Thần Y Trở Lại

Chương 99: Huyết chi và pháp khí


trướctiếp

Ông già nhận được tiền thì gật đầu, sau đó lại tiếp tục hút thuốc, bán hàng.

Cất đống tiền pháp đi nà Ngô Bình vô cùng kích động. Có được hai xâu tiền pháp Ngũ Đế lớn này thì anh có thể dễ dàng phá giải sát trận ở vịnh Bạch Long!

Anh không biểu hiện gì mà tiếp tục đi dạo. Đến khi hết đường anh lại rẽ sang dạo một đường khác.

Khi đến vị trí chính giữa, anh lại dừng lại.

Anh thấy trên một cái bàn cũ nát có phủ một tờ giấy trắng, trên giấy trắng có ba lạng thuốc khô cong, màu hệt như màu huyết lợn, hình dáng giống linh chi nhưng đầu rất nhỏ, có cảm giác rất kỳ lạ.

Anh mở đôi mắt nhìn thấu vạn vật thì phát hiện những cây thuốc này tỏa ra ánh đỏ nhàn nhạt. Tim anh không khỏi nảy lên, liền cầm lên quan sát tỷ mỉ, rồi lại ngửi thử.

"Huyết chi!". Tim anh đập như điên, loại thuốc này vô cùng quý hiếm, hiệu quả vô cùng cao, sao lại xuất hiện ở đây chứ?

Anh cố ý hỏi: "Ông chủ, đây là linh chi à?"

Ông chủ là một người đàn ông trung niên mặc áo jacket màu đen, mặt đầy nếp nhăn. Ông ta nói: "Đây là bảo bối gia truyền của nhà tôi, tổ tiên tôi là thần y từng chữa bệnh cho Hoàng đế".

Nếu như người khác nghe vậy chắc chắn sẽ nghĩ người đàn ông nói khoác, nhưng Ngô Bình thì không. Bởi nếu tổ tiên ông ta không phải thần y thì sao có thể có loại Huyết chi này được?

Nhưng anh vẫn nói rằng: "Ông chủ, tôi thấy đây chỉ là linh chi bình thường, chỉ là vẻ bên ngoài khá được thôi. Ông bán bao nhiêu?"

Người đàn ông suy nghĩ rồi nói: "Một cây mười nghìn tệ, lấy cả thì tôi tính cho cậu ba mươi nghìn tệ".

Ngô Bình nhíu mày: "Dù là linh chi mọc dại cũng đâu có đắt thế này?"

Người đàn ông lại rất kiên trì: "Không đổi giá".

Ngô Bình lắc đầu: "Được, tôi mua".

Anh dùng điện thoại chuyển khoản ba mười nghìn tệ rồi bảo người đàn ông gói Huyết chi lại.

Anh cầm thuốc đang định đi thì một người đàn ông chạy tới, trừng mắt nhìn chủ sạp: "Linh chi của ông đâu?"

Chủ sạp chỉ Ngô Bình: "Vừa nãy tôi nói hai mươi nghìn tệ anh đã chê đắt, giờ anh tới muộn rồi, cậu ta trả ba mươi nghìn tệ nên tôi bán cho cậu ta rồi".

Người đàn ông nhíu mày, nhìn Ngô Bình một lượt rồi nói: "Anh bạn à, cậu có thể nhường linh chi cho tôi không?"

Ngô Bình thấy rất kỳ lạ, chẳng lẽ người này cũng biết Huyết chi sao? Anh lắc đầu ngay: "Xin lỗi, tôi không bán".

Người đàn ông ho khù khụ, nói: "Tôi là người bản địa, tôi muốn lấy linh chi này đi cứu người, xin cậu hãy hiểu cho".

Ngô Bình cười lạnh, người bản địa à, người này đang uy hiếp anh sao! Anh lạnh nhạt nói: "Tôi đã nói rồi, không bán".



Sắc mặt người đàn ông liền tối sầm: "Tên nhóc kia, cậu có biết tôi là ai không?"

Ngô Bình nói: "Anh là ai cũng không liên quan đến tôi. Cút đi!"

Người đàn ông kia thấy nhóm Ngô Bình đông thì hừ lạnh: "Cậu đợi đấy!", nói rồi vội vàng đi mất.

Một tiếng còn lại, Ngô Bình đã đi dạo khắp chợ đen. Anh phát hiện tất cả những tranh vẽ hay chữ viết ở đây đều là giả, những cây thuốc được bán cũng đa số là hàng giả.

Cuối cùng khi chuẩn bị ra về, anh mới dừng chân trước một sạp hàng bán kiếm đồng. Trên bàn có bày mười mấy thanh kiếm đồng rỉ sét loang lổ.

Trong đó có một thanh kiếm còn được bảo quản khá tốt, trên thân kiếm có một đường vân rồng rõ ràng, phần chuôi kiếm được khắc từ một viên ngọc đen.

Thấy thanh kiếm này, Ngô Bình liền cảm thấy nó rất đặc biệt. Sau khi mở mắt nhìn thấu vạn vật ra, anh liền nhìn thấy kiếm khí không ngừng tuôn ra từ thanh kiếm này, nó dài tầm nửa mét, hình dáng như một luồng điện!

"Đây là kiếm gì vậy? Nó có nguồn năng lượng thật mạnh mẽ!", anh vô cùng kinh ngạc.

Nhưng ít nhất anh cũng biết kiếm này rất tuyệt, liền hỏi: "Ông chủ, kiếm này giá bao nhiêu?"

Ông chủ là một người đàn ông trung niên béo phì, ông ta cười nói: "Cậu bạn biết nhìn hàng đấy, đây là danh kiếm thời Chiến quốc, được đại sư đúc kiếm làm nên. Nếu tôi không thiếu tiền thì cũng không bán nó đâu".

Ngô Bình chẳng hề tin, anh nói: "Bao nhiêu?"

"Cậu đưa tôi một trăm nghìn tệ đi". Ông ta chớp mắt, nói.

Ngô Bình nhíu này: "Đắt quá, ba mươi nghìn tệ thì tôi lấy".

Người đàn ông vội kêu lên: "Trời ạ, tôi nói một trăm nghìn tệ mà cậu mặc cả còn ba mươi nghìn tệ, ở đâu ra cái lý như vậy? Thế này nhé, chúng ta nhượng bộ một chút đi, tám mươi nghìn tệ".

"Bốn mươi nghìn tệ, không thêm nữa đâu", Ngô Bình nói.

Chủ sạp cười khổ: "Bốn mươi nghìn thực sự không bán được, bảy mươi nghìn đi. Đây là giá thấp nhất rồi, không thể giảm nữa đâu".

Hai người bày đặt trả giá suốt một hồi lâu, sau đó chốt giá năm mươi lăm nghìn tệ.

Cầm mấy thanh kiếm đồng, Ngô Bình quyết định rời khỏi chợ đen.

Họ vừa mới đi ra khỏi cổng công xưởng thì phát hiện có năm người đứng bên cạnh, trong đó có người đàn ông trước đó muốn mua Huyết chi của Ngô Bình.

Hai bên vừa thấy nhau thì năm người kia đã vây họ lại. Người đàn ông cười lạnh, nói: "Tên nhóc kia, mau giao linh chi ra đây thì tôi sẽ cho cậu đi. Nếu không thì hôm nay các người không rời khỏi đây được đâu".

"Cướp trắng trợn thế à?", Ngô Bình nhướng mày.



Người đó hừ lạnh: "Cậu có thể hiểu như vậy. Nhanh lên, sự kiên nhẫn của tôi có hạn".

"Bốp!"

Ngô Bình liền vung một cái tát khiến người đó bay ra mấy mét, sau khi rơi xuống đất liền bất tỉnh. Người đó chỉ có tu vi cảnh giới Lực nên không thể nào chịu được một cú tát như vậy.

Bốn người còn lại đều kinh hãi, sau một thoáng kinh ngạc liền lao tới.

Lần này Ngô Bình còn chưa ra tay thì Cương Tử đã nhảy ra, tung một quyền khiến bốn người đều ngã xuống.

Ngô Bình lắc đầu: "Mấy trò võ mèo cào này mà còn dám cướp giật, ngu xuẩn!"

Anh không quan tâm đến năm người đã đo đất nữa. Mấy người ngồi lên xe rồi quay về khách sạn.

Trên xe, Đường Tử Di cuối cùng cũng hỏi: "Anh, em thấy lúc anh mua được mấy đồng tiền anh rất vui vẻ, mấy thứ đó rất đáng giá sao?"

Ngô Bình nói: "Đúng vậy, chúng rất quý hiếm, có thể dùng để bày trận".

Nói rồi anh bảo Đường Tử Di lấy ra một cái vòng tay bện dây đỏ. Sau đó anh lại lấy ra mấy đồng tiền pháp Ngũ Đế ra xuyên vào, nói: "Sau này cô hãy đeo nó bên người, có thể xua đuổi tà ma, tránh tai ương, vạn tà không thể xâm nhập".

Đường Tử Di mỉm cười, sau đó đeo vòng tay vào. Trên đó có năm đồng tiền kiểu dáng khác hẳn nhau, nhưng cô ấy không hề bận tâm.

Ngô Bình lấy ra thanh kiếm đó quan sát. Khi lòng bàn tay tiếp xúc với kiếm, anh có thể cảm nhận được trong thanh kiếm này dường như ẩn chứa một năng lượng khổng lồ như nguồn điện, nhưng anh không thể nào sử dụng sức mạnh đó được.

Hiển nhiên đây là một thanh pháp khí, ít nhất anh phải luyện đến cảnh giới Thần thì mới có thể phát huy được uy lực của nó.

Anh đưa kiếm cho Hồng Lăng, nói: "Hồng Lăng, em tạm thời bảo quản thanh kiếm này nhé".

Hồng Lăng nhận lấy thanh kiếm, nhìn thử rồi nói: "Kiếm tốt! Hình như nó khác với kiếm của em".

Đoàn người về khách sạn nghỉ ngơi.

Ngô Bình ngồi xuống luyện khí, cố gắng khơi thông linh mạch cấp hai. Đến hơn một giờ sáng, anh lại đi ra công viên cạnh khách sạn, bắt đầu luyện Ngũ Long Thánh quyền.

Ngũ Long Thánh quyền của anh sắp đạt đến tiểu thành, anh quyết định hôm nay sẽ dồn sức để tu luyện nó. Nếu thế thì mới có thể phát huy được uy lực của Ngũ Long Thánh quyền.

Anh luyện trong công viên được hai tiếng thì đột nhiên cảm thấy sức mạnh trong hai chân vô cùng thông thoáng, trở nên vô cùng linh hoạt, tứ chi chỉ đâu đánh đó tựa như bốn con rồng nhỏ.

Việc này khiến anh cảm thấy rất vui, không khỏi cất tiếng ngâm dài. Tiếng ngâm trong vắt truyền xa mấy chục cây số, khiến vô số chim muông náo loạn.

Khi trời dần hửng sáng, anh quay về khách sạn tắm rửa thay đồ, sau đó cùng đi xuống nhà ăn ăn sáng với mọi người. Còn chưa ăn xong mà một người đàn ông đã đi đến cúi người với Ngô Bình: "Cậu Ngô, tôi là người được ông Tiết đưa tới để phục vụ riêng cho cậu. Vừa nãy có mấy người ở dưới tầng đến, nói là muốn tìm cậu Ngô. Trông họ có vẻ như không có ý tốt".

Ngô Bình rất bất ngờ. Đến tìm anh ư, sẽ là ai nhỉ? Anh cũng nghĩ một lát rồi nói: "Bảo họ vào đây".

trướctiếp