Thần Y Trở Lại

Chương 86: Mượn dao giết người


trướctiếp

Thật ra người Hồng Lăng chẳng bẩn tẹo nào, cô ấy là cao thủ cảnh giới Khí, da dẻ như ngọc, không vương một hạt bụi. Nhưng cô ấy vẫn nghe lời Ngô Bình và đi tắm.

Trong lúc Hồng Lăng đi tắm, Ngô Bình đã gọi cho Lý Quảng Long: “Anh bảo nhà họ Cung đế khách sạn gặp em”.

Lý Quảng Long: “Chú em, chú không đến nhà họ à?”

Ngô Bình: “Chỗ mình chọn sẽ yên tâm hơn”.

“Ok, anh sẽ gọi cho họ ngay”.

Sau khi nhận điện, Cung Lôi hừ lạnh nói: “Ngô Bình này đúng là quá đáng!”

Hiện giờ, ngoài người nhà họ Cung ra, vẫn còn một người thanh niên khác đang ở trong phòng khách. Anh ta có dáng người cao lớn, đang ngồi ngay ngắn ở vị trí trung tâm với vẻ kiêu ngạo.

Nghe Cung Lôi nói vậy, anh ta nhíu mày nói: “Chú Cung, có chuyện gì thế ạ?”

Cung Lôi thở dài nói: “Cậu Trương, nhà họ Cung chú đang vương chút chuyện. Nhà chú đã đắc tội với một cao thủ võ lâm, cậu ta tự nhận là giỏi nhất tỉnh nên chẳng coi ai ra gì. Một lần, cậu ta trêu con gái ngoài đường, Kỳ Binh thấy thế nên nói vài câu, thế là cậu ta đánh thằng bé một trận, ngoài ra còn giết mấy vệ sĩ nhà chú”.

“Mà nào đã xong, cậu ta còn bắt nhà chú đền một trăm triệu! Đồng thời bắt Kỳ Binh quỳ xuống dập đầu xin lỗi với cậu ta. Cháu nói xem như thế có phải là sỉ nhục người khác không?”

“Sao lại có chuyện vô lý như vậy!”, cậu thanh niên đập tay lên bàn, anh ta chính là Trương Tử Hùng, con trai của cao thủ Trương Hàn Thuỷ ở tỉnh.

“Mọi người đừng lo, cháu đã biết chuyện này rồi thì sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ đâu. Tên đó ở đâu, để cháu đi gặp hắn”, Trương Tử Hùng lập tức nói.

Cung Kỳ Binh sáng mắt lên nói: “Anh Trương, thằng ấy đang ở khách sạn để chờ nhà em mang tiền tới”.

Trương Tử Hùng cười lạnh nói: “Để xem cao thủ trẻ tuổi số một của tỉnh có ba đầu sáu tay không nào!”

Ngô Bình chờ hơn một tiếng thì có người gõ cửa, anh ra mở thì thấy có một tốp người đứng bên ngoài, đứng đầu là một người thanh niên cao lớn.

Người đó nhìn anh chằm chằm rồi hỏi: “Anh là Ngô Bình à?”

Ngô Bình bình thản đáp: “Đúng, anh là ai?”

Người lên tiếng chính là Trương Tử Hùng, anh ta cười lạnh nói: “Anh cũng to gan đấy, dám đến tỉnh làm loạn”.

Ngô Bình sầm mặt, anh biết ngay nhà họ Cung sẽ giở trò mà.

Ngô Bình trầm giọng nói: “Các người đang lãng phí cơ hội giảng hoà duy nhất đấy”.

Trương Tử Hùng cười nói: “Giảng hoà? Anh nghĩ nhiều rồi, tôi đến để cho anh một bài học, anh có biết tôi là ai không?”

Ngô Bình: “Tôi không cần biết, biến hết đi!

“Láo lếu!”, Trương Tử Hùng sấn tới rồi tung một quyền về phía Ngô Bình.

Ngô Bình lạnh mặt rồi giơ tay ra, sau đó thi triển Niêm Hoa Chỉ điểm vào mấy huyệt đạo quan trọng của Trương Tử Hùng. Anh ta mới là cao thủ cảnh giới Lực nên lập tức kêu hự một tiếng rồi lùi lại.



Cung Kỳ Binh nhanh chóng đỡ anh ta rồi nói: “Anh Trương, anh có sao không?”

Sau đó, hắn ngẩng lên nhìn Ngô Bình rồi quát: “Mày có biết anh ấy là ai không hả?”

Ngô Bình cau mày: “Anh ta không phải người nhà họ Cung à?”

Cung Kỳ Binh cười nói: “Anh ấy là Trương Tử Hùng, là con trai của cao thủ nhà tục Đại Thiền Tự Trương Hàn Thuỷ”.

Trương Hàn Thuỷ, cao thủ chỉ xếp sau Chu Phật Sinh ư? Ngô Bình thoáng vẻ ngạc nhiên, anh nhận ra cái bẫy của đối phương nhưng không hề hoảng loạn, trái lại anh nhìn chằm chằm vào Cung Kỳ Binh rồi nói: “Dám tính kế tôi, anh có biết hậu quả là gì không?”

Cung Kỳ Binh cười lạnh nói: “Hậu quả là mày chết chắc rồi”.

Đúng lúc này, chợt có mấy người cảnh sát xông vào, họ nhìn Trương Tử Hùng đang nằm dưới đất rồi hỏi: “Anh đánh cậu này đấy à?”

Ngô Bình cười lạnh, nhà họ Cung đúng là vô liêm sỉ, dùng đến cả pháp luật luôn, anh hờ hững nói: “Đúng”.

Đám người họ lập tức còng tay Ngô Bình lại rồi nói: “Anh cố tình gây thương tích cho người khác, đi theo chúng tôi”.

Ngô Bình nói với Cương Tử và Hồng Lăng ở phía sau: “Hồng Lăng, cô hãy chờ tôi ở đây, Cương Tử, gọi cho Lý Quảng Long đi”.

Cương Tử nói ngay: “Vâng thưa cậu chủ”.

Hồng Lăng cũng gật đầu, sau đó buông bàn tay đang đặt trên kiếm xuống. Nếu Ngô Bình không nói câu đó thì cô ấy đã ra tay rồi.

Ngô Bình bị giải đi, Trương Tử Hùng cũng được khiêng đi.

Trương Tử Hùng không thể cử động được, anh ta được khiêng lên xe. Một người đàn ông trung tuổi kiểm tra qua rồi nói với Cung Kỳ Binh: “Vết thương rất nặng, chỉ e là bị phế võ công rồi”.

Cung Kỳ Binh cười lạnh nói: “Vậy là có kịch hay để xem rồi đây!”

Ngô Bình bị giải lên xe, không lâu sau, đã bị đưa tới đồn cảnh sát.

Một người đàn ông đi giày da bước tới quan sát anh rồi hỏi: “Cậu đã đánh Trương Tử Hùng à?”

Ngô Bình: “Anh ta tấn công tôi trước”.

Người đàn ông để râu, trông chỉ ngoài 30 tuổi, hắn ta nhe răng cười rồi giơ ngón tay cái với Ngô Bình: “Siêu đấy!”

Sau đó, hắn ta nói: “Cứ nhốt vào đã”.

Ngô Bình bị nhốt vào trong một phòng đơn, phòng này rất rộng, nhưng không có ghế, chỉ có một cái kệ đá vuông vức.

Anh quyết định ngồi xuống luyện khí.

Lý Quảng Long nhanh chóng nhận được tin, anh ta vừa ngạc nhiên vừa tức giận. Sau khi cân nhắc, anh ta gọi ngay cho đội trưởng đồn cảnh sát. Vì là nhân vật có số có má ở đây nên mạng lưới quan hệ của anh ta rất rộng.



Người nhận điện chính là người đàn ông đi giày da ban nãy, hắn ta nói: “Anh Long, có gì dạy bảo thế?”

Lý Quảng Long cười nói: “Đội trưởng Triệu, nghe nói cậu mới bắt một người tên là Ngô Bình à?”

Đội trưởng Triệu tên là Triệu Kiếm Tinh, đội trưởng của đội điều tra, hắn ta có quen biết với Lý Quảng Long nên nói: “Vâng, nhưng cậu ta đã đánh con trai của Trương Tử Hùng bị thương rất nặng. Anh nghĩ, nếu tôi có thả thì cậu ta có sống sót mà rời khỏi tỉnh được không?”

Lý Quảng Long: “Đây mà mưu kế của nhà họ Cung”.

Triệu Kiếm Tinh: “Có phải mưu kế hay không, không quan trọng. Quan trọng là Trương Tử Hùng đã bị thương nặng, người nhà họ Cung nói cậu ta không thể luyện võ được nữa”.

Lý Quảng Long lo lắng hỏi: “Nhà họ Cung muốn sao?”

Triệu Kiếm Tinh đáp: “Họ đã thông báo cho Trương Hàn Thuỷ rồi, chắc ông ta sẽ đến ngay thôi. Giờ cậu bạn của anh sống chết ra sao thì phải xem ý trời”.

Lý Quảng Long chột dạ rồi ngắt máy, sau đó gọi lái xe đưa đến đồn cảnh sát ngay.

Lúc này, Ngô Bình đã mở mắt ra, vì có người đi vào rồi đóng cửa lại.

Người này chưa tới 50 tuổi, ăn mặc rất nhã nhặn như một lão nông dân. Tay ông ta đầy các vết chai, đi dép cao su, bên hông dắt một tẩu thuốc.

Vừa vào, ông ta đã ngồi xuống cạnh Ngô Bình rồi châm thuốc, hỏi: “Cậu còn trẻ thế này mà đã là cao thủ cảnh giới Khí rồi, hiếm có đấy!”

Ngô Bình: “Ông quá khen, ông là người nhà họ Cung cử tới đúng không?”

“Tôi là Trương Hàn Thuỷ”, ông ta nói: “Người cậu đánh bị thương tên là Trương Tử Hùng, nó là con trai của tôi”.

Ngô Bình trầm mặc, xem gia người đàn ông này đến trả thù cho con trai mình rồi.

Sau đó, anh nói: “Không ngờ cao thủ Trương Hàn Thuỷ lại trông như thế này”.

Trương Hàn Thuỷ hít một hơi rồi nói: “Tôi đang đi cấy thì nghe tin con trai mình gặp chuyện. Tử Hùng có tư chất không tốt, đầu óc cũng không nhanh nhạy, nhưng nó là người tốt”.

Ý của ông ta đã quá rõ ràng, Ngô Bình đánh con trai ông ta bị thương thì anh chính là người xấu.

Ngô Bình hỏi: “Ông đã xem qua vết thương chưa?”

Trương Hàn Thuỷ lạnh giọng nói: “Đương nhiên, vết thương rất nặng”.

Ngô Bình thờ ơ nói: “Nhìn thì nặng vậy thôi, chứ thật ra thì bình thường. Anh ta trúng ám thủ của tôi, tôi có thể xử lý được”.

Bấy giờ, Trương Hàn Thuỷ mới giãn cơ mặt ra: “Cậu xử lý được ư? Nói vậy là tu vi của nó sẽ không bị phế sao?”

“Đương nhiên”, Ngô Bình cười nói: “Người nhà họ Cung định mượn dao giết người nên cố ý cho tôi và con trai ông xung đột, để làm ngư ông đắc lợi. Lúc đó, tôi đã phát hiện ra điểm kỳ lạ, vì vậy ra tay rất có chừng mực, tôi chỉ khiến ông trai ông bị thương giả thôi”.

Trương Hàn Thuỷ chợt đứng bật dậy rồi chắp tay với Ngô Bình: “Xin cậu hãy chữa trị cho con trai tôi, Trương Hàn Thuỷ cảm kích vô cùng”.

Ngô Bình: “Được, tôi cũng không muốn đắc tội với một cao thủ như ông, bảo họ đưa người tới đây”.

trướctiếp