Thực ra thì Kinh Hưng Thế căn bản không biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo nếu cậu bỏ vào, chỉ dựa vào bản năng nhét tay của Bạch Nhược Phong vào
đũng quần.
Nói đến đây, trong lòng cậu tức giận chiếm bảy phần, ba phần còn lại là do tuổi dậy thì rục rịch quấy phá.
Đợi cho tới khi ngón tay nóng bỏng của Bạch Nhược Phong chạm vào mép quần
lót, Kinh Hưng Thế nhận ra bản thân đã đánh giá cao cái gọi là ý chí,
tâm trí cậu nhất thời rối bời, còn chưa kịp thực hiện bước tiếp theo, cả người đã trở nên mơ hồ.
Cho nên sáng sớm ngày hôm sau, Bạch Nhược Phong tỉnh lại, phát hiện mình nắm tiểu Phiến Phiến trong tay, hắn lập tức sụp đổ.
Hắn có thể chấp nhận rằng chính mình có ý nghĩ không an phận với Phiến
Phiến, cũng có thể chấp nhận nhiều lần mộng xuân, nhưng mà thật sự không thể chấp nhận nổi kích thích sáng nay.
Chết tiệt, đây là tiểu Phiến Phiến!
Cách lớp quần lót mỏng manh Bạch Nhược Phong thậm chí có thể đoán được hình dáng chính xác.
Trời ạ, thật... Thật đáng yêu.
ĐM!!!
Bạch Nhược Phong mạnh mẽ rút tay về, vừa lăn vừa bò từ trên giường xuống,
vọt ra ban công, lúc hỗn loạn quyết định hỏi một chút các ba ba về loại
tình huống này nên ứng đối như thế nào.
Nhà bọn họ có một nhóm
wechat gia đình, bên trong trước mắt chỉ có ba người, Mâu Nhược Vũ tuổi
còn nhỏ, Bạch Dịch không thêm em ấy vào.
Nhóm được đặt tên là "Gia đình tôi yêu", vừa nhìn qua cũng biết là do Mâu Tử Kỳ đặt.
[Bạch Nhược Phong]: Ba, hai người dậy chưa?
Tin nhắn được gửi đi sau năm, sáu phút, trong nhóm mới người trả lời.
[Bạch Dịch]: Lại gây họa gì?
[Bạch Nhược Phong]: Con không phải chỉ có gây họa xong mới tìm hai người...
[Bạch Dịch]: Ừ, vậy được, ngủ ngon. Thời kỳ phát tình của ba con sắp đến rồi, phải ngủ dưỡng sức cái đã.
[Bạch Nhược Phong]:!
[Bạch Nhược Phong]: Ba!!!
[Bạch Nhược Phong]: Ba, ba quay trở lại đi, con đã làm một chuyện rất có lỗi với Trà Diệp Phiến Tử rồi!!!
[Mâu Tử Kỳ]:?
Mâu Tử Kỳ vừa ra tay, đã biết có hay không, Bạch Nhược Phong trong nháy mắt chột dạ, ngồi xổm ngoài ban công oan ức mà gõ chữ.
[Bạch Nhược Phong]: Gần đây con hay nằm mơ.
[Bạch Dịch]: Mộng xuân?
[Bạch Nhược Phong]: Ai nha, thật xấu hổ!
[Bạch Dịch]: Xấu hổ cái gì mà xấu hổ? Tự mình mơ chứ ai bắt mày mơ hả con?
[Bạch Nhược Phong]:...
[Bạch Nhược Phong]: Cũng đúng.
[Bạch Dịch]: Vậy không phải xong chuyện rồi sao.
Nhưng không chỉ là nằm mơ không thôi, Bạch Nhược Phong khổ sở nghĩ.
[Bạch Nhược Phong]: Con gần đây hình như có chút mộng du, những gì con mơ
thấy trong giấc mơ có thể xảy ra khi con thức dậy vào buổi sáng.
[Bạch Dịch]:?
[Bạch Dịch]: Ghê thật đó nha, con trai, ba con kết hôn nhiều năm như vậy, cũng không thể mặt dày bằng con!
[Mâu Tử Kỳ]:...?
Bạch Dịch phớt lờ học trưởng đang cầm điện thoại di động nhíu mày, vụt từ
trên giường ngồi dậy, bắt đầu cùng con trai cách màn hình "Tâm sự gối
đầu giường".
[Bạch Dịch]: Trà Diệp Phiến Tử có nói gì không?
[Bạch Nhược Phong]: Phiến Phiến còn chưa biết, con dậy trước.
[Bạch Nhược Phong]: Con rất sợ sẽ làm hại em ấy phát tình sớm.
[Bạch Dịch]: Không đâu.
[Bạch Dịch]: Ba tin con trai của ba có chừng mực.
[Bạch Dịch]: Sẽ không giống thằng cha Alpha khốn nạn của con, để cho Omega của mình phát tình sớm.
Sau khi Bạch Dịch nói xong, Mâu Tử Kỳ khó khăn chen vào khung trò chuyện,
gửi qua một chuỗi ký tự biểu thị kháng nghị, sau đó lại bị bạn đời cầm
điện thoại di động đè trở về giường.
Bạch Dịch bắt chéo chân huýt sáo, thành thạo ứng phó tiểu A không biết gì.
[Bạch Dịch]: Con thích Trà Diệp Phiến Tử, đối với em ấy có dục vọng là chuyện rất bình thường. Những gì con nên làm bây giờ, chẳng phải là mạnh dạn
theo đuổi sao?
[Bạch Nhược Phong]: Con đang theo đuổi.
[Bạch Dịch]: Ngươi đang theo đuổi?
Bạch Nhược Phong không xác định, hắn gãi đầu một cái, nhớ lại hành động gần
một tháng qua, phát hiện mình dĩ nhiên đang dốc hết toàn lực làm một
người anh trai tốt.
Mẹ kiếp.
Bạch Nhược Phong nghĩ, bản thân chính là một khối gỗ.
[Bạch Dịch]: Tuy nhiên động dục sớm là một điều đáng sợ, con nhất định muốn
bảo vệ tốt Trà Diệp Phiến Tử, cho dù hai người không thể ở bên nhau, con cũng không thể bắt nạt em ấy, nhớ kỹ chứ?
[Bạch Nhược Phong]: Con...
[Bạch Dịch]: Đúng, không sai, ba chính là nhắc nhở con không có chuyện gì thì không được chạm vào tuyến của người khác, đó là hành vi đùa giỡn lưu
manh.
[Bạch Nhược Phong]:...
[Bạch Nhược Phong]: Nhưng ba vẫn luôn thích sờ vào tuyến thể của con mà.
[Bạch Dịch]: Cho nên ba ngươi mỗi ngày đều tại đùa giỡn lưu manh, đừng hùa theo học xấu.
Mâu Tử Kỳ giãy dụa cố gắng gửi một loạt dấu chấm lửng.
Bạch Dịch mắt nhắm mắt mở vờ như không nhìn thấy.
[Bạch Dịch]: Con trai ngốc, con nên như theo đuổi Trà Diệp Phiến Tử giống như con theo đuổi bạn trai của mình.
Lúc này tiểu A hoàn toàn quên hỏi ba Omega rốt cuộc là khi nào thì biết
mình thích Kinh Hưng Thế. Cho nên so với Bạch Dịch, Bạch Nhược Phong vẫn là một tiểu tử ngốc nghếch và ngớ ngẩn.
Bạch Nhược Phong đặt điện thoại xuống, như thể được tái sinh.
Đúng vậy, phải xem Phiến Phiến là bạn trai để theo đuổi, mà không phải là
một người em trai cần che chở và bảo vệ bên cạnh mọi lúc, tuy rằng bạn
trai nên bảo vệ chặt chẽ hơn... tóm lại là không giống nhau.
Tư
duy lúc trước của hắn quá cứng nhắc, cho dù ý thức được mình muốn yêu
đương, nhưng lại lấy thân phận "anh trai" xuất phát suy nghĩ.
Nhưng đây là tình yêu!
Tình yêu hẳn là xuất phát từ góc độ "Bạn trai của Kinh Hưng Thế", cho dù có
bị từ chối, bị cự tuyệt thì cũng là phần tâm ý theo đuổi này, chứ không
phải thân phận Bạch Nhược Phong - người đã làm bạn ở bên Phiến Phiến
mười mấy năm.
Sau khi nghĩ thông suốt, hết thảy ưu sầu được giải quyết dễ dàng, Bạch Nhược Phong hít sâu một hơi không khí mát mẻ buổi
sáng, đứng lên duỗi lưng một cái, đón ánh bình minh phất phất cánh tay,
xoay người trở lại trong phòng thay quần áo.
Phiến Phiến vẫn còn đang ngủ. quấn chặt trong chăn, nửa khuôn mặt giấu trong gối, hàng mi khẽ rung theo nhịp thở.
Bạch Nhược Phong càng xem càng vui vẻ, không chớp mắt nhìn chăm chú một hồi
lâu, sau đó lơ đãng lấy quần áo bóng rổ cùng quần cộc từ tủ quần áo,
thậm chí còn thuận tay đeo băng đô.
Sau khi tiểu A thay quần áo xong, Phiến Phiến trở mình, trong lời nói mê gọi "Anh trai".
"Bảo bối nhỏ của anh." Bạch Nhược Phong đi tới, thừa dịp Kinh Hưng Thế còn
chưa tỉnh, không chút kiêng dè đánh giá cậu, "Còn không biết thế giới
của người trưởng thành có bao nhiêu hiểm ác a..."
Bạch Nhược
Phong tự động bỏ qua sự thật rằng anh ta cũng là một trẻ vị thành niên:
"Em căn bản không biết đến anh trai nhìn qua ra dáng lắm nhưng trên thực tế muốn đối với em mà thương yêu."
Phiến Phiến tiếp tục vươn mình.
Bạch Nhược Phong buồn cười khom lưng, bế Kinh Hưng Thế từ trên giường lên.
Tiểu O rốt cục mơ mơ màng màng mở mắt ra, ngửi mùi bạc hà, liền nhào vào trong ngực Bạch Nhược Phong.
"Dậy đi, anh dẫn em ra ngoài chơi."
Kinh Hưng Thế nghe thấy những lời này, thanh tỉnh hơn phân nửa, sự quyến
luyến trong mắt như thủy triều rút đi, biến thành sự ngoan ngoãn bị kiềm chế.
"Chúng ta đi như thế nào, vẫn là đạp xe sao?"
"Bắt xe đi, đạp xe rất bất tiện." Bạch Nhược Phong lấy khẩu trang từ trong
ngăn kéo ra, đứng trước gương gãi gãi mái tóc vàng hoe.
Kinh
Hưng Thế ngáp một cái, đi tới bên bàn học, mở ngăn kéo và lấy ra những
chiếc khuyên tai bị tịch thu từ tiểu A khi bắt đầu đi học.
"Phiến Phiến?" Bạch Nhược Phong gần như đã quên mất đôi vật nhỏ này.
"Khuyên tai trước đây của anh." Kinh Hưng Thế mở mắt nói mò, kiễng chân giúp Bạch Nhược Phong đeo khuyên, "Đặc biệt ngầu."
Phiến Phiến nói ngầu Bạch Nhược Phong lập tức cảm thấy chính mình ngầu đến nổ tung, đứng ở trước gương tự mãn một hồi lâu, thậm chí Kinh Hưng Thế
đang quần áo cũng không nhìn thấy.
Kinh Hưng Thế thân thể không
thể so với Bạch Nhược Phong, khi trời lạnh phải mặc thêm nhiều lắm. Bạch Nhược Phong một bộ quần áo bóng rổ cộng thêm một cái áo khoác thể thao
là có thể chạy ra ngoài, còn cậu phải mặc rất nhiều bộ, cuối cùng còn
mặc áo gió.
Bạch Nhược Phong thay Phiến Phiến cầm khăn quàng cổ: "Đi, hẹn mười giờ, chúng ta đừng đến muộn."
Kinh Hưng Thế đuổi theo bắt lấy tay Bạch Nhược Phong: "Còn ai nữa a?
"Từ Phàm nhất định sẽ đi, đội bóng rổ cũng sẽ đi, cụ thể có mấy người, anh không có hỏi."
Kinh Hưng Thế nghiêng đầu suy nghĩ, không nói gì nữa.
Bạch Nhược Phong cùng Phiến Phiến đón xe đi siêu thị Thời Đại, nơi này từng
là trung tâm thành phố, và rất gần trường học của họ, bên cạnh là một
sân chơi được cải tạo từ nhà để xe dưới lòng đất, rất nhiều người ở nơi
đó chơi bóng rổ, cũng có người chơi bida.
Khi Bạch Nhược Phong lên xe, hắn lấy di động ra nói chuyện với Từ Phàm.
Từ Phàm trả lời rất nhanh, nói mình đã đến, vị trí cụ thể vừa phát đã không thấy tăm hơi.
"Phiến Phiến, buổi trưa muốn ăn cái gì?" Bạch Nhược Phong cũng lười hỏi lại,
nhét điện thoại vào túi, nghiêng người về phía Kinh Hưng Thế, "Anh dẫn
em đi ăn."
Kinh Hưng Thế cũng đang cầm điện thoại, tay áo dài che mu bàn tay, chỉ lộ ra móng tay tròn trịa, im lặng gõ phím.
Gõ là "Chỉ dẫn ăn ngon gần siêu thị Thời Đại dành cho người sành ăn".
Bạch Nhược Phong nhìn đến buồn cười: "Em đã ở đây lâu như vậy rồi mà vẫn cần sử dụng Baidu để tim kiếm?"
Kinh Hưng Thế chớp chớp mắt, thản nhiên nói: "Anh không có ở đây, em cũng không thường xuyên ra ngoài chơi.
Trong lòng Bạch Nhược Phong trong nháy mắt bị đâm một đao, đau đến chết đi
sống lại đồng thời, giãy dụa hỏi: "Phiến phiến không có bạn bè nào khác
sao?"
Cậu tiếp tục nói: "Có thì có, nhưng cũng chỉ có thể nói chuyện trong trường mà thôi."
"Nhưng không sao." Kinh Hưng Thế ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười ngây thơ, "Hiện tại anh đã trở lại."
Trái tim Bạch Nhược Phong vù vù lại cắm vào vài thanh đao, nhịn không được
ôm Phiến Phiến, rầu rĩ xin lỗi bằng giọng nghẹn ngào: "Anh xin lỗi."
"Anh xin lỗi làm gì?" Kinh Hưng Thế dừng tay đang ấn trên màn hình, một lát
sau, thờ ơ cười cười, "Anh bây giờ không phải là trở về rồi sao?"
Nhưng hắn vẫn phải đi trước, Bạch Nhược Phong thầm nghĩ, hắn vẫn phải để cậu lẻ loi ở lại trường học một năm.
Song tiểu A không có đem những lời này nói ra miệng, bởi vì xe taxi dừng ở trước cửa siêu thị Thời Đại.
Bạch Nhược Phong cọ cọ cổ Kinh Hưng Thế, lôi kéo cậu chạy xuống sân vận động ngầm.
Chuyện chia ly sau này hãy nói, bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn: Chơi thật ngầu.
Bạch Nhược Phong nắm lấy cổ tay Kinh Hưng Thế một cách hào hứng: "Phiến Phiến, em nhớ kỹ a, anh là tuyệt vời nhất."
"So với Alpha khác đều ngầu hơn." Bạch Nhược Phong không yên tâm nói thầm, "Không được nhìn người khác."
Tiểu A lại nghĩ tới trận bóng rổ lớp 11 tuần sau, càng thêm buồn bực: "Các
bạn lúc thi đấu bóng rổ gì đó cũng không được xem, lại càng không được
đưa nước, có nghe không?"
Kinh Hưng Thế âm thầm buồn cười, kéo khóe miệng giả ngu: "Tại sao vậy?"
Này có cái gì tại sao...
Bởi vì chính hắn là ngầu nhất a!
Bạch Nhược Phong gấp đến độ nhíu mày, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép
trừng mắt nhìn Kinh Hưng Thế, không biết rằng, trước đây không lâu, Kinh Hưng Thế cũng nhìn mình như vậy. Tiểu A cảm thấy tâm tình thầm mến quả
thực giống như nuốt một quả chanh, chua đến mức đau mũi, còn phải miễn
cưỡng cười vui, nếu không sẽ hít vào một ngụm chua xót, nửa câu hoàn
chỉnh đều nói không nên lời.
Kinh Hưng Thế nhìn người trước mặt ủ rũ cúi đầu như chú cún lông vàng lớn, lại có chút không đành lòng,
kiễng mũi chân xoa xoa đầu Bạch Nhược Phong: "Được, em chỉ nhìn anh.
Bạch Nhược Phong ngay lập tức hồi sinh đầy máu.
"Anh Phong!" Từ Phàm từ xa chạy tới, ôm bóng rổ nhảy nhót, "Nhanh lên nhanh lên, còn thiếu anh."
Đến sân bóng rổ ngoại trừ ba người bọn họ, còn có hầu hết các thành viên
của đội trường đến sân bóng rổ, đội trưởng của đội trường lập tức chạy
đến khi nhìn thấy Bạch Nhược Phong, trong nháy mắt xông lên, nắm hai tay tiểu A và khen ngợi hắn một cách đầy tình cảm.
Bạch Nhược Phong nghe thấy thái dương của mình nhói lên thình thịch, lời lẽ đanh thép tỏ vẻ rằng mình chắc chắn sẽ không tham gia đội của trường.
"Tại
sao a?" Đội trưởng đội trường là gọi Hách Thanh Lãng, người đàn ông cao
1,9 mét ngồi bệt xuống đất như bị sét đánh, "Tại sao a!"
Bạch
Nhược Phong nắm lấy tay Kinh Hưng Thế, nghiêm túc trả lời: "Bởi vì tôi
không có thời gian để tham gia huấn luyện." Hắn còn muốn đưa đón Phiến
Phiến đến trường, làm sao có thời gian để huấn luyện?
Hách Thanh Lãng chán nản đứng dậy, nghĩ rằng Bạch Nhược Phong từ chối anh ta vì
khối lượng học tập nhiều vào năm thứ ba của trường trung học, vì vậy anh ta không nói gì nữa, chỉ đưa tay giật lấy quả bóng từ trong ngực Từ
Phàm trong lồng ngực đoạt cầu: "Quên đi, trước tiên chơi rồi nói sau."
Bạch Nhược Phong cũng không hàm hồ, cởi áo khoác ném cho Phiến Phiến, trước
khi lên sân còn cười hì hì xoa tóc cậu: "Đừng quên đã đáp ứng anh cái gì nha."
"Được." Kinh Hưng Thế ngoan ngoãn gật đầu, lạch cạch chạy đến bên sân ngồi xuống, say sưa nhìn nhóm Alpha chơi bóng rổ.
Bạch Nhược Phong không ít mạnh miệng, nhưng đúng là anh ấy chơi bóng rổ rất
ngầu, Kinh Hưng Thế phát hiện ra rằng bản thân căn bản không thể rời
mắt, và tất cả sự chú ý của cậu đều tập trung vào bóng người đang chạy
nhảy trên sân.
Thiếu niên đeo băng đô vén vạt áo tùy ý lau mồ
hôi đang nhỏ xuống từ cằm, lộ ra cơ bụng màu lúa mạch, bọt nước kéo
thành mấy đường cong mập mờ, hormone bùng nổ đồng thời, không quên ném
nụ hôn gió đến Kinh Hưng Thế. Kết quả là, một phần ba số Omega trong sân vận động đã bị thu hút ngay lập tức, Kinh Hưng Thế chợt nhận ra bản
thân đã bị vây kín bởi đám đông người xem đang phấn khích.
Đã có người tìm ra danh tính Bạch Nhược Phong, còn có người mạnh dạn trực tiếp hướng trên sân hô cố lên.
Bạch Nhược Phong nghe thấy điều đó, hắn không thể không cảm thấy phấn khích, lúc cùng Hách Thanh Lãng sát vai đi qua nhau, kiêu ngạo hất cằm: "Nghe
thấy không? Tôi đây là ngầu nhất."
Lòng hiếu thắng của Alpha thể hiện ở thời điểm này. Hách Thanh cười sang sảng mắng vài câu, nghiêng
người tới cướp bóng trong tay Bạch Nhược Phong, Bạch Nhược Phong uyển
chuyển xoay người, dẫn bóng ba bước lên rổ, lại một lần nữa dẫn cháy
Omega bên sân.
Bạch Nhược Phong không nhịn được đến xem Phiến
Phiến, sau khi bắt gặp ánh mắt của em ấy, hắn cố ý vén tóc lên cho đẹp
trai, sau đó chạy về phía đồng đội của mình khi tiếng còi vang lên.
Khác với tinh thần chiến đấu sục sôi của Bạch Nhược Phong, Kinh Hưng Thế
ngồi dưới đất có chút buồn bực và cáu kỉnh, chờ tiểu A quay người, cậu
khẩn cấp từ trên mặt đất đứng lên chen ra đám người, chạy ra bên ngoài
hóng gió.
Tiếng thét chói tai liên tiếp vang lên, từ góc độ hiện tại của hắn căn bản không thấy rõ là ai vào cầu, nhưng hắn có thể đoán
được Bạch Nhược Phong đã thực hiện một cú ba điểm đẹp mắt khác, hoặc
thực hiện một pha cướp bóng thông minh.
Như vậy là không đúng,
Kinh Hưng Thế nghĩ, Bạch Nhược Phong cho tới bây giờ chưa từng hứa với
cậu điều gì, hơn nữa, được hoan nghênh cũng không phải lỗi của tiểu A.
Nhưng trong lòng Kinh Hưng Thế dâng lên cảm giác chua xót, hai tay đút trong túi cũng siết thành nắm đấm.
Rất muốn ở bên anh.
Thật muốn không kiêng nể gì đứng ở bên sân cổ vũ cho anh.
Thật muốn......
Một giây sau, Kinh Hưng Thế bất ngờ không kịp đề phòng rơi vào vòng tay
nóng bỏng tản ra mùi bạc hà: "Phiến phiến, không phải đã nói sẽ xem một
mình anh sao?"
Bạch Nhược Phong ủy khuất đeo ở sau lưng Kinh
Hưng Thế, theo tầm mắt Tiểu O, nhìn thấy mấy nam sinh chơi bida, khó
chịu đến sắp điên rồi: "Em lừa gạt anh."
Kinh Hưng Thế sững sờ
cúi đầu, nhìn tay quấn bên hông, có chút dở khóc dở cười, cũng không chê Bạch Nhược Phong trên người có mồ hôi, xoay người đâm vào ngực tiểu A:
"Anh ơi."
"Hừ." Bạch Nhược Phong vẫn rất tức giận.
Cậu đẩy hai cái: "Em không nhìn người khác. Bên sân nhiều người quá, em ra ngoài hít thở không khí."
Lúc này Bạch Nhược Phong mới phát hiện bên sân có không ít Omega vây xem,
nhất thời bắt đầu ngại ngùng: "Như vậy a, vậy anh đưa em đi ra ngoài?"
"Anh không tiếp tục chơi sao?"
"Đổi Từ Phàm ra sân."
"Không được đâu, em hóng gió là tốt rồi, anh khẳng định đánh chưa đã nghiền."
Kinh Hưng Thế tuy rằng rất muốn lôi kéo Bạch Nhược Phong chạy đi, nhưng
cậu nhìn ra được tiểu A không nỡ," Đi sớm, các học trưởng trong đội sẽ
khó xử."
Bạch Nhược Phong không quan tâm đội trường nghĩ như thế nào, đơn thuần chỉ là cảm thấy chơi chưa đủ. Hắn thẫn thờ ngồi bên cạnh Phiến Phiến, vò mái tóc đẫm mồ hôi của mình, chợt phát hiện thiếu một
chiếc khuyên tai.
"Quên đi, quên đi." Anh Phong không để ý chút
nào, dù sao hiện tại hắn đã ở bên cạnh Kinh Hưng Thế đã "hoàn lương",
không có khuyên cũng được, "Phiến Phiến, anh vừa rồi có đẹp trai hay
không?"
"Đẹp trai." Kinh Hưng Thế cũng ngồi xuống, ôm đầu gối nghiêng đầu nhìn Bạch Nhược Phong.
Bạch Nhược Phong hai tay chống ở bên người, ngẩng đầu xem tình hình chiến
đấu trên sân, sống mũi cao thẳng dính mồ hôi mỏng, càng nhiều mồ hôi
theo gò má, chảy qua hầu kết, lăn xuống cổ áo. Kinh Hưng Thế tầm mắt
không chủ ý hạ dời, không cẩn thận nhìn thấy đũng quần của Alpha hơi
phồng lên do chuyển động.
Ai nha.
Kinh Hưng Thế rũ mi mắt xuống, tay có chút run.
Tối qua trước khi ngủ hình như cậu đã làm một chuyện khủng khiếp.
Bạch Nhược Phong hoàn toàn không biết nội tâm Kinh Hưng Thế đang bùng nổ, tiểu A nhìn thi đấu, thuận tay ôm cậu ở trước người.
Kinh Hưng Thế không hề phòng bị đã bị mùi tin tức tố quen thuộc bao vây, mở
to hai mắt, còn không kịp giãy dụa, tiểu Phiến Phiến đã ngượng ngùng
ngẩng đầu lên.
Bình tĩnh như Kinh Hưng Thế cũng không thể tránh khỏi luống cuống trong chớp mắt.
Tuy nhiên, Bạch Nhược Phong lại tựa cằm lên vai cậu: "Ai, Phiến Phiến em nói xem, Từ Phàm lợi hại không?"
Lúc Alpha nói chuyện, gió nóng từng đợt tiếp theo từng đợt thổi vành tai
màu hồng phấn của tiểu O, Kinh Hưng Thế đã cuộn mình trong lòng Bạch
Nhược Phong, chờ đối phương nói xong, rốt cuộc khống chế không được,
hung hăng tránh ra hai tay Bạch Nhược Phong, vùi đầu xông vào toilet.
Bạch Nhược Phong hoảng sợ: "Phiến Phiến?!"
Phiến Phiến không quay đầu lại, bước chân nhanh hơn.
"Phiến Phiến!" Bạch Nhược Phong làm sao mà còn nhớ đến việc chơi bóng rổ, vội vã đuổi tới, "Phiến Phiến em làm sao vậy?"
Kinh Hưng Thế cắn răng, mặt đỏ bừng, lúc bị Bạch Nhược Phong nắm chặt cổ
tay, trong lòng đột nhiên dâng lên ủy khuất nồng đậm: "Làm sao vậy?"
"Bạch Nhược Phong, anh hỏi em làm sao vậy?"
Omega dừng bước lại, kích động đến hô hấp dồn dập, đột nhiên bộc phát vào một thời khắc nào đó, đẩy Bạch Nhược Phong vào phòng vệ sinh, khóa cửa lại.
"Anh thật sự không biết em có chuyện gì sao?" Kinh Hưng Thế
cong khóe môi, rõ ràng đang cười, trong hốc mắt lại có nước mắt đảo
quanh.
Kinh Hưng Thế cởi áo khoác của mình và ném nó vào ngực của Bạch Nhược Phong, ngắt lời tiểu A: "Anh không được phép nói chuyện!"
Bạch Nhược Phong lập tức mím chặt môi.
"Em.." Gió lạnh thổi qua, Kinh Hưng Thế thoáng tỉnh táo lại, nhìn Bạch Nhược
Phong ngốc nghếch, nhất là ánh mắt cẩn thận từng li từng tí, nhất thời
vừa bực mình vừa buồn cười, "Anh rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì vậy?"
"Anh không sợ sau này em sẽ yêu những Alpha khác, và bỏ trốn cùng họ khi anh tốt nghiệp sao?"
"Phiến..."
"Anh không sợ, em vẫn sợ." Kinh Hưng Thế căn bản không có ý định cho Bạch
Nhược Phong cơ hội mở miệng, thừa thế xông lên, giữ chặt tay tiểu A, ấn
mạnh vào tiểu Phiến Phiến đang ngốc đầu dậy của chính mình, sau đó lại
cho Bạch Nhược Phong bị kinh hách quá độ trong lòng bằng một quả bom
nặng ký, "Tối hôm qua anh không phải đã sờ qua rồi sao?"
"Há,
không phải sờ như vậy." Kinh Hưng Thế gỡ bỏ thắt lưng, hung tợ nhét tay
Bạch Nhược Phong tiến vào, "Là như thế này, đúng không?"
Ào ào ào.
Cách vách truyền đến tiếng xả nước bồn cầu, Bạch Nhược Phong ngơ ngác nhìn
tay mình thò vào đũng quần, phản ứng đầu tiên dĩ nhiên là mình làm
chuyện cầm thú này, đã bị bại lộ.
Phản ứng thứ hai là......Hắc, tiểu Phiến Phiến, chúng ta lại gặp mặt.
Ngay sau đó mới nhận ra khác thường, tiểu Phiến Phiến hóa ra lại cứng!
"Phiến Phiến?" Hầu kết Bạch Nhược Phong hung hăng nhúc nhích một chút, thuận
thế ôm lấy Kinh Hưng Thế trong vòng tay, "Em.. Em cứng rồi?"
Kinh Hưng Thế tức giận đến cười khẩy: "Anh sờ không ra ư?"
Sự tình đến nước này, có che giấu cũng không có ý nghĩa gì. Cậu dứt khoát
đạp rớt quần, run rẩy ngồi trong lòng Bạch Nhược Phong, với thái độ "Em
chính là cứng rắn, anh xem mà làm đi", triệt để không thèm đến xỉa.
Trong đầu Bạch Nhược Phong lại xảy ra trận giao chiến giữa trời và người cũng giống như trước đây, đơn giản là Phiến Phiến còn nhỏ, hoặc là chính
mình là cầm thú, trên tay phản ứng ngược lại là không chậm, trực tiếp
cởi áo khoác buộc lại bên hông Kinh Hưng Thế, chỉ lo cậu cảm lạnh.
Nhưng sau khi cởi áo khoác ra, tay Bạch Nhược Phong tự giác thò vào đũng quần Kinh Hưng Thế.