.
Trình Vi Nguyệt đã chơi qua ván 200, độ khó hơi cao, nửa ngày vẫn chưa thông qua, năng lượng cũng dần cạn kiệt.
Trình Vi Nguyệt không phát hiện ra, một bên chuyên chú ăn mì, một bên
trả lời: “Không tính là tín đồ, là…kính nể.”
Đúng lúc
này, có một cô gái trẻ trung xinh đẹp đi tới, chủ động chào
hỏi Trình Vi Nguyệt: “Trình học tỷ, xin chào."
Trình Vi Nguyệt cuối cùng cũng phải buông bát mì xuống, cô xấu hổ cười: “Xin chào, xin hỏi em là?”
“Em là học muội năm hai, bọn em có nhìn thấy ảnh của Trình học
tỷ trên diễn đàn, chị ngoài đời so với trên ảnh còn xinh đẹp
hơn.”
Nữ sinh nói đến đây, lại đỏ mặt nhìn về phía Châu
Kinh Duy đang ngồi đối diện Trình Vi Nguyệt, lúc mở miệng giọng nói càng nhỏ hơn: “Bạn trai của học tỷ cũng thật đẹp trai,
hai người trông rất xứng đôi.”
“Bọn chị không phải….” Trình Vi Nguyệt vội vàng muốn giải thích, lại bị Châu Kinh Duy cười cười tiếp lời.
Khuôn mặt trang nhã cao quý vốn đã rất bắt mắt, giờ lại nở nụ
cười, lực sát thương rất kinh người “Vi Nguyệt có ảnh trên diễn đàn sao?”
“Đương nhiên rồi, Trình học tỷ chính là hoa khôi của Kinh đại.” Nữ sinh nhiệt tình giải thích.
Đỏ ửng trên mặt Trình Vi Nguyệt lập tức lan xuống tận cổ, cô xấu hổ không dám ngẩng đầu lên, giống như con mèo nhỏ ngồi nghe
Châu Kinh Duy và học muội kia nói chuyện, bộ dạng ôn thuận lại
ngoan ngoãn.
Châu Kinh Duy tranh thủ lúc này đi tính tiền.
Anh vỗ nhẹ lên vai Trình Vi Nguyệt, nhìn vành tai đỏ đến muốn nhỏ ra máu của cô, mang theo chút trêu chọc nói: “Học muội của em
đã đi lâu rồi, chúng ta cũng đi thôi.”
“Em còn phải tính tiền.”
“Tôi đã trả rồi.” Châu Kinh Duy hơi dừng lại: “Đợi khi nào em được trả tiền lương thực tập lại mời tôi.”
Lên xe, Châu Kinh Duy mở một bản nhạc nhẹ nhàng êm dịu.
Trình Vi Nguyệt lúc này mới ngẩng đầu, thấp giọng giải thích: “Tôi
không phải hoa khôi, diễn đàn đó mọi người chỉ đùa vui thôi.”
Châu Kinh Duy cười cười, hơi quay mặt nhìn cô: “Vi Nguyệt, em rất đẹp.”
Trình Vi Nguyệt trong ánh mắt chân thành nghiêm túc của anh, nói không nổi một lời phản bác.
Cô vốn dĩ còn muốn hỏi anh, tại sao không giải thích anh không phải là bạn trai của cô.
Nhưng ngay lúc vừa khởi động xe, anh đã chủ động nói: “Lúc nãy
trong quán mì có không ít nam sinh đang nhìn em, nếu như tôi nói
mình không phải bạn trai của em, nói không chừng ngày mai em sẽ
được tỏ tình hàng loạt.”
Trình Vi Nguyệt phá lên cười, bỏ xuống khúc mắc ở trong lòng, lông mày như một vầng trăng khuyết.
Châu Kinh Duy đưa Trình Vi Nguyệt đến công viên ở trước phố Đinh Lan.
Anh mở cửa xe giúp cô, Trình Vi Nguyệt ngước khuôn mặt thanh tú, mỉm cười ngọt ngào với anh.
Cô nói: “Châu Kinh Duy, tạm biệt.”
Thật là động lòng người mà không hay biết.
“Tạm biệt, Vi Nguyệt.” Giọng nói có chút khàn.
Ánh nắng buổi chiều chói chang, Châu Kinh Duy đứng nguyên tại chỗ
nhìn cô đi xa, trái tim như bị khoét mất một mảnh. Anh từ trong
túi áo lấy ra chiếc khăn tay Trình Vi Nguyệt đưa cho, đầu ngón
tay chậm rãi chạm vào hoa văn trên đó.
Thật là đẹp.
Giống như chủ nhân của nó.
Nhất định phải giấu đi.
Trong công viên nhỏ này thường ngày đều chỉ có một nhóm người cao
tuổi chơi cờ và dắt chó đi dạo, nhưng chiều hôm nay lại không
giống.