Thần Y Trở Lại

Chương 57: Đột nhập nhà ma


trướctiếp

Nghe thấy thế, Ngô Bình sững người, Ngô Mi cũng đang học ở trường cấp ba huyện nên anh sẽ phải điều tra rõ chuyện này.

Anh hỏi tiếp: “Ông Hà, sau đó cứ thế là kết thúc vụ án à?”

“Ừ”, Hà Tất Sĩ nói: “Cứ thế kết thúc thôi”.

Ngô Bình bắt đầu đứng ngồi không yên, anh châm một điếu thuốc rồi nói: “Ông Hà, ông có muốn phá án không?”

Hà Tất Sĩ ngẩn ra nói: “Phá án gì?”

“Tối nay, ông hãy đến trường cấp ba Huyện Nhất với tôi, em gái tôi cũng đang học ở đó. Nếu không làm rõ chuyện này thì tôi ăn không ngon ngủ không yên mất”.

Hà Tất Sĩ có vẻ xem thường nói: “Thôi đi, cậu đừng làm loạn nữa, chuyện qua lâu rồi, hơn nữa sau này cũng không còn học sinh nào nhảy lầu tự sát nữa”.

Ngô Bình lườm ông ta: “Thế ông có đi không?”

Hà Tất Sĩ gãi đầu: “Được rồi, tôi đi. Nhưng tôi nói trước, vụ án này đã khép lại rồi, dù cậu có điều tra ra manh mối gì thì cũng vô dụng thôi”.

Chu Nhược Tuyết rất hào hứng, cô ấy không uống rượu nên xung phong lái xe, đưa cả ba người đến trường Huyện Nhất.

Trường này hiện có hơn bảy nghìn học sinh, hầu hết đều là các học sinh xuất sắc ở huyện.

Khi xe đi đến cổng trường, bảo vệ nhận ra Hà Tất Sĩ nên nói: “Thanh tra Hà, sao ông lại đến đây? Không lẽ có vụ án nào ư?”

Hà Tất Sĩ nói: “Không có gì đâu, tôi chỉ qua ngó nghiêng chút xem có vấn đề gì không thôi!”

Bảo vệ nói: “Vâng, ông vất vả rồi, có cần tôi báo cho tổng phụ trách không ạ?”

“Không cần đâu”, Hà Tất Sĩ nói: “Anh gọi ai đi cùng để mở cửa cho chúng tôi là được”.

Người bảo vệ bảo một cậu thanh niên lên xe, sau đó chiếc xe đi thẳng vào trong trường, cuối cùng dừng cạnh một toà nhà dạy học.

Cậu bảo vệ vừa thấy bọn họ đến đây thì vội hỏi: “Các anh chị ơi, toà nhà này đóng cửa rồi ạ”.

Hà Tất Sĩ ngẩn ra, hình như ông ấy không biết chuyện này nên hỏi: “Đóng từ khi nào thế?”

Cậu bảo vệ: “Trước lúc tôi đến đây làm cơ, tôi nghe người khác kể lại ngày xưa có học sinh từ nhảy lầu ở đây nên toà nhà này bị đóng rồi, sau đó không sử dụng đến nữa”.

Ngô Bình nhìn sang Hà Tất Sĩ rồi nói: “Toà nhà bị đóng cửa rồi thì chẳng không có ai nhảy lầu nữa”.

Hà Tất Sĩ ngẩn ra rồi nói: “Mở cửa toà này cho tôi”.

Cậu bảo vệ lấy chùm chìa khoá ra rồi tìm một lúc lâu mới thấy chìa của toà này, nhưng vẫn khuyên nhóm Ngô Bình: “Thanh tra Hà, hay thôi đừng lên nữa, tối tăm thế này…”

“Cậu nói gì thế hả?”, Hà Tất Sĩ lừ mắt: “Đưa đèn pin đây cho tôi, còn cậu chờ ở ngoài”.

Hà Tất Sĩ nhận lấy chiếc đèn pin rồi cùng Chu Nhược Tuyết và Ngô Bình đi lên toà nhà ấy. Thật lòng mà nói thì Hà Tất Sĩ cũng thấy hơi rợn, vì vậy ông ấy để Ngô Bình đi trước.



Toà nhà này cao ba tầng, Ngô Bình đi lên tầng hai trước, sau đó chậm rãi đi từ đầu này sang đầu kia.

Đột nhiên Chu Nhược Tuyết hét lên: “Ngô Bình, phía trước có ánh sáng”.

Ngô Bình cũng nhìn thấy, có tia sáng nhẹ phát ra từ một phòng học ở cách đó không xa. Anh đang chuẩn bị đi tới đó, thì chợt có một tiếng hét thất thanh vang lên, có ba bóng người chạy như bay tới, mặt ai cũng trắng bệch như tờ giấy.

Ngô Bình lập tức soi đèn về phía họ, thấy bị chiếu đèn pin vào người, ba người đó mới dừng bước rồi giơ tay lên che mắt.

“Làm gì thế hả?”, Ngô Bình hỏi.

Hoá ra ba người đó đều là học sinh nam của người, điện thoại của họ hình như đang để ở chế độ ghi hình.

Một cậu học sinh nuốt nước miếng rồi tái mặt đáp: “Bọn em nghe nói ở đây có ma nên định đến để quay clip rồi tung lên mạng”.

Hà Tất Sĩ vừa tức vừa bực nói: “Vớ vẩn! Các cậu ăn no dửng mỡ phải không?”

Ba cậu học sinh đều cúi đầu không, thậm chí còn không dám thở mạnh.

Ngô Bình nhẹ giọng hỏi: “Sao vừa nãy các cậu lại bỏ chạy?”

Một cậu học sinh đáp ngay: “Anh ơi, trong phòng ấy có ma đấy, bọn em đang quay clip thì có người thì thầm gì đó bên tai, làm bọn em sợ chết khiếp”.

Ngô Bình cau mày: “Cái gì? Thì thầm bên tai các cậu ư? Nội dung là gì?”

Một cậu học sinh khác ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Bọn em nghe không rõ, nhưng kỳ lạ như đang tụng kinh ấy”.

Ngô Bình lập tức đưa chiếc đèn pin cho Hà Tất Sĩ: “Chờ tôi ở đây”, sau đó, canh đi nhanh về phía phòng học.

Thật lòng mà nói thì Ngô Bình cũng thấy hơi sợ, dẫu sao anh cũng không biết có gì trong phòng học, nhưng sợ thì sợ, Ngô Mi vẫn đang học ở đây, anh không cho phép có bất kỳ nguy hiểm nào.

Phòng học đã mở cửa sẵn nên Ngô Bình đi vào luôn.

Bàn ghế trong phòng vẫn y nguyên, nhưng đầy bụi bặm, anh tìm được công tắc rồi mở đèn lên.

Phòng học này không dùng nên đã lâu nên có ba bóng đèn bị hỏng, ba bóng còn lại thì lập loè.

Ngô Bình khởi động đôi mắt xuyên thấu nhìn quanh phòng học một lượt, ngay sau đó anh lạnh hết người, vì lúc này đang có một bóng trắng đứng cách đó một mét đang nhìn anh chằm chằm.

Bóng trắng này không thể gọi là người được, vì không có mặt, các đường nét mờ tịt, bóng trắng mặc chiếc áo như áo ngủ, chỉ có đôi mắt sáng quắc ánh lên màu tím nhạt.

Ngay khi đối diện với đôi mắt ấy, tay phải của Ngô Bình lập tức kết ấn, sau đó thúc giục chân khí Huyền Hoàng trong cơ thể rồi hô lên: “Bất động!”

Anh vừa thi triển Trấn Ma Ấn, dùng chân khí để trấn áp ma quỷ.

Nhờ đó, Ngô Bình há miệng phun ra một luồng chân khí hình bùa chú, bắn lên người bóng trắng đó.



Bóng trắng há miệng, nhưng không nói ra được tiếng người, mà là những âm thanh quỷ dị, sau đó toàn thân run rẩy rồi thu nhỏ bằng một nửa kích thước ban đầu.

Ngô Bình thấy có tác dụng thì tập trung tinh thần rồi kết ấn bằng cả hai tay rồi hô: “Diệt!”, đây là Diệt Ma Ấn.

Anh lại phun ra một luồng chân khí nữa bắn lên người bóng trắng ấy, mặt bóng trắng đã hiện lên rõ ràng là một cậu nam sinh tuấn tú chỉ khoảng 17 tuổi.

Cậu ta ngẩn ngơ nhìn Ngô Bình với vẻ tò mò và mờ mịt.

Ngô Bình hỏi: “Cậu là ai?”

Ngô Bình phát hiện tà khí trên người bóng trắng đã bị mình xử lý hết, đây chính là ý thức ban đầu của cậu ta.

Cậu học sinh đó mở miệng nhưng không nói được gì, song lại có giọng nói vang lên trong đầu Ngô Bình.

“Tôi là Lý Lạc Thư”.

Ngô Bình: “Ba nữ sinh năm xưa bị cậu hại chết đúng không?”

“Tôi… tôi không hại họ, chỉ là tôi cô đơn quá nên muốn có người bầu bạn thôi”, cậu ta cúi đầu xuống với vẻ bi thương.

Ngô Bình: “Cậu không hại họ, nhưng họ đã chết vì cậu. Người chết rồi thì hồn về trời, cơ thể về đất, tại sao cậu vẫn còn ở lại nhân gian?”

Lý Lạc Thư: “Tôi… ngày xưa tôi thích một cô gái, nhưng cô ấy chê tôi nghèo nên sau khi tốt nghiệp đã đi học ở thành phố lớn. Tôi rất nhớ cô ấy, một hôm, tôi nhảy từ trên cao xuống để kết thúc mạng sống. Nhưng không biết tại sao, về sau ý thức của tôi lại quay về nơi đây, tôi vẫn nhớ cô ấy, muốn gặp lại cô ấy một lần”.

Ngô Bình cau mày: “Khốn kiếp! Cậu không nên xuất hiện mới đúng! Giờ tôi sẽ đưa cậu về đúng nơi của mình”.

Anh kết ấn bằng hai tay rồi nói: “Biến mất!”

Đôi tay của Ngô Bình biến ảo, ý thức của Lý Lạc Thư đã biến thành một cơn mưa ánh sáng rồi tan biến.

Ngô Bình ngoảnh lại thì thấy Hà Tất Sĩ và Chu Nhược Tuyết đang đứng ngẩn ngơ ở cửa, cả hai đều đang há hốc miệng với vẻ kinh ngạc.

Ngô Bình rất bối rối, có phải anh thể hiện hơi quá rồi không?”

Anh ho khan một tiếng rồi nói: “Hai người ngây ra đó làm gì? Đi thôi”, anh bước đi trước, Hà Tất Sĩ và Chu Nhược Tuyết vội vã chạy theo sau.

Chu Nhược Tuyết hỏi: “Ngô Bình, anh vừa làm gì thế?”

Ngô Bình không muốn giải thích nhiều: “Không có gì, tôi học được một thuật kết ấn nên định thử xem thế nào thôi”.

Chu Nhược Tuyết cười phụt ra: “Trông hay thế!”

Ngô Bình cười xoà nói: “Được rồi, tôi thấy ở đây không có vấn đề gì đâu, chúng ta về thôi”.

Song, Ngô Bình vừa nói dứt câu thì chợt ngoảnh lại, anh nhìn thấy có một người đàn ông mập mạp khoảng hơn 50 tuổi, mặc đồ leo núi đang đứng trong một góc tối đen, hình như ông ta đã đứng đó rất lâu rồi.

Hà Tất Sĩ định chiếu đèn pin về phía ông ta, nhưng bị Ngô Bình cản lại, anh nói: “Hai người dẫn các học sinh đi trước đi”.

trướctiếp