Thần Y Trở Lại

Chương 89: Tầm quan trọng của cách hít thở


trướctiếp

Ngô Bình sở hữu cách hít thở thuộc hàng thượng thừa, nhưng đây là điều bí mật nên anh không thể tiết lộ cho người khác biết được, vì vậy anh đành nói: “Biết đâu sau này, anh ba cũng học được cách hít thở tốt hơn thì sao”.

Từ Quý Phi cười nói: “Mong là thế. À, lát nữa anh cả nhà anh có việc nhờ chú đấy”.

“Nhờ em ạ?”, Ngô Bình nói: “Em thì có tài cán gì đâu mà giúp anh trai anh được”.

Từ Quý Phi vỗ vai anh: “Y thuật chính là tài năng siêu phàm nhất của chú rồi. Ông anh anh da mặt mỏng nên nhờ anh hỏi chú trước. Có một người cao tuổi mắc bệnh nặng, các bác sĩ giỏi đều khẳng định chỉ sống chưa tới một tháng nữa. Nhưng người đó có địa vị rât cao, từng là trụ cột của nước nhà nên có rất nhiều người phải phụ thuộc vào ông ấy. Vì thế, anh trai anh muốn nhờ chú tới khám, nếu có cách gì chữa khỏi bệnh thì tốt. Còn không thì cũng không sao”.

Ngô Bình đáp: “Được, chuyện của anh trai anh thì cũng như chuyện của anh, em sẽ giúp”.

Từ Quý Phi mừng rỡ rồi cười nói: “Được, nghĩ khí đấy!”

Hai người quay lại phòng khách, Ngô Bình thấy Chu Truyền Võ và Từ Bá Nhân đang trò chuyện vui vẻ. Chu Truyền Võ không còn căng thẳng nữa, bọn họ đang nói về sự phát triển của thành phố Vân Đỉnh.

Từ Quý Phi vừa vào đã nói: “Anh, chú Ngô đã đồng ý đến khám cho ông Triệu rồi”.

Từ Bá Nhân vội nói: “Cảm ơn cậu Ngô! Tuần sau, ông Triệu sẽ đến tỉnh, nơi này là quê của ông ấy, tôi cũng sẽ đến thăm, khi ấy cậu đi cùng tôi nhé”.

Ngô Bình gật đầu: “Vâng, khi nào đi thì ông Từ cứ gọi cho tôi”.

Từ Bá Nhân gật đầu: “Tôi nghe nói Truyền Võ sắp bị chuyển đến một bộ phận nhàn hơn, không biết bên nội vụ làm ăn kiểu gì mà sắp xếp không thoả đáng như vậy, sắp tới tôi sẽ tổ chức một cuộc họp để bàn bạc lại việc thuyên chuyển công tác của Truyền Võ. Trên tỉnh đang có mấy vị trí trống, tôi thấy năng lực làm việc của Truyền Võ rất tốt, hoàn toàn có thể gánh vác được”.

Từ Bá Nhân nói vậy là chắc chắn sẽ sắp xếp một vị trí cho Chu Truyền Võ ở trên tỉnh, như vậy là thăng quan tiến chức rồi.

Chu Truyền Võ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Truyền Võ nhất định sẽ dốc hết sức làm việc, để không làm phó chủ tịch thất vọng”.

Ngô Bình cũng khá ngạc nhiên, anh biết các vị trí trên tỉnh đều là các chức vụ lớn, Từ Bá Nhân để Chu Truyền Võ ngồi vào một trong số các vị trí đó là cũng trả công anh ngang giá rồi.

Sau khi hàn huyên thêm vài câu, nhà họ Từ muốn giữ Ngô Bình và Chu Truyền Võ ở lại dùng bữa, nhưng đương nhiên Ngô Bình phải từ chối, anh phải đến Vân Kinh nên đành chào tạm biệt.

Ngô Bình đi rồi, nhưng Chu Truyền Võ vẫn ở lại, rõ ràng Từ Bá Nhân vẫn còn chuyện cần trao đổi với ông ấy.

Ngô Bình rời khỏi tỉnh, Cương Tử nổ máy rồi đưa anh và Hồng Lăng đến Vân Kinh.

Anh đến Vân Kinh để gặp Đường Tử Di, sau đó còn phải tới Biên Nam, đồng thời còn phải nói về vụ đầu tư với Lý Quảng Long.

Từ tỉnh đến Vân Kinh khoảng 500 km, đây là một hành trình dài, vì ít nhất phải lái xe năm tiếng đồng hồ.



Trong lúc rảnh rỗi, Ngô Bình đã hỏi về thân thế của Hồng Lăng.

Ký ức trước lúc năm tuổi của Hồng Lăng khá mơ hồ, cô ấy nói mình từng có một gia đình, cô ấy đã từng mơ về bố mẹ của mình.

Sư phụ của Hồng Lăng là một người phụ nữ rất xinh đẹp, năm nay hơn 40 tuổi. Sư phụ đã nuôi cô ấy khôn lớn và truyền thụ cho cô ấy võ thuật.

Nhờ chuyến đi này mà Ngô Bình đã hiểu rõ về Hồng Lăng hơn, hoá ra cô ấy rất đáng thương vì là cô nhi, sau đó được sư phụ nuôi lớn. Hơn nữa, từ nhỏ đến lớn, cô ấy luôn chịu sự huấn luyện khắt khe nên mới luyện thành Điện Kiếm lợi hại như bây giờ.

Điện Kiếm này là một trong các môn võ thuật cao siêu nhất của Võ Đang. Sư phụ của Hồng Lăng nói, cô ấy là người thứ hai có thể luyện thành kiếm pháp này trong vòng một trăm năm trở lại đây.

Hồng Lăng cũng đã hiểu hơn về Ngô Bình, cô ấy bắt đầu thay đổi xưng hô, không còn coi mình là người ngoài nữa.

Khi họ đến Vân Kinh thì đã là hơn ba giờ chiều.

Chiếc xe lăn bánh tới một căn nhà rất lớn với lối kiến trúc cổ kính. Đây chính là nhà của Đường Tử Di, Ngô Bình cũng mới tới đây lần đầu.

Đường Minh Huy và Đường Tử Di ra ngoài nghênh đón, Đường Minh Huy cười nói: “Ngô Bình, cháu đến rồi đấy à, chú mong mãi”.

Ngô Bình cười nói: “Chú Đường, bắt mọi người chờ lâu rồi ạ”.

Thấy còn một cô gái nữa trên xe, Đường Tử Di liếc nhìn rồi hỏi: “Em gái này là ai thế?”

Ngô Bình: “Cô ấy là Hồng Lăng, em gái tôi”.

Đường Tử Di cười nói: “Hoá ra anh có hai cô em gái à!”

Hai bố con Đường Tử Di mời nhóm Ngô Bình vào nhà, Hồng Lăng chỉ ngồi im lặng một bên, sau đó tò mò quan sát xung quanh.

Đường Tử Di thấy cô ấy xinh xắn, đáng yêu thì đi tới gần nói: “Hồng Lăng, chị có nhiều quần áo đẹp lắm, em mặc chắc chắn rất xinh, có muốn đi thử với chị không?”

Hồng Lăng rất đơn thuần, nghe thấy có quần áo đẹp thì sáng mắt lên ngay: “Có, cảm ơn chị”.

Đường Tử Di cười nói: “Chị là Đường Tử Di, cứ gọi chị là chị Tử Di nhé!”

Hồng Lăng gật đầu, sau đó đi theo Đường Tử Di vào phòng. Đây là một căn phòng lớn độc lập, có cả hàng tủ quần áo, bên trong treo kín đồ, hầu hết đều mới nguyên.

Đường Tử Di để Hồng Lăng tự chọn, thích cái nào cũng được, sau đó cô ấy ra ngoài gặp Ngô Bình.

Đường Tử Di nghiêm túc nói: “Sáng mai, chúng ta sẽ ngồi máy bay đến Biên Nam, chắc sẽ mất khoảng hai tiếng”.



Ngô Bình đã biết rõ chuyện Đường Minh Huy bị người ta lừa nên hỏi luôn: “Trước đó, chú đã bị lừa bao nhiêu ạ?”

Đường Minh Huy lúng túng đáp: “Chú đã đầu tư một tỷ, lỗ mất chín trăm triệu”.

Đường Tử Di bổ sung thêm: “Chính xác là 915 triệu”.

Ngô Bình trợn tròn mắt, đầu tư một tỷ mà lỗ những 915 triệu!

Anh hỏi tiếp: “Chuyến này chúng ta đi với mục đích là kiếm lại chỗ bị lỗ đúng không?”

Đường Tử Di gật đầu: “Vụ này rõ ràng là do vua phỉ thuý gài, em không thể nuốt trôi cục tức ấy được. Ngoài ra, em cũng muốn đầu tư thêm một ít phỉ thuý nên sẽ mang thêm hai tỷ”.

Đường Minh Huy nói: “Vua phỉ thuý toàn độc quyên phỉ thuý cao cấp. Lần này, chú muốn phá vỡ quy tắc ấy, sau đó thu mua một ít hàng cao cấp”.

Đường Tử Di: “Lần này toàn là vốn riêng của hai bố con em, em sẽ chia cho anh ba mươi phần trăm lợi nhuận kiếm được”.

Ngô Bình động lòng, nếu họ kiếm được một tỷ thì anh sẽ được chia 300 triệu ư?

Vì thế, anh đồng ý ngay: “Được!”

Đường Minh Huy cười lớn nói: “Ngô Bình, chú biết tài của cháu rồi, lần này kiểu gì chúng ra cũng thành công!”

Đường Tử Di bĩnh tĩnh nói: “Bố, lần này chúng ta chủ yếu thu hồi khoản lỗ trước đó, kiếm được tiền hay không không quan trọng, miễn không lỗ là được. Con nghe nói, vua phỉ thuý có nhiều quân lắm, chúng ta đừng để bị lừa”.

Ngô Bình không biết về vua phỉ thuỷ đó nên hỏi qua một chút. Đường Tử Di nói vua phỉ thuý có quan hệ mật thiết với quân phiệt Miến Điện nên có thể lấy được nguyên thạch tốt nhất.

Vua phỉ thuý đã được truyền thừa qua ba đời rồi, người hiện tại tên là Tiết Thái Hổ, đang xưng bá ở Biên Nam. Giá trị số phỉ thuý mà nhà họ Tiết đang giữ lên đến cả trăm tỷ, đây là còn chưa kể tới bất động sản và các khu mỏ mà họ đầu tư.

Tính ra thì tài sản của họ phải lên tới 200 tỷ, họ là nhà giàu số một ở Biên Nam.

Ngoài ra, nhà họ còn bồi dưỡng rất nhiều cao thủ võ lâm hoạt động ở cả hai giới hắc bạch, chen chân cả vào những ngành nghề bất chính, ví dụ như sòng bạc và ngân hàng tư nhân.

Nhà họ Tiết có thể đứng vững như hiện giờ là nhờ quan hệ với Miến Điện, ngoài ra còn vì ràng buộc lợi ích với chính quyền. Chính quyền ở đó muốn vay tiền thì sẽ đến thẳng nhà họ Tiết, chứ không tới ngân hàng.

Thậm chí một phần ba đường cao tốc ở Biên Nam cũng do nhà họ bỏ tiền ra tu sửa, vì vậy họ cũng có quyền kinh doanh ở các đoạn đường này. Mỗi năm, họ đều thu về cả chục tỷ.

Từ đó, vua phỉ thuý còn có một biệt danh khác là Tiết bán tỉnh! Có nghĩa là một nửa tỉnh Biên Nam là của nhà họ Tiết.

trướctiếp