Trong viện người hầu, Lâm Tịch Cận vừa mới tiễn bước Triệu Mặc Khiêm, liền
tùy ý thu thập một chút cũng ra sân hoa viên phía trước.
Trong
hoa viên, Lâm Tịch Cận cũng như ý nguyện mà thấy được Lâm Thương Hải,
đừng nhìn Lâm Thương Hải là võ tường mà lầm, thật ra ông cũng là một
người học đòi văn vẻ, cho nên ông phong lưu phóng khoáng, trêu chọc
không ít oanh oanh, yến yến. Cho nên việc ông ngắm hoa ở phủ tướng quân
thì rất bình thường.
Lâm Tịch Cận cũng không phải tản bộ, nói rõ ý đồ đến. Không chút nào ngoài ý muốn, Lâm Thương Hải trả lời phi thường lạnh lùng :" Ngươi tuổi còn
nhỏ , học hành chưa đến đâu, có được biện pháp gì ?"
Lâm Tịch Cận ảm đạm cười, hiện giờ y không thèm để ý thái độ của Lâm Thương Hải đối với !ình là thái độ gì :" Phụ thân, nếu biện pháp của ta không
tốt, ngài chỉ cần xem như là ta chưa từng nói ra. Nếu biện pháp của ta
tốt, ta xin phụ thân cho ta rời khỏi viện người hầu ".
Lâm Thương Hải hơi giật mình một chút, đáy mắt xoa một tia mất tự nhiên, vốn Lâm
Tịch Cận xùng Hiền vương đã có hôn ước thì y không nên ở lại viện của
người hầu, nhưng ông thùy chung không xem trọng hôn ước này, ngược lại
không cho Lâm Tịch Cận không được phép ra khỏi viện nửa bước. Cố tình,
sau khi ông hạ lệnh, Hiền cương lại quang minh chúng đại mang người ra
ngoài chơi một ngày...
Nhớ tới câu nói kia của Hiền vương ở yến hội, cuối cùng nói :" Được, ngươi nói đi ".
Trời chiều buông xuống, thân hình nhỏ gầy của Lâm Tịch Cận đứng yên bên cạnh thân hình cao lớn của Lâm Thương Hải, khuôn mặt nhỏ khẽ nâng, ánh mắt
thanh lãnh. Đôi mắt thoáng nhìn, quả nhiên như dự kiến mà nhìn thấy một
thân ảnh quen thuộc sau núi giả, đó là Lâm Ngọc Châu.
" Phụ thân, hiện nay thời tiết dần nóng bức, dựa theo lệ thường hàng năm, sẽ trưng
dụng dân chúng mà tu sửa đê điều. Kỳ thật, dân chạy nạn từ tây nam đến
đây là do không có chỗ đặt chân. Cùng đường nên mới cướp bóc. Chỉ cần
triều đình kêu gọi cho bọn họ một nơi tránh nắng gió, đồng thời cho bọn
đi báo danh, cho tiền công bọn họ ít một chút cũng được, bọn họ sẽ yên
ắng ".
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Lâm Thương Hải liền thay đổi,
ông khϊếp sợ cùng cổ quái mà nhìn chằm chằm Lâm Tịch Cận, một lúc sau
đột nhiên nói : Không nghĩ tới, Hiền vương lại nói cho ngươi ".
Ở sau núi giả, Lâm Ngọc Châu che miệng mình lại.
Lâm Tịch Cận kinh ngạc, y không nghĩ tới Lâm Thương Hải sẽ đem chuyện này
lên người Hiền vương. Bất quá như vậy sẽ tốt hơn. Dù sau không có ai
nghĩ tới biện pháp này là do y kiếp trước giằng co cả tháng trời mới
nghĩ ra được. Lại nói tiếp, Lâm Tịch Cận y cũng là trời sinh thông minh, nhưng vì sống ở hoàn cảnh như thế mà không bộc lộ được.
Y không
thừa nhận chuyện này cùng Hiền vương có liên quan nhưng cũng không phủ
nhận, tiếp tục nói :" Nam tử trưởng thành có thể đi tu sửa đê, người
già, phụ nữ bà trẻ em có thể đi chặt trúc, khắp sườn núi đều là trúc,
mặc kệ thế nào thì cũng có thể sử dụng được, đều có thể làm bè buôn bán, có thể nuôi gia đình sống tạm qua ngày ".
" Đương nhiên, trước
đó phải phát cháo nửa tháng, đó là vì giảm cảm xúc kích động của dân
chạy nạn, vì sự thành công sau này. Chỉ cần việc này làm tốt, dân từ tây nam tới không những trở thành tệ nạn mà còn có khả năng phát triển kinh thành ngày càng phồn vinh ".
Lâm Thương Hải sờ cằm :" Quả nhiên, biện pháp này không sai ".
Ông đều cho rằng đây là Hiền vương chỉ điểm cho Lâm Tịch Cận, cho nên cũng
không hỏi qua, chỉ nói :" Qua mấy ngày nữa, thời tiết sẽ nóng bức, màu
mưa đã đến, thủy triều dâng lên, bốn quận ở kinh thành đều phải chịu ảnh hưởng. Đến lúc đó đường thủy đi lại khó khăn, nhu vầu về tàu bè sẽ lớn, năm rồi cung không đủ cầu, xem ra năm nay cũng không cần lo lắng việc
đó, mà người xây đập cũng có thể sử dụng người tây nam chạy nạn lên ".
Suy nghĩ đều đặt ở trong lòng, sắc mặt Lâm Tịch Cận không chút thay đổi :"
Phụ thân, biện pháp của ta của ta đã nói ra, vậy ngài có thể đáp ứng yêu cầu của ta sao ?"