Thần Y Trở Lại

Chương 92: Hoa Thành ở Biên Nam


trướctiếp

Tim Ngô Bình đập mạnh, bốn mắt hai người nhìn nhau, Lãnh Như Yên tủm tỉm hỏi: “Anh Ngô, ban nãy anh có cố tình chạm vào người em không?”

Ngô Bình lập tức lúng túng: “Cô chẳng bảo cô tin tôi còn gì?”

“Đương nhiên là em tin anh, nhưng da em đẹp như vậy, chạm vào chắc chắn rất thích, đúng không?”, cô ấy mỉm cười hỏi, hơi thở thơm mát gần trong gang tấc.

Ngô Bình nhướn mày, nhưng anh chưa kịp nói gì thì Lãnh Như Yên đã ôm chầm lấy anh.

Tim Ngô Bình đập như đánh trống, còn Lãnh Như Yên thì mỉm cười rồi hôn lên môi anh.

Mọi thứ xảy ra quá nhanh, Ngô Bình chưa hề có sự chuẩn bị gì. Mà thật ra cũng không cần thiết, anh cứ thuận theo tự nhiên thôi.

Xong việc, Ngô Bình gãi mũi rồi nói: “Anh thấy đột ngột quá!”

Lãnh Như Yên nhìn thẳng vào anh: “Tối đó, khi thấy anh không hề sợ Trác Khang, em đã rung động rồi. Em thấy anh rất thần bí nên muốn tìm hiểu về anh, để xem rốt cuộc anh có bản lĩnh lớn tới mức nào”.

Ngô Bình cười nói: “Giờ em biết rồi còn gì”.

Lãnh Như Yên véo anh một cái: “Đáng ghét!”

Ngô Bình cười phá lên.

Lãnh Như Yên nói tiếp: “Anh chỉ nhìn em thi triển Niêm Hoa Chỉ một lần mà đã có thể nghiên cứu ra bản hoàn chỉnh. Như vậy chứng tỏ anh chỉ cần nhìn người khác luyện công là có thể học được công pháp của họ luôn đúng không?”

Lãnh Như Yên là một cô gái rất thông minh nên nhanh chóng đưa ra phán đoán ngay.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi đáp: “Cũng không hẳn, cũng có nhiều công pháp cần phải ngồi thiền theo cách riêng thì anh cũng không rõ được”.

Lãnh Như Yên: “Nhưng thế thôi cũng đủ rồi”.

Cô ấy đảo mắt nói: “Khi nào có cơ hội, chúng ta đến Đại Thiền Tông đi”.

Ngô Bình hiểu ý của cô ấy ngay: “Em bảo anh đi học mót à?”

Lãnh Như Yên bật cười: “Mình tự học được bằng khả năng của mình thì đâu phải học mót. Vừa hay, bố em đã mời thiền sư Ngũ Trọc đến chơi cờ, đến lúc đó chúng mình cùng đi nhé!”

Ngô Bình: “Được!”

Sau đó, anh hỏi: “Chuyện với anh, em có nghiêm túc không đấy?”

Lãnh Như Yên tự tin nói: “Em đã ưng ai thì không thể sai được, em chọn anh rồi đấy”.



Ngô Bình mềm lòng nói: “Em không sợ anh là trai đểu à?”

Lãnh Như Yên liếc anh rồi quyến rũ nói: “Anh càng để thì em càng thích, tóm lại là anh không đá em được đâu”.

Ngô Bình câm nín, sao tính cách của Lãnh Như Yên lại khác với các cô gái bình thường vậy?

Khi trời gần sáng, Lãnh Như Yên mới ngủ, còn Ngô Bình thì lặng lẽ đứng dậy rời đi.

Lúc anh về đến nhà họ Đường, hai bố con Đường Tử Di đã chuẩn bị xong hết rồi. Thấy anh đi qua đêm, Đường Tử Di tò mò nhìn anh hỏi: “Anh, đêm qua anh đi đâu thế?”

Ngô Bình đáp: “Đi gặp một người bạn rồi tỉ thí thôi”.

Đường Tử Di: “Người có thể tỉ thí với anh chắc cũng có thực lực mạnh lắm nhỉ!”

Ngô Bình vội gật đầu: “Ừm, chúng tôi chiến hai trận rồi tôi mới đánh bại cô ấy”.

Đường Tử Di không hiểu ý của Ngô Bình nên nói: “Thế anh đi nghỉ đi, hành trình hôm nay rất dài nên sẽ mệt đấy”.

Ngô Bình: “Không sao, tôi sẽ nghỉ trên máy bay, khi nào xuất phát?”

“Một lát nữa sẽ ra sân bay, à có dẫn Hồng Lăng theo không?”

Đúng lúc này, Hồng Lăng đi ra: “Chị Tử Di, em cũng đi”.

Ngô Bình: “Ừ thì đi, mình cũng ít người mà”.

Cứ thế, Đường Minh Huy, Đường Tử Di và Ngô Bình cùng Hồng Lăng, Cương Tử lái xe đến sân bay, sau đó lên máy bay tư nhân của nhà họ Đường bay đến Biên Nam.

Tỉnh Biên Nam nằm ở cuối phía nam của nước Viêm Long, dân số khoảng mấy chục triệu, diện tích lãnh thổ rộng lớn, nhiều núi non trùng điệp, tiếp giáp với Miến Điện, Lào, đường biên giới thì dài nên cũng phá phức tạp.

Đây là nơi cung cấp chất cấm cho cả nước, đồng thời sở hữu các sòng bài lớn nhất nước, ngoài ra còn có các ngân hàng tư nhân hoạt động rất mạnh, cùng các chợ đen.

Sau hai tiếng ngồi trên máy bay, nhóm Ngô Bình đã xuống dưới rồi đi ô tô vào Hoa Thành - trung tâm của Biên Nam.

Hoa Thành có 15 triệu dân, là trung tâm kinh tế của Biên Nam. Tuy nơi này không phải là đô thị lớn như Vân Kinh, nhưng độ sa hoa thì cũng không kém là bao.

Đường Tử Di đã đặt trước khách sạn rồi nên họ đến thẳng đó luôn. Sau khi tắm rửa và ăn trưa, khoảng một rưỡi chiều, họ thong thả đi đến công viên phỉ thuỷ.

Đây là nơi mà vua phỉ thúy chuyên bán ngọc và nguyên thạch, nằm ở ngoại ô Hoa Thành.

Khi sắp tới nơi, Ngô Bình hỏi: “Tôi có ý kiến lần này chúng ta hãy mua đá cao cấp”.

Đường Tử Di gật đầu: “Vâng, lần này quan trọng là ổn định, chỉ cần không lỗ là được”.



Ngô Bình: “Lỗ sao được, nhiều thì tôi không dám chắc, chứ lãi ba đến năm lần thì vô tư”.

Đường Minh Huy sáng mắt lên: “Thế thì mua nhiều hơn một chút nhé?”

Đường Tử Di lắc đầu: “Không nhiều đá đắt tiền đâu bố, mình chỉ cược trong phạm vi 2 tỷ là được rồi. À, xong việc ở đây thì tối mình đến chợ đen chơi đi”.

Ngô Bình: “Chợ đen á?”

Đường Tử Di: “Vâng, chợ đen ở Hoa Thành là một trong ba chợ đen lớn nhất cả nước đấy, người ở các nước lân cận đều mang đồ đến đó bán. Đồ ở đó nhiều lắm, tha hồ mà xem”.

Ngô Bình nổi hứng: “Thế thì phải đi rồi”.

Lúc này, chiếc xe đã xuất hiện ở một cổng lớn cao mấy mét và trông rất hoành tráng, cạnh đó còn có trạm gác.

Chiếc xe dừng lại, một người đàn ông trung niên đi ra sau đó nhìn bọn họ rồi hỏi: “Có hẹn trước không?”

Đường Tử Di: “Chúng tôi đã gọi cho ông Tiết rồi, tôi họ Đường”.

Người đàn ông gật đầu rồi về gọi điện, sau đó nhanh chóng mở cửa rồi khách sáo nói: “Mời vào”.

Chiếc xe lăn bánh, sau đó đi thêm một đoạn khá xa vào trong công viên. Công viên này mô phỏng theo lâm viên ở Biên Nam, quy mô rất lớn, dựng sát núi nên có phong cảnh rất đẹp.

Hai bên đường đều có biển chỉ dẫn, chiếc xe đi thêm một lúc thì tới một sân lớn, ở đây đang đậu kín toàn các xe sang.

Đường Tử Di nói: “Xem ra hôm nay có nhiều người đến đấy”.

Lúc này, một cô gái trẻ xinh đẹp mặc sườn xám đi tới rồi cười nói: “Cô Đường phải không ạ? Ông chủ của chúng tôi chờ mọi người lâu rồi, mời vào trong”.

Nhóm Ngô Bình xuống xe rồi đi theo cô gái ấy vào phòng khách, lúc này đã có không ít người ngồi ở đây.

“Mời ngồi!”, cô gái nói: “Ông chủ ra bây giờ ạ”.

Ngay sau đó, đã có một người ở bàn bên cạnh đứng dậy, đó chính là Kim Vĩnh Lợi.

Kim Vĩnh Lợi cười nói: “Tử Di, em cũng đến à?”, sau đó anh ta tự nhiên ngồi xuống cạnh Đường Tử Di.

Đường Tử Di cau mày: “Kim Vĩnh Lợi, sao đi đâu cũng gặp anh thế?”

Kim Vĩnh Lợi cười phá lên nói: “Chứng tỏ bọn mình có duyên”.

Sau đó, anh ta liếc nhìn Ngô Bình rồi sầm mặt nói: “Thằng này lại đi theo à?”

trướctiếp