Vì thế lại nói :" Tứ đệ, ngươi đã lâu rồi không thỉnh an lão phu nhân,
chúng ta là vãn bối không thể không hiểu chuyện như vậy ".
Lâm Tịch Cận cho dù ngốc cũng biết Lâm Ngọc Châu là đang đuổi người.
Y hô một tiếng, đứng lên nói :" Hôm qua định đi thỉnh an lão phu nhân ,
vừa lúc hôm nay cũng nên đi một chút. Không biết Hiền vương có thể đi
cùng tiểu tử hay không ?"
Triệu Mặc Khiêm dĩ nhiên đứng lên.
Mắt thấy bộ dáng Triệu Mặc Khiêm muốn rời đi, sắc mặt Lâm Ngọc Hồng hơi
đổi, tiếp theo nhìn bộ dáng Lâm Tịch Cận mà phóng ánh mắt, thầm hận tiểu tử này cư nhiên không biết tốt xấu, nhưng khi chuyển hướng sang Triệu
Mặc Khiêm thì lại là bộ dáng hiền hòa :" Tứ điện hạ vẫn là nên đi Tùng
đình uyển, Tứ đệ nếu muốn lấy đồ vật, làm sao có thể để Tứ điện hạ đi
cùng, làm cho người khác nghe thấy sẽ chê cười ".
Lâm Tịch Cận không lên tiếng liền đi ra ngoài, biết rằng phiền toái hôm nay thế nào cũng không trốn được.
Quả nhiên, đi ra khỏi viện không lâu liền nghe dược hạ nhân báo lại, nói
Nhị hoàng tử đã đến, lão gia cho gọi Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư, Tứ
thiếu gia cùng Hiền vương đến đại sảnh.
Ba người liền hướng đại
sảnh bước vào. Dọc theo đường đi Lâm Tịch Cận mặc kệ Triệu Mặc Khiêm
cùng Lâm Ngọc Châu, chỉ lo thưởng thức cảnh đẹp xung quanh. Tảng đá nhỏ
vuông vứt, hồ nước xanh trong, hành lang gấp khúc,....thật là phú quý..
Mọi người biết Nhị hoàng tử đến đây đều ở bên ngoài nghênh đón, chỉ là
Triệu Mặc Khiêm luôn không phô trương nên chỉ có số ít người biết hắn đã đến Tướng quân phủ.
Một phen nghi thức xả giao xong mới vào chính sảnh.
Sau khi vào, mọi người liếc mắt một cái liền nhìn thấy một khối kỳ thạch
đặt giữa cây lim, phía trên khắc hoa bàn bát tiên, mặt ngoài có tinh
thể, giống như đá hoa cương tinh thể lại lóng lánh, chợt như vừa thấy
bích thanh trên bầu trời, rất đẹp, mấu chốt là mơ hồ thấy được chữ " Thọ ".
Lâm Thương Hải vuốt chòm râu của mình khen :" Thần kỳ, thật thần kỳ "
Nhìn Hiền vương cùng ái nữ của mình từng bước tiến vào, cũng không khách
sáo, chỉ nói :" Các ngươi đều đến xem, tảng đá kia thật thần kỳ "
Triệu Thế Vũ nhìn Triệu Mặc Khiêm có chút âm trầm, nhưng lập tức nhìn qua Lâm Tịch Cận, trên mặt lộ ra một chút giật mình cùng khinh thường.
Lâm Tịch Cận phảng phất chưa phát hiện, lặng lẽ liếc mắt Triệu Mặc Khiêm
một cái, người đó mặt không đổi sắc, vẻ trước sau lạnh băng, y lại ẩn ẩn phát hiện tâm trạnh hắn hiện không tốt lắm.
Âm thầm nhếch miệng chời, y đột nhiên cảm nhận được cái gì, nam nhân này cùng Lâm Thương Hải nhất định không thể đối phó.
Một rừng không thể có hai hổ, một quốc gia không có hai .....vua.
Mọi người đang vây xem kỳ thạch thì Lâm Nngocj Hồng cũng chạy đến.
Nàng liếc mắt nhìn kỳ thạch một cái, bỗng nhiên có chút kích động, reo lên :" Này kỳ thạch là tặng sinh thần cho ta sao ?"
Lâm Ngọc Châu cười nói :" Thật đúng là vừa khéo , sắp tới sinh thần của
muội muội, Nhị điện hạ thật có tâm, đưa cho muội muội lễ vật tốt như vậy "
Triệu Thế Vũ nhìn qua Lâm Ngọc Hồng, phát hiện nàng đang cao
hứng, nhưng chỉ là là cao hứng đối với kỳ thạch thôi, thật sự không đem
Nhị hoàng tử hắn xem trong mắt, ngược lại luôn nhìn Hiền vương.
Lâm Ngọc Châu thấy hắn không đáp, lại nói :" Hay là, kỳ thạch này không phải là đưa cho muội muội ?"
Triệu Thế Vũ lúc này mới cười cười , nói :" Tuy rằng kỳ thạch này thích hợp
làm quà sinh thần, nhưng lại thích hợp cho trưởng bối hơn. Mà ta đã cấp
cho Nhị tiểu thư lễ vật khác. Về phần khối kỳ thạch này, các ngươi có
thể thay ta giải quyết vấn đề này hay không, như vậy ta liền đem khối
thạch cho ai ?"
Trong mắt mọi người có chút trầm ngâm.
Triệu
Mặc Khiêm đột nhiên nói :" Nhị hoàng huynh, nan đề này kà nói về dân
chạy nạn xâm nhập vào kinh thành..... Vẫn là chiến sự ngoài biên cảnh ?"
Triệu Thế Vũ hào phóng đáp :" Hiền vương chớ nể ngu huynh, việc biên cảnh có
Lâm tướng quân , nếu Hiền vương có thể giúp Nhị ca nghĩ ra biện pháp
giải quyết chuyện này, trừ bỏ khối thạch này ta nhất định đáp lễ Hiền
vương thật tốt ".
Triệu Mặc Khiêm cười nhạt :" Bản vương là võ tướng, đối với thứ này không hứng thú, ngươi tìm lộn người ".
Lâm Tịch Cận yên lặng nhìn hai người này, một tuấn mỹ âm trầm, một lãnh
liệt cương nghị, đều là nam tử cao quý hiếm có, chỉ là bọn họ lúc này
đều ẩn dấu thực lực của mình.
Không ai có thể biết được họ suy nghĩ cái gì.
Nhưng tất cả mọi người nghĩ đến mục đích của bọn họ là gì.
Đối với chuyện này, Lâm Thương Hải cũng lâm vào trầm tư, một lát sau mới
nói :" Những nha đầu này đều là tiểu thư khuê các, làm sao có ý kiến gì
hay ? Xem ra khối kỳ thạch này khoing thể ở lâu trong quý phủ ".
Ngữ khí có chút tiếc nuối, trong lòng Lâm Tịch Cận cũng dâng lên một chút
oán khí, cái gì gọi là " Đều là nha đầu khuê các " Vậy y tính là cái gì, Chẳng lẽ cũng thuộc loại " Chưa bước ra khỏi phòng " sao? Đúng là thật
sự có thể coi y như nữ tử.
Hút vài hơi khí, cảm thấy chỉ vì
chuyện này mà làm mình không vui thì thật không tốt, liền đè ép sự tức
giận trong lồng ngực, thông minh đứng ở một bên, thờ ơ lạnh nhạt, tầm
mắt thoáng nhìn qua Triệu Mặc Khiêm vừa vặn thấy được đôi mắt sâu thẳm
của hắn, không khỏi sưng sốt.