Trong sảnh Bách hương
đang ngập trong bầu không khí xấu hổ, kỳ thật cũng do chuyện này làm cho mọi người nhất thời sửng sốt, nhờ Lâm Ngọc Hồng phản ứng nhanh nhẹn mà
đứng dậy thi lễ, nàng không giống Lâm Ngọc Châu thành thành thật thật mà tự mình đứng dậy, nhân tiệm kéo Lâm Ngọc Châu đứng lên.
Chỉ trong một chớp mắt, Lâm Tịch Cận cảm giác giác mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Ngọc Châu ôn nhu nhìn muội muội mình, trong mắt trang đầy cảm kích, tỷ
muội hai người nhìn nhau tươi cười tựa hồ như đang trao đổi cái gì.
Mỹ nhân kiều diễm. Một nhu hòa, một e lệ, hình ảnh tỷ muội đứng song song cạnh nhau nhìn đẹp vô cùng.
Mọi người nhất thời hiểu ý mà cười, một màn vừa rồi lướt qua, mọi người đều áp chế nghi vấn trong lòng chỉ cho là mình hoa mắt.
Có lẽ bởi vì mình suýt nữa bị xấu mặt mà hai tỷ muội nhìn thấy Lâm Tịch
Cận bình thản đứng một bên mà trong lòng bất mãn. Lâm Ngọc Châu liếc y
một cái, vẻ mặt muốn nói lại thôi, mà Lâm Ngọc Hồng lại rõ ràng hừ ra
tiếng, trách cứ :" Tứ đệ, vì sao không hành lễ ? Thân là người Lâm gia,
tại sao lại không hiểu quy củ như vậy, có người không biết còn tưởng
rằng tướng quân phủ chúng ta không có giáo dưỡng ".
Lâm Ngọc
Chaua trưng giọng điệu mỉa mai nhưng trên mặt cũng không chút nào sợ hãi :" Tứ điện hạ thứ tội, Tứ đệ ta từ nhỏ thân thể không tốt, chỉ ở trong
hậu viện đối với lễ nghi có điều thiếu sót, mong Tưs hoàng tử không nên
trách cứ hắn ".
Triệu Mặc Khiêm sắc mặt lãnh đạm ngồi ở phía trên cũng không nhúc nhích, giống như một pho tượng, không biết là hắn có
nghe được hay không lời của hai tỷ muội này.
" Bái kiến Hiền vương"
Lâm Tịch Cận chắp tay thận trọng hành lễ, động tác cùng ngôn nhứ giống hành lễ các vị hoàng tử khác như đúc nhưng lại mang theo một vẻ chân thành.
"Ân!". Mọi người ở đây lại rơi vào im lặng. Triệu Mặc Khiêm khẽ lên tiếng cùng lấy chén rượu ngửa đầu uống cạn.
Mọi người ngạc nhiên, Lâm Ngọc Hồng vẻ mặt không thể tin cùng Lâm Ngọc Châu không cam lòng cắn môi. Hiền vương cư nhiên trả lời y, dù chỉ là một
chữ nhưng làm cho hai tỷ muội chuẩn bị chê cười Lâm Tịch Cận một trận
choáng váng, tại sao xó thể như vậy?.
Không chỉ các nàng, mà
những người còn lại ở đây đều thực kinh ngạc. Ở đây tựa hồ không ai đem
Lạc Tịch Cận vào mắt, chỉ là một thứ tử không được sủng thì ai để mắt
tới ?
Chỉ có Lâm Tịch Cận đối với chuyện này mới không ngoài ý
muốn, vị Hiền vương này nhìn như lạnh lùng nhưng lại không phải lạm sát
người vô tội. Chính là khi đó ba tuổi mất mẹ, năm tuổi bị bệnh suýt
chết, bảy tuổi cũng không được đi thái học viện, tám tuổi liền lên chiến trường, từng bước, từng bước cho đến ngày hôm nay. Người khác nhìn vào
thấy hắn vinh quang nhưng thật ra chịu biết bao nhiêu khổ cực.
Chính là nếu so với Nhị hoàng tử thì hắn cũng không tốt hơn nhiều bởi dù sao
Nhị hoàng tử bảy tuổi cũng được vào thái học viện, hoàng đế rốt cuộc
cũng nhớ đến gã.
Lấy lại bình tĩnh, Lâm Tịch Cận liền cầm chén
lên hướng Triệu Mặc Khiêm, cười nói :" Hiền vương võ nghệ cao cường, tài trí hơn người, tuấn dật bất phàm, Lâm Tịch Cận ngưỡng mộ đã lâu nay có
dịp gặp mặt, xin kính Hiền vương một ly ".
Lời này của y làm cho
mọi ngiời giật mình, Lâm Ngọc Hồng không để Lâm Tịch Cận tốt, liền khinh thường nói :" Dám trước mặt nam tử mà biểu đạt sự ái mộ, đối phương lại là hoàng tử điện hạ. Tứ đệ thật không tự lượng sức mình, thật không
biết xấu hổ, thân là Tứ thiếu gia của Lâm gia lại không biết học từ đâu
những thủ đoạn bỉ ổi này ?".
Lâm Ngọc Châu kéo muội muội như oán trách nhưng cũng chẳng nói gì.
Lâm Tịch Cận vẫn nâng chén rượu vững vàng, đầu ngẩng lên đem rượu trong
chén uống sạch sẽ, lúc này mới nghiêng đầu mỉm cười, đáp :" Đại tỷ, Nhị
tỷ thân khuê các cũng hiểu được bộ dáng của tiểu quan sao ? Thật sự là
uyên bác ".
" Ngươi nói hươu nói vượn cái gì ?" Lâm Ngọc Hồng gầm lên, nàng sửng sốt một chút mới kịp phản ứng, cũng bị Lâm Tịch Cận nói
cho tức giận cũng có thể nói là do thái độ phản bác của Lâm Tịch Cận
chọc giận.
" Tứ đệ, không thể nói bậy ". Lâm Ngọc Châu cũng hơi trách cứ, nhưng lời nói lại nhẹ nhàng ôn nhu như một tỷ tỷ tốt.
Lâm Tịch Cận nhìn nàng một cái thật sâu, quả nhiên lại thấy một trận đố kị
quen thuộc, không khỏi cảm thấy kinh ngạc, vị tỷ tỷ này của y nhìn trúng hai vị hoàng tử sao ? Tâm thật sự lớn a!
Cười ảm đạm , y liền
quay đầu nhìn lại chỉ thấy Hiền vương vừa xoay chén rượu, thanh âm lạnh
lùng vang lên :" Đã là người của tướng quân phủ, cũng đừng suốt ngày ở
hậu viện mà cần đọc sách luyện võ, lâu lâu cũng nên ra ngoài một chút ".
Vốn tưởng rằng hắn chỉ uống xong chén rượu kia liền thôi cũng không nghĩ
người này nói với y như vậy , làm cho lòng của Lâm Tịch Cận nhất thời
gợn sóng, cung kính nói :" Tạ Hiền vương chỉ điểm ".