Vị trí Thái tử Thanh chiêu vẫn còn để trống, hoàng đế lại chuyên quyền,
lòng nghi ngờ rất nặng, ông lại thân thể khỏe mạnh tất nhiên sẽ không
muốn chia quyền lực cho thái tử, Nhưng đã là một quốc gia thì phải có
thái tử.
Lâm Thương Hải xem trọng Đại hoàng tử, nhưng ông không
muốn được ăn cả ngã về không vì thế Nhị hoàng tử cũng tiến nhập vào mắt
ông, Bát hoàng tử còn nhỏ tuổi nhưng nữ nhi Lâm gia tuổi tác cũng không
lớn, chỉ tiếc thứ nữ không thể lọt vào mắt hoàng gia.
Thanh chiêu vốn còn có một vị Tam hoàng tử cũng có thể cạnh tranh, đáng tiếc nửa
năm trước mẫu thân Tam hoàng tử, Hiền phi, bỗng dưng chết bệnh, tiếp
theo Ngô hiền phi , phụ thân Ngô tướng quân cũng xảy ra chuyện, vốn là
trấn thủ ở Bắc cương, lại bị hoàng đế nắm giữ chứng cứ hắn cùng ngoại
bang trao đổi thư tín, bị điều tra tội thông đồng địch bán nước .
Ngô tướng quân biết đại thế đã mất, vì bảo trụ Tam hoàng tử liền không đợi
khẩu dụ của hoàng đế liền dẫn toàn tộc một trăm sáu mươi tám người tự
vẫn, cũng lấy huyết thư biểu đạt sự trung thành của Ngô gia, lại nói :"
Không cầu có thể được giải oan, nhưng cầu có thể vì Ngô thị mà lưu lại
Tam hoàng tử ".
Ngọn nguồn câu chuyện là Tam hoàng tử Triệu Tinh Sí.
Tam hoàng tử còn sống, không bị kết tội, nhưng sau khi Ngô gia gặp chuyện
không mai không bao lâu, tẩm cung của điện hạ bị cháy. Đợi khi cứu được
ra thì đã bị hủy dung còn bị đồ vật đè xuống la!f mất một chân trở thành phế nhân. Đến đây, Tam hoàng tử rời khỏi tranh đoạt, trở nên đần độn,
cuộc sống cũng không tốt ".
Trước khi Ngô gia gặp chuyện không
may, Lâm Ngọc Châu cũng đã gặp qua Tam hoàng tử hai lần, người kia dung
mạo tuấn lãng, ngại khú ngập trời làm nàng khắc sâu ấn tượng, chuẩn
cpxacs mà nói là Đại hoàng tử cũng hơi kém vài phần, chỉ có Tử hoàng tử
một thân khí chất mới có thể so sánh với hắn.
Đáng tiếc cho một anh tài, Lâm Ngọc Châu chỉ có thể iếc nuối thở dài. Nếu
Ngô gia không gặp chuyện không may thì phủ tướng quân đã có nhiều thêm
một lựa chọn, làm sao lại cho tên thứ tử kia ra nổi bật ?
Ánh mắt Lâm Ngọc Hồng đuổi theo Đại hoàng tử Triệu Thanh Thần, phát hiện hắn
lúc này đang bước đến giả sơn trước mặt, vội kêu một tiếng :" Đại điện
hạ, ngài muốn đi nơi nào ?"
Triệu Thanh Thần không thể không thu
hồi ánh mắt đang đặt lẻn bóng người gầy yếu bên kia núi giả, ngoái đầu
nhìn Lâm Ngọc Hồng :" Tùy tiện đi một chút mà thôi, Ngọc Hồng, ngươi nói cho ta biết, Tứ đệ ngươi bị bệnh gì sao ?"
Bình thường những nữ
tử chưa xuất giá đều không thể gọi khuê danh. Bất quá, Triệu Thanh Thần
thân phận là hoàng tử, khi gọi trực tiếp khuê danh của Lâm Ngọc Hồng làm cho mặt nàng không tự chủ mà đỏ ửng, nội tâm như một chú nai con xông
vào, " Bang bang" không ngừng, làm sao còn nhớ trong lòng Đại tỷ ngưỡng
mộ Đại hoàng tử.
" Tứ đệ a,.... Hắn có bệnh gì đâu ?
" Hắn không bệnh ? " Triệu Thanh Thần nhìn bộ dáng thẹn thùng của Lâm
Ngọc Hồng, nhíu nhíu mi :" Không bệnh, tại sao bộ dáng lại gầy như vậy ? Đại tỷ ngươi nói hắn luôn phải uống dược".
Lâm Ngọc Hồng lập tức nghĩ tới sự tình của Lâm Tịch Cận trong yến hội, trong lòng dâng lên
một cỗ tức khí, nói :" Cũng là thân mình yếu đuối, tính tình cũng im
lặng, cũng không biết tại sao lại dưỡng ra bộ dáng như vậy ".
" Phải không ?" Triệu Thanh Thần nghi hoặc, vừa rồi đứa bé kia nhìn không ra như người yếu ớt, ngược lại....
" Chúng ta không cần để ý hắn, Đại điện hạ, ta dẫn ngài đi xem hoa mẫu đơn của Đại tỷ trồng nha, rất đẹp "
"Nga" Triệu Thanh Thần hiển nhiên không chút hứng thú, trong cung cũng có hoa mẫu đơn, đủ chủng loại, gặp nhiều hơn thì hắn cũng không tò mò.
Hắn
miễn cưỡng ứng phó với Lâm Ngọc Hồng một chút tìm tìm cớ tránh ra, đi
qua hành lang gấp khúc liền nhìn thấy Lâm Tịch Cận đứng ở hành lang mà
cười nhạt, tới trưa lại chỉ có nước trà, giống nhue các tiểu thư, thiếu
gia tôn quý không ăn khói lửa nhân gian.
Kỳ quái chính là, y cứ
lẳng lặng mà đứng như vậy, thân hình hầy yếu giống như gió thổi qua sẽ
ngã thật nhưng lại làm cho Triệu Thanh Thần không thể khinh thường y,
loại cảm giác quỷ dị mày cũng là do khí chất độc đáo trên người Lâm Tịch Cận không khỏi làm cho hắn đối với hài nhi trước mắt càng thêm tò mò,
liền hỏi:" Nhìn sắc mặt ngươi không tốt, là do bị bệnh sao ? Có cần ta
gọi Vương thái y cho ngươi xem ?
Lâm Tịch Cận cười nói :" Ta không bệnh! "
" Vậy ngươi...,"
" Ta chỉ ở chỗ này nghĩ chốc lát "
Thái độ Lâm Tịch Cận không thể nói tốt cũng không thể nói không tốt, chính
là loại thản nhiên làm Đại hoàng tử cảm thấy không thoải mái, bất quá
hắn cũng không phải một người hay so đo, liền đề nghị :" Nếu như là nghĩ ngơi, ta biết một nơi tốt lắm "
" Cám ơn, nơi này tốt lắm ".
Lâm Tịch Cận lại lắc lắc đầu, đứng yên bất động, cũng không nói gì, Triệu Thanh Thần lại ngẩng ra cũng đứng một bên trầm tư.
Lâm Tịch Cận kỳ thực là đói bụng, từ khi y tỉnh lại chỉ uống một chung trà, cái gì cũng chưa ăn, trong bụng rỗng tuếch, y vừa rồi đứng ở đây suy
nghĩ là như thế nào mới được ăn .
Lấy địa vị ở tướng quân phủ
hiện giờ của y,bọn hạ nhân sẽ không để ý đến, như vậy y chỉ có thể đến
phòng bếp trộm. Chính là y chưa động thủ thì không biết tại sao Đại
hoàng tử lại tới nơi này, nhưng lại không tính tioans rời đi, điều này
ít nhiều làm cho trong lòng y có một chút tư vị.
Ở quý phủ chính mình bị bỏ đói đến sắc mặt tái nhợt, mặc dù y nói cũng không ai tin.