Lâm Tịch Cẩn à một tiếng: "Thì ra là vậy, ta chỉ là người thích ăn không ngồi rồi, không quan tâm đến những chuyện thế này."
Bốn người Cơ gia vừa nghe, lập tức âm thầm trao đổi ánh mắt. Lời này của
hắn là có ý gì? Chẳng lẽ biết ý đồ của bọn họ, cho nên mới nói thẳng một câu "không quan tâm" này đuổi người?
Sao có thể dễ dàng từ bỏ như vậy được!
"Biểu tẩu, đã nói là hôm nay chúng ta mời khách. Chúng ta cũng sẽ không cậy
vào quan hệ với ngươi mà không trả tiền cơm, ngươi cần gì phải nói như
vậy?" Cơ Ngọc Khiết ỷ vào bản thân là nữ hài tử duy nhất, cau mày làm
nũng.
Cơ Tử Thanh cũng vờ tức giận: "Đúng vậy, đúng vậy. Không lẽ chúng ta còn có thể ăn không trả tiền hay sao?"
Cơ Tử Bạch lại bắt đầu cảnh giác, hắn đại khái biết được vị biểu tẩu này
không hề đơn giản như bề ngoài, nhưng lại không nói rõ được là không đơn giản như thế nào, cho nên chỉ im lặng không nói lời nào.
Ánh mắt đảo qua sắc mặt của bốn người, Lâm Tịch Cẩn đại khái hiểu được tâm
tư đám người này, mặt không đỏ tim không loạn nhảy nói câu: "Nói miệng
không bằng chứng, lấy bạc ra trả phí mới tính giữ lời."
Bốn người vừa nghe, tức khắc đều ngây ngẩn cả người, đặc biệt là Cơ Tử Thanh:
"Biểu tẩu, không phải chứ, chúng ta vừa mới ngồi xuống còn chưa kịp ăn,
ngươi lại muốn thu bạc trước? Đừng nói chúng ta là thân thích, cho dù
khắp toàn bộ Thanh Chiêu quốc cũng không có nơi nào có quy củ như vậy
đi?"
"Đúng là không có." Lâm Tịch Cẩn chớp chớp mắt, cong môi
cười: "Nhưng vừa rồi là tự Ngọc Khiết cùng Tử Thành nói, đúng là đánh
thức ta, ta cảm thấy hoàn toàn có thể mở một cái tiền lệ, các ngươi gọi
không ít rượu đâu, ha hả, phòng hờ lát nữa mọi người uống say rồi quên
mất, sau lại lại nói nhớ không rõ ràng thì không tốt lắm đâu."
Bốn người nghe xong đều khóe miệng giật giật.
Cơ Ngọc Hàm lại muốn nói gì đó lại bị Cơ Tử Bạch ở dưới chân bàn đá một
cái ngăn lại, Cơ Ngọc Hàm chớp mắt do dự, mặt lại không lộ sơ hở mà cười nói: "Biểu tẩu nói không sai, đúng là nên phòng ngừa vạn nhất."
Nói xong, không hề do dự chủ động móc ra một chồng ngân phiếu, thoáng khiêu khích nhìn Lâm Tịch Cẩn, lúc này đã không còn phóng thái tiêu sái hòa
khí trước đó.
Cơ Tử Bạch mím môi, cũng cảm thấy biểu hiện của
mình hôm nay hình như có hơi không phóng khoáng, nghĩ nghĩ, cũng móc ra
một chồng ngân phiếu, trên mặt là tươi cười rộng lượng, cằm lại không tự giác mà giương lên: "Biểu tẩu, biểu ca bọn họ nếu không đủ, tính của ta thêm vào."
Ngụ ý chính là, tính của Cơ Ngọc Hàm rồi mới tính đến của hắn.
Có lẽ là đã quen với việc toan tính người khác, vốn là muốn hợp tác với Cơ Ngọc Hàm để khoe khoang trước mặt Lâm Tịch Cẩn một chút, cùng nhau toan tính Lâm Tịch Cẩn, nhưng hắn lại theo bản năng mà toan tính Cơ Ngọc Hàm trước.
Lâm Tịch Cẩn vẫn duy trì nụ cười nhợt nhạt hoàn mỹ của hắn, mệnh lệnh Xuân Hủy: "Đi, gọi Trần Chưởng quầy đến thu bạc."
Làm như vậy là hoàn toàn hợp lý, nhưng sao khi nghe vào cứ thấy trong lòng không thoải mái vậy chứ?
Bốn người đều trong lòng không thoải mái, nhưng lời đã nói ra, tiền đã lên
bàn, muốn thu lại là không có khả năng. Trừ khi hiện tại bốn người lập
tức trở mặt với Lâm Tịch Cẩn, không định ăn vạ bọn họ đi đế kinh để vào
cung nữa.
Nghĩ đến việc có thể đến đế kinh, có thể vào cung, bốn
người lập tức cảm thấy số bạc này không hề uổng phí, trong lòng cũng
giảm đi nhiều buồn bực.
Còn chưa bắt đầu ăn đã trả tiền trước,
cũng là lần đầu tiên Trần Chưởng quầy được nghe thấy, hắn ở sau quầy
khảy bàn tính, chỉ tưởng là bản thân nghe nhầm, sau một hồi lâu vẫn chưa tính táo lại.
"Trần Chưởng quầy, ngài không nghe lầm!" Xuân Hủy từ
trước đến nay ổn trọng, lúc này cũng không tránh khỏi bực mình: "Không
cần nói nhảm nhiều, đi theo ta là được, một đám người, xem như là hôm
nay được học thêm kiến thức mới đi."
Trần Chưởng quầy vô ngữ cứng họng, lại vẫn mang theo bàn tính cùng sổ sách lon ton theo phía sau đi lên lầu.
Tiếp thu kiến thức mới!
Mà hành động của Lâm Tịch Cẩn cũng được thuộc hạ hội báo cho Triệu Mặc
Khiêm đang một mình uống rượu ăn thịt bò ở nhã gian trên lầu, Triệu Mặc
Khiêm nghe xong cũng lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Vương phi của y, giỏi lắm!
"Tiếc là Quý tướng quân không ở đây, hắn thích nhất những chuyện vui thế
này." Gã sai vặt Nghĩa Thanh chép chép miệng, hai mắt tỏa sáng. Hắn là
sai vặt kiêm hộ vệ bên người Triệu Mặc Khiêm, chỉ cần Triệu Mặc Khiêm ra ngoài, cơ bản là luôn theo bên cạnh, lúc này cũng không ngoại lệ.
Nhưng mà tất nhiên là, hắn muốn đi xem náo nhiệt.
Triệu Mặc Khiêm nâng nâng mí mắt, rõ ràng tâm tình rất tốt, đại phát từ bi
phất phất tay: "Đi đi, cho ngươi đi chơi nửa canh giờ."
Hai mắt hắn sáng ngời, thoắt một cái chạy ra khỏi nhã gian, giọng nói văng vẳng truyền tới từ nơi xa: "Tạ ơn Vương gia!!!"
Mà lúc này Trần Chưởng quầy đã lấy lý do không thừa không thiếu mà đem hết đống ngân phiếu ở trên bàn đi rồi.
Nghĩa Thanh tuy là tiếc nuối không được xem chuyện trước đó, nhưng có thể
được chính mắt chứng kiến những gì tiếp theo mà vô cùng hưng phấn. Lâm
Tịch Cẩn vô tình nhìn thấy kẻ trà trộn vào đám sai vặt của mình, nhịn
không được âm thầm trợn mắt liếc hắn.
Trần Chưởng quầy tất nhiên
là để lại một tấm biên lai, chẳng qua biên lai chỉ có một tờ, mà ngân
phiếu lại là của hai người Cơ Ngọc Hàm cùng Cư Tử Bạch. Chỉ chuyện ai là người giữ biên lai thôi, bốn huynh muội cũng đã bất đồng ý kiến, nói
chuyện đánh thái cực một buổi trời vẫn chưa quyết định xong, làm Xuân
Hủy, Nghĩa Thanh cùng một đám nha hoàn sai vặt đứng xem nhịn cười không
thôi.
tự nhiên ra dáng ra hình để lại cái biên lai, chẳng qua, biên
lai chỉ có một trương, mà những cái đó ngân phiếu lại là Cơ Ngọc Hàm
cùng Cơ Tử bạch hai người, liền ai lấy biên lai một chuyện, này huynh
muội bốn người liền xuất hiện khác nhau, lại là cắt hảo một thời gian
Thái Cực đều vô kết quả, xem đến lấy nghĩa thanh cùng Xuân Hủy cầm đầu
một gậy tre gã sai vặt bọn nha hoàn cười thầm không thôi.
Ban đầu chỉ có Cơ Ngọc Hàm cùng Cơ Tử Bạch mỗi người cầm nửa bên tờ biên lai,
nhưng bốn huynh muội này tất nhiên là có đồng minh. Rõ ràng có thể thấy
là Cơ Ngọc Hàm cùng Cơ Ngọc Khiết là cùng một phe, Cơ Tử Thanh cùng Cơ
Tử Bạch thân thiết hơn, vì thế, những người còn lại cũng ngồi không yên.
Bỗng nhiên, "Roẹt" một tiếng, biên lai chịu không nổi sự tranh giành của bốn người, rách thành bốn mảnh.
Bốn khuôn mặt đồng thời tái mét, nhìn nhau phẫn hận, ánh mắt oán trách hận
không thể xẻo thịt đối phương, Xuân Hủy đứng xem thiếu chút nữa không
nhịn được mà phì cười, Nghĩa Thanh lại không có khả năng nhịn cười được
như nàng, tuy là không cười ra tiếng, nhưng khóe miệng sắp kéo tới mang
tai, cùng với hàm răng trắng sáng lóa không thể che giấu được.
Lâm Tịch Cẩn có thể nói là người bình tĩnh nhất, hắn mỉm cười nhìn qua bốn
người đang vô cùng xấu hổ nói: "Không có việc gì, không có việc gì. Có
ta ở đây làm chứng, Trần Chưởng quầy nhất định sẽ không nhầm lẫn, nhưng
dù sao thì số bạc kia cũng không phải nhỏ, biên lai chia làm bốn mỗi
người giữ một phần, càng an toàn hơn một chút, miễn cho sau này bị nói
là bị sửa đổi, sẽ rạn nứt mối quan hệ."
Vừa nghe hắn nói xong,
bốn khuôn mặt nhỏ nhịn không được mà vặn vẹo, mở miệng muốn mắng chửi,
nhưng cuối cùng vẫn nhớ tới mục đích đến đây hôm nay, không dám lỗ mãng, vả lại, dù sao thì biên lai cũng là tự bọn họ xé rách!
"Biểu tẩu nói rất đúng." Cơ Ngọc Hàm cứng đơ cười cười gật đầu, ngay cả nữ trang cũng không còn phong thái khí chất như ban đầu. Hắn cầm lấy phần Cơ Ngọc
Khiết xé được nhìn nhìn, phát hiện là phần lớn hơn, trong lòng mới thoải mái hơn một ít, cầm hai mảnh giấy đưa cho nahf hoàn phía sau bảo quản.
Hôm nay hắn cố ý dùng nữ trang, bên người hiển nhiên là mang theo nha hoàn.
Hành động như vậy, quả thật là làm người chướng mắt, Cơ Tử Bạch vốn là khinh thường, nhưng chung quy là chịu không nổi khiêu khích của Cơ Ngọc Hàm,
cho nên cũng cúi đầu nhìn mảnh giấy trong tay, nhìn rõ xong bỗng nhiên
tâm trạng rất tốt, thì ra mảnh giấy hắn giật được vừa hay là phần ghi
con số ngân phiếu của hai người.
Cơ Tử Thanh ngồi bên cạnh nhìn
thấy, vội vàng duỗi tay nâng tay Cơ Tử Bạch lên, cố ý hướng mặt giấy cho Cơ Ngọc Hàm cùng Cơ Ngọc Khiết nhìn thấy, Cơ Ngọc Hàm cùng Cơ Ngọc
Khiết tức khắc sắc mặt không còn đẹp như vừa nãy.
Cho dù là trầm ổn
như Lâm Tịch Cẩn, xem một màn này cũng không nhịn được trong lòng cười
thầm. Huynh muội Cơ gia này cũng buồn cười quá đi, cùng nhau tới tìm
hắn, không phải đã sớm thương lượng hợp tác đến đây công hãm hắn sao,
sao lại nội chiến trước rồi? Xem ra bốn người này ngày thường cũng là
đấu tung tóe.
Hắn còn tưởng đám người nay không đạt được mục đích sẽ thề không bỏ cuộc, bây giờ nhìn xem, còn chưa kịp làm gì đã thành
như vậy rồi.
Xem ra thế hệ này của Cơ gia cũng chỉ có bấy nhiêu
thôi, không biết thế hệ trước sẽ thế nào, hẳn là cũng chẳng có người nào quá cơ trí, nếu không cũng không có khả năng 5 năm không lui tới với
Triệu Mặc Khiêm.
Lúc này bốn huynh muội Cơ gia cuối cùng cũng
thoát ra vòng thái cực giành giật biên lai, lại tập trung sức chú ý vào
Lâm Tịch Cẩn lần nữa.
"Để biểu tẩu cười chê rồi." Cơ Ngọc Hàm cười,
nghĩ dù sao cũng đã mất mặt, cho nên không để ý nhiều như vậy nữa. Nhấc
mông một cái ngồi xuống vị trí sát bên Lâm Tịch Cẩn, nha hoàn bên cạnh
cũng đem chén đũa của hắn dịch qua.
"Rượu này thật thơm, biểu tẩu ngươi nếm thử." Cơ Ngọc Khiết cười vô cùng ngây thơ, buông ly rượu,
bưng bầu rượu rót cho Lâm Tịch Cẩn một ly.
"Nữ hai tử, ngươi mới
bao lớn, học ai uống rượu, về nhà cẩn thận nương đánh chết ngươi." Cơ
Ngọc Hàm dùng thân phận huynh trưởng mắng nàng một câu, bản thân lại
uống hai ly: "Có điều, rượu này đúng là ngon thật, tinh khiết lại thơm
nồng. Biểu tẩu, chúng ta là nam nhi, uống thêm mấy ly cũng không sao."
Cơ Tử Thanh nhíu mày không tin: "Vậy sao? Ta phải nếm thử xem có thật sự
ngon đến vậy không... Ai da, đúng là rất không tồi. Ngươi ngươi, lại rót thêm cho ta một ly."
Cơ Tử Thanh lớn tiếng gọi gã sai vặt mau mau
rót rượu, miệng không ngừng nói: "Ngọc Hàm ca, đã nói biểu tẩu mới là
chủ nhân nơi này, hắn còn không biết rượu này ngon hay không sao?"
"Chỉ mình ngươi thông minh, chuyện này còn cần ngươi nhắc nhở?" Cơ Ngọc Hàm
giả vờ trách cứ trừng mắt nhìn Cơ Tử Thanh một cái, trong lòng lại thầm
mắng hắn vụng về. Lâm Tịch Cẩn là chủ nhân không sai, nhưng tửu lầu này
chưa chắc là của hắn, mà hẳn là của vị biểu ca chưa từng chạm mặt kia.
Đừng nói đến Lâm Tịch Cẩn chưa thành thân cùng với biểu ca của hắn, cho dù
đã thành hôn, thứ gì lại không phải thuộc sở hữu Vương gia biểu ca của
hắn?