Trần Chưởng quầy thở dài, khéo léo nhắc nhở Cơ Văn Khải Cơ nhị gia: "Gần đây rất nhiều việc, Vương gia đúng là nóng nảy, mong rằng Cơ nhị gia
không để trong lòng."
Cơ Văn Khải khựng lại, không quá hiểu "rất
nhiều việc" cuối cùng là có ý gì, nhưng hắn theo bản năng liền nghĩ đến
phương diện đế kinh, nhịn không được run rẩy trong lòng. Kẻ vốn luôn kéo xa khoảng cách với Hiền Vương Triệu Mặc Khiêm đương gia Cơ gia Cơ nhị
gia, lúc này trong lòng bắt đầu nổi da gà từng cơn. Lần đầu tiên nhận
thức được, thân thích hắn luôn khinh thường, là một Vương gia.
Chỉ vì "Bị biếm Thanh Châu" mà đại đa số người đều sẽ xem thường y, nhưng
lại quên mất, đây là một vị Vương gia tay cầm mười vạn binh quyền, là có thực quyền trong tay.
Nghĩ như thế, Cơ Văn Khải chỉ cảm thấy lưng đổ mồ hôi lạnh ào ạt, một lát đã ướt đẫm cả lưng áo, trên trán cũng lăn xuống mồ hôi.
Lại nghĩ
đến mấy năm nay Cơ gia không thuận lợi, Cơ Văn Khải không khỏi nhìn về
phía Trần Chưởng quầy, nhưng lời nói còn chưa ra khỏi miệng đã bị Trần
Chưởng quầy nhẹ nhàng chặn lại: "Cơ nhị gia cũng đã thấy, Vương gia đang nổi giận, ngay cả Vương phi cũng không khuyên giải được, tiểu nhân lấy
đâu ra tư cách? Có điều Cơ nhị gia cũng đừng quá lo lắng. Vương gia là
người vẫn luôn ghi nhớ tình xưa nghĩa cũ."
Cái gì gọi là ghi nhớ
tình xưa nghĩa cũ? Liên hệ giữa Triệu Mặc Khiêm cùng Cơ gia, trừ Cơ lão
thái gia ra còn có ai. Dù sao thì chỉ có Cơ lão thái gia là phụ thân của Tuyết Quý phi, thân nhân duy nhất còn lại. Cơ Dung thị chẳng qua là kế
thê, Vương gia hiển nhiên là không để tâm tới.
Cơ Văn Khải cũng hiểu được điều này, liền gật đầu nói tạ, lại lấy ra thêm
hai tấm ngân phiếu, gộp với số vừa rồi Trần Chưởng quầy đẩy lại cùng
nhau dúi vào tay Trần Chưởng quầy.
Lần này Trần Chưởng quầy lại
cười cười, không có từ chối. Hắn cực kì hiểu tính tham tiền của lão bản
nhà mình, châm ngôn chính là: "Đưa tiền không lấy là ngu, có lợi không
hưởng là đồ khốn nạn."
Cơ đại tiểu thư Cơ Ngọc Khiết uất nghẹn
nửa ngày, cuối cùng cũng chờ được Cơ Văn Khải đến, vừa mở miệng muốn cáo trạng, lại bị Cơ nhị gia giơ tay cho một cái tát: "Câm miệng! Còn sợ
gây ra họa chưa đủ lớn hay sao? Mau cút về nhà cho ta."
Cơ nhị
gia vội vội vàng vàng đưa bốn huynh muội đi, Triệu Mặc Khiêm nghe bẩm
báo xong, trêu chọc mà nhéo nhéo má Lâm Tịch Cẩn: "Sao cứ thích làm ầm ĩ với một đám phụ nhân?"
Lâm Tịch Cẩn vùng vẫy mấy cái, thật vất vả mới giải cứu được má của mình
khỏi tay đại ma vương, trán nổi ba đường hắc tuyến: "Hiền Vương điện hạ
của ta chỉ cần nhìn qua là không quên, vậy mà vừa rồi không nhìn thấy rõ bên trong nhã gian chỉ có duy nhất một nữ nhân?"
Đại nha hoàn
Xuân Hủy hiếm thấy không quy củ mà đoạt lời: "Vương phi nương nương,
người quên nô tỳ rồi sao. Nô tỳ cũng là nữ nhân mà..."
Lâm Tịch Cẩn ngơ người mấy giây, sau đó cười to: "Phải phải phải, Xuân Hủy của chúng ta còn là một đại mỹ nữ đây."
Hiền Vương điện hạ đúng là không thích Vương phi của mình khen ngợi người
khác, cho dù chỉ là đùa cũng không được, cho nên vẻ mặt nghiêm lại,
nghiêm túc trách cứ: "Còn không thừa nhận ngươi ham chơi, luyện võ còn
không thấy ngươi tích cực như vậy."
Lâm Tịch Cẩn hi ha cười, nửa thật nửa giả nói: "Ta thích xem diễn mà. Không nói chứ, đám người Cơ gia này rất có thiên phú hát tuồng..."
Triệu Mặc Khiêm khẽ nhíu mày,
trong mắt lại xuất hiện một tia thâm ý khó hiểu. Thật ra y đại khái hiểu lời của Lâm Tịch Cẩn là có ý gì. Trong mắt người ngoài, lên lên xuống
xuống, thành công hay thất bại chỉ nhìn vào kết quả, nhưng cái gọi là
"mưa gió hậu trạch" lại cực kì mấu chốt, thành hay bại đều trực tiếp
liên quan đến nữa nhân.
Câu hồng nhan họa thủy cũng không phải
hoàn toàn không đúng, hậu trạch đôi khi sẽ tạo ra một vài tác dụng, cho
nên Lâm Tịch Cẩn rất kiên nhẫn giao du cùng các nữ nhân. Nghe mùi thuốc
súng trong lời nói của các nàng, đích thực là một cuộc chiến không thấy
máu.
Thể hiện rõ ràng nhất là "gió thổi bên gối". Có đôi khi
những thông tin moi được ra từ miệng các nữ nhân, còn nhiều hơn trong
tưởng tượng rất nhiều.
Lâm Tịch Cẩn đã bị định sẵn là không thoát
khỏi việc liên quan đến hậu trạch, cho nên hắn cũng dứt khoát chơi luôn. Đời trước hắn làm không ít chuyện nam nhân phải làm, đã từng ra chiến
trường, từng làm sát thủ, nhưng cuối cùng lại ở hậu trạch, rơi vào kết
cục thê thảm.
Hắn chịu thiệt nhiều như vậy, cho nên hiện tại mới
luôn luôn cẩn thận. Đời này có lẽ hắn cũng sẽ phải lên chiến trường,
nhưng lại không có ý định xông ra phía trước đoạt công lao, có lẽ sẽ
gϊếŧ vô số người, nhưng sẽ không để tay mình dính máu. Bởi vì, hiện tại
hắn thích mượn đao gϊếŧ người hơn.
Những suy nghĩ thầm kín trong
đầu, Triệu Mặc Khiêm đã ở bên Lâm Tịch Cẩn, không ít thì nhiều vẫn sẽ
hiểu ý nhau một ít. Hiển nhiên người ngoài sẽ không hiểu, cho nên trong mắt bọn họ Lâm Tịch Cẩn chỉ là một người bình thường, không tài không
sắc, lại khó hiểu mà may mắn trở thành nam Vương phi duy nhất Thanh
Chiêu mà thôi. Chỉ có Triệu Mặc Khiêm mới biết, Vương phi của y là một
kẻ tàn nhẫn, có thể tùy ý đưa người vào chỗ chết.
Triệu Mặc Khiêm hơi cong môi, nở một nụ cười đầy ý vị. Trái tim Lâm Tịch Cẩn không khống
chế được mà đập nhanh hơn, phải biết rằng trải qua sớm chiều ở chung,
hiện tại cũng coi như khá thấu hiểu người nam nhân trước mặt, biết y lộ
ra nụ cười này thì câu chuyện vừa rồi là y thật sự để tâm.
Có
điều hắn lại không hiểu câu "Khi nào động thủ' kia của y là có ý gì, cho dù hắn có giỏi nhìn mặt đoán ý đến đâu đi chăng nữa, cũng không có khả
năng có thể nghe được trực tiếp chi tiết người ta muốn là gì.
Cho nên hắn chỉ chớp chớp mắt nhìn Triệu Mặc Khiêm.
Triệu Mặc Khiêm trầm giọng cười: "Làm bé ngoan 5 năm, ngươi dự định khi nào thì chơi lớn một trận?"
Lâm Tịch Cẩn tiếp tục chớp mắt: "..." Nghe không rõ, nghe không rõ.
Triệu Mặc Khiêm: "Hiện tại là thời đại coi trọng văn nhân, ngươi cũng kiếm
được đầy thùng đầy bát, bổn vương không tin, sau này ngươi chỉ ngồi im
không làm gì."
Lâm Tịch Cẩn khụ khụ, mặt là biểu cảm ta có định làm
gì đâu: "Hiền Vương điện hạ, cho dù cái gì ngài cũng biết thì cũng đừng
nói ra chứ, làm ta không có cảm giác thành tựu gì hết. Lại nói nữa, dù
sao thì ta cũng không định chơi lớn gì hết, chẳng qua là để đề phòng bấc trắc mà thôi, dù sao thì hiện tại rất nhiều chuyện đều không biết đã đi đến đâu rồi..."
Triệu Mặc Khiêm hơi nhếch đuôi mắt: "Ví như?"
"Ví như ngươi."
Lâm Tịch Cẩn đang không biết phải nói thế nào, may mà kịp thời tỉnh lại,
vừa lúc nhìn đến trong mắt nam nhân không có ý tốt nào đó hiện lên một
mạt tiếc nuối, tức khắc giận sôi máu, ra là nam nhân này đang lừa hắn
nói ra?
"Ví như Tịch Mặc Các của chúng ta còn chưa khai trương ở
đế kinh, tốc độ phát triển thật là quá chậm làm ta không hài lòng. Tốt
xấu gì căn cơ Hiền Vương điện hạ ngài cũng ở đế kinh, tuy là hiện tại
ngài không ở đó, nhưng mà muốn ở nơi nào đó mở một cái tửu lầu, không
phải là chuyện rất dễ dàng sao? Nói mới nhớ, đứa nhỏ Ám Cửu này cũng
không làm người bớt lo, mấy tháng gần đây bạc thu vào cũng ít đi rất
nhiều. Còn nữa, nghe nói cách đây mấy ngày suýt thì bị người ta điều tra đến cái quần con cũng không còn. Hầy, dù sao thì cũng còn quá nhỏ, chưa trải..."
Lâm Tịch Cẩn nói một đống việc, lại đều không có thông tin
mấu chốt gì. Triệu Mặc Khiêm biết, hôm nay đã không có khả năng có thể
từ miệng của gia hỏa này biết được thứ y muốn, liền bĩu môi, thuận nước
đẩy thuyền: "Ám Cửu lớn hơn ngươi rất nhiều."
Lâm Tịch Cẩn kiêu
ngạo hừ hừ, liếc Triệu Mặc Khiêm một cái, ý nói hắn còn có đời trước
đây. Nhưng hiển nhiên là Hiền Vương điện hạ trực tiếp giả mù, coi như
không thấy.
Lâm Tịch Cẩn không để ý, cũng thật lòng mà tán thưởng một câu: "Nhưng mà Ám Cửu đúng là làm tốt hơn ta nghĩ rất nhiều, nghe
nói hắn đã tìm được cho chúng ta một tòa nhà phong cảnh ven hồ, là một
địa điểm tuyệt vời. Ta đã có thể tưởng tượng ra được, không lâu nữa, ta
có thể kiếm lời được từng đống từng đống bạc lớn.
Triệu Mặc Khiêm đỡ trán thở dài: "Tham tiền tới vậy, rốt cuộc là sảy ra lỗi ở đoạn nào..."
Lúc này Trần Chưởng quầy bưng điểm tâm hôm nay mới nghiên cứu ra đi tới, vẻ mặt tươi cười: "Vương phi, hôm nay chúng ta kiếm lời cả một thúng."
"Rõ ràng là ta nhìn thấy rất nhiều khách không thể vào được trong tiệm, lời kiếm ở đâu ra?" Lâm Tịch Cẩn không tỏ ý kiến nhướn mày: "Mấy người
thích xem diễn kia còn chưa đi sao?"
Trần Chưởng quầy là người
nhạy bén, lập tức xếp hai chồng ngân phiếu thật dày dâng lên, liền thấy
Vương phi nương nương kiêm lão bản nhà mình hai mắt tỏa sáng, cầm lấy
ngân phiếu bắt đầu đếm, miệng lại vẫn còn cứng: "Ngân phiếu sao có thể
khiến cho người ta thích bằng vàng bạc bạch kim đá quý, ánh bạc rực rỡ
óng ánh mới gọi là cực kì đẹp..."
Vương phi nương nương, ngài từ khi nào thì bắt đầu tham tiền như vậy?!
Trần Chưởng quầy cũng sắp muốn khóc, yên lặng lui ra ngoài.
Liếc mắt nhìn bóng dáng chạy trối chết của Trần Chưởng quầy, Triệu Mặc Khiêm cuối cùng là vẫn làm một chuyện hết sức tàn nhẫn, đó là chia cách Lâm
Tịch Cẩn cùng ngân phiếu: "Hôm nay chơi đủ rồi sao?"
Hai mắt Lâm
Tịch Cẩn chuyển động theo quỹ đạo di chuyển của ngân phiếu, sau một lúc
lâu vẫn không rút lại: "Hiền Vương điện hạ, đó là của hồi môn của ta,
ngài không thể độc chiếm."
Triệu Mặc Khiêm không nhịn được cười,
là cười ra tiếng, thoáng chốc, tiếng cười trầm thấp từ tính lan tràn
khắp nhã gian, thật là làm người ta run rẩy không thôi.
Đứng mũi chịu sào chính là Lâm Tịch Cẩn, lúc này trong lòng hắn chỉ có một ý nghĩ: Lam nhan họa thủy!!!