Sau đó, ông ấy phát hiện có thi thể nằm trên mặt đất, gương mặt biến sắc ngay, “Chuyện gì thế này?”
Chu Thanh Nghiên vội vàng thuật lại chuyện vừa rồi, đoạn nói, “Nếu không nhờ có anh Ngô ở đây thì chúng ta đã chết rồi, ông nội cũng sẽ bị kẻ đó hại chết”.
Chu Viễn Sơn sa sầm mặt, đoạn bảo, “Chuyện này cứ để ông xử lý. Hai người đừng can dự vào”.
Rồi ông ấy chắp tay với Ngô Bình, “Cậu Ngô à, tôi tạm thời giao Thanh
Nghiên cho cậu chăm sóc nhé. Tối nay các cậu hãy rời khỏi đây. Chờ mọi
chuyện giải quyết xong, tôi sẽ nhắn con bé về nhà”.
Quan sát vẻ mặt và giọng điệu của Chu Viễn Sơn, Ngô Bình biết chuyện này rất nghiêm trọng. Có điều anh là người ngoài, không tiện hỏi nhiều, bèn đáp, “Được, bây giờ chúng tôi sẽ đi ngay”.
Chu Thanh Nghiên lo lắng vô cùng, “Ông nội ơi, có phải có chuyện gì không ạ? Cháu không đi đâu, cháu muốn ở lại”.
Chu Viễn Sơn cười nói, “Không có gì đâu. Ông sợ sát thủ lại đến đây,
cháu sẽ gặp nguy hiểm. Cháu yên tâm, bây giờ ông nội đã đạt đến cảnh
giới Khí rồi. Có sát thủ nào giết được ông nữa chứ? Mau đi đi. Một khi
có tin tức, ông sẽ báo cho cháu biết”.
Thái độ Chu Viễn Sơn rất kiên quyết, Chu Thanh Nghiên cũng không thể trái lời. Cô ấy lái ô tô, cùng Ngô Bình rời khỏi đó.
Nhà họ Chu rất giàu có. Chiếc xe của Chu Thanh Nghiên là S5 nhập khẩu
trị giá mấy trăm nghìn tệ, có thể tăng tốc lên một trăm ki-lô-mét trên
giờ chỉ trong bốn giây. Ô tô có màu xanh nước biển, rất có cảm giác thể
thao.
Từ bé, Ngô Bình đã mê ô tô. Trước đây nhà anh có một chiếc ô tô nội địa, nhưng đã bán đi sau khi bố qua đời. Nhìn thấy một chiếc xe tốt như vậy, anh cảm thấy ngứa tay lắm, bèn bảo Chu Thanh Nghiên ngồi ghế phó lái,
để anh cầm vô lăng.
Ngay khi ô tô phóng trên đường, anh vừa đạp ga một cái đã có cảm giác
lưng ngả mạnh về phía sau. Xe rất bám đường, khi rẽ mang lại cho người
ta sự tự tin rất lớn.
Anh vừa lái xe vừa nói, “Tối nay ở nhà tôi nhé”.
Lần trước Đường Tử Di ở nhà anh, mẹ đã dọn dẹp sẵn một phòng, đúng lúc có thể cho Chu Thanh Nghiên vào ở.
Chu Thanh Nghiên khẽ gật đầu, “Vậy làm phiền anh nhé. Vừa khéo, tôi có thể phụ đạo cho Tiểu Mi”.
Ngô Bình tò mò hỏi, “Cô chưa có việc làm à?”
Chu Thanh Nghiên cười nói, “Bây giờ tôi đang làm việc tự do. Ngoại trừ
học võ, tôi còn thích vẽ tranh, chuẩn bị tổ chức triển lãm tranh của
riêng mình vào năm sau”.
Ngô Bình thầm cảm thán, cuộc sống của người giàu quả là khác hẳn. Vào
cái tuổi này, chắc hẳn anh đang tìm việc làm để kiếm tiền.
Xe chạy đến nhà họ Ngô, đỗ lại dưới gốc hoè già. Trước cây hoè để đầy
bát hương, xem ra hôm nay có nhiều người đến thắp hương cho cây hoè lắm. Anh thầm cảm thấy buồn cười.
Trương Lệ đang ngồi dưới cây hoè, tán gẫu cùng hàng xóm. Vừa thấy Ngô
Bình và Chu Thanh Nghiên trở về, hàng xóm đã không ngớt lời ngợi khen,
“Khá đấy Tiểu Bình, có bạn gái xinh đẹp như vậy, không định giới thiệu
với mấy thím à?”
Ngô Bình vội đáp, “Thím Lý à, đây là bạn cháu thôi, không phải là bạn gái đâu. Mọi người cứ trò chuyện nhé, cháu vào nhà đây”.
Chu Thanh Nghiên đỏ mặt, vội vàng theo sau Ngô Bình.
Không còn sớm nữa, Ngô Bình châm cứu cho mẹ xong thì đợi bà đi ngủ, sau đó mới sang xoa bóp đầu cho Ngô Mi đến tận không giờ.
Chu Thanh Nghiên đã nghỉ ngơi rồi. Anh lại ra gốc cây hoè, chuẩn bị
luyện tĩnh công. Tĩnh công là công phu tập hít vào thở ra, thường tập
luyện khi đứng trước cây cối.
Hoè cổ thụ nhà Ngô Bình có một nửa mọc trên tường, nghe nói được trồng
bởi ông nội của ông nội Ngô Bình, đã hơn một trăm tuổi rồi. Cành lá sum
sê, mỗi khi nở hoa, hương thơm của hoa hoè có thể bay xa đến mấy dặm.
Ngô Bình đứng đối diện cây hoè, đưa hai lòng bàn tay lên trước ngực,
đứng yên, hít thở đều đặn.Lúc này tâm của anh rất tĩnh, không lo không
nghĩ.
Luyện được chừng nửa giờ, lòng anh thoáng xao động. Một cô gái lạ xuất
hiện trong thức hải, không rõ dung mạo thế nào, chỉ thấy một chiếc váy
màu lục rất tao nhã.
Cô gái nọ cúi đầu chào anh, “Cảm ơn cậu chủ đã giúp em mở linh thức và mang hương khói đến”.
Ngô Bình ngẩn ra, “Mở linh thức? Cô là ai?”
Cô gái đáp, “Em là linh thức của cây hoè này ạ”.
Tuy rất kinh ngạc nhưng Ngô Bình không thấy sợ. Thiên Địa Huyền Hoàng
quyết có ghi chép rằng, cây cối sống lâu năm có cơ hội biến thành tinh
linh, cũng không có gì kỳ lạ.
“Cô là linh thức của cây hoè? Cô tìm tôi có việc gì à?”, anh hỏi.
Cô gái nói, “Cảm ơn cậu chủ đã ngăn cản người ngoài làm hại đến em, nói
em là hoè tiên, để em nhận được nhiều hương khói. Chính nhờ số hương hoả ấy, em mới chính thức ngưng tụ thành linh thức”.
Ngô Bình hỏi, “Cô bảo hương khói của bọn họ đã giúp cô à?”
“Phải, thưa cậu chủ. Sau này em sẽ là tinh linh bảo vệ nhà họ Ngô. Cậu
chủ có bất cứ yêu cầu gì, cứ nói với cây hoè, em sẽ dốc sức giúp đỡ ạ”.
Dứt lời, bóng dáng đối phương đã biến mất. Ngô Bình lập tức mở choàng
mắt. Anh quan sát cây hoè già, thấy có một tầng ánh sáng trắng mờ mờ phủ quanh bề mặt, khá giống linh khí. Cây hoè này quả nhiên đã khác hẳn lúc trước!
Anh đi đến trước cây hoè, vừa vỗ nhẹ lên thân cây vừa nói, “Không ngờ
còn có thể sinh ra linh thức. Tốt lắm, cố gắng tu hành, bảo vệ nhà họ
Ngô của tôi nhé”.
Quá nửa đêm, Ngô Bình về phòng, đả thông kinh lạc cấp hai, đến tận khi trời hửng sáng mới chợp mắt một lúc.
Anh bị đánh thức bởi âm thanh gõ cửa. Tiếng gõ cửa rất lớn, còn có tiếng ai hét lên, “Mở cửa, mau mở cửa ra!”
Ngô Bình vội vã thay đồ rồi bước ra sân. Cùng lúc ấy, Trương Lệ mở cửa ra, một đám người mặc đồng phục cảnh sát liền xông vào.
“Đây là nhà Ngô Bình?”
Trương Lệ nghe tim mình đánh “thịch” một cái. Bà nói, “Phải, các anh tìm Tiểu Bình sao?”
Một tên cảnh sát cười khẩy, “Ngô Bình phạm tội rồi, bảo anh ta ra đây”.
Ngô Bình cười nhạt, “Tôi phạm tội gì?”
Tên cảnh sát nọ không nói hai lời, lập tức phất tay, “Còng tay anh ta lại!”
Ngô Bình lùi lại một bước, cười nói, “Cho tôi năm phút, tôi muốn gọi hai cuộc điện thoại”.
Anh biết, có ai đó đang giở trò với mình.
Tên cảnh sát lạnh lùng nói, “Cho anh ba phút”.
Ngô Bình gật đầu. Cú điện thoại thứ nhất,, anh gọi cho Đường Tử Di. Nhà
họ Đường là một trong bốn gia tộc lớn, còn đang cần đến anh, chắc chắn
họ sẽ giúp anh.
Cú điện thoại thứ hai, Ngô Bình gọi cho một người tên Lý Quảng Long, còn được giới anh chị gọi là “anh Long”. Trước đây Lý Quảng Long từng đến
nhà giam nhờ anh khám bệnh, khí thế oai phong lắm, Lý Thịnh Quốc gặp
người này thì ngoan ngoãn vô cùng.
Có điều, sau khi Ngô Bình trị được bệnh lâu năm cho Lý Quảng Long, đối
phương lập tức nhìn anh bằng con mắt khác. Lý Quảng Long gọi Ngô Bình là “em trai”, còn bảo là nếu sau này anh gặp rắc rối ở tỉnh K thì cứ việc
nhờ vả.
Sau khi hai người họ bắt máy, anh lập tức thuật lại tình hình một cách nhanh chóng.
Anh vừa gọi xong, Chu Thanh Nghiên cũng bước ra. Cô ấy hỏi, “Anh Ngô à, chuyện gì vậy?”
Ngô Bình đáp, “Thanh Nghiên à, có lẽ có ai đó đang chơi tôi. Cô nhờ bố cô điều tra nhé”.
Chu Thanh Nghiên gật đầu, “Anh cứ yên tâm!”
Sau đó, Ngô Bình bị còng tay và đưa lên xe. Xe bóp còi rồi phóng đi.
Ngồi trên xe, Ngô Bình bỗng cảm thấy có gì không ổn. Tuy đám cảnh sát
này mặc đồng phục, nhưng ánh mắt của bọn chúng rất bất thiện, toát ra vẻ độc ác, chẳng giống người của chính phủ chút nào. Lẽ nào là giả mạo?
Nghĩ đến khả năng này, anh thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần không phải là người của chính phủ chơi anh, thì không có gì phải sợ cả.
“Các anh thuộc sở nào thế?”, Ngô Bình hỏi.
Một trong số chúng lạnh lùng đáp, “Đừng hỏi những chuyện không nên hỏi. Đến nơi khắc biết!”
Ô tô chạy được một đoạn thì lái vào một con đường vắng vẻ. Chẳng bao lâu sau, xe đã chạy vào một nhà xưởng. Nhà xưởng rộng lớn này đã ngừng hoạt động, không có lấy một bóng người, yên ắng vô cùng.
Xe đã dừng lại, có kẻ đẩy Ngô Bình xuống xe. Đối diện anh là một nhà
xưởng rộng rãi, có một người đàn ông rất sắc bén đang ngồi bên trong,
nom ông ta khá tiều tuỵ, cứ như ba ngày rồi không ngủ vậy. Đó chính là
Tống Hồng Bân.
Vừa nhìn thấy Tống Hồng Bân, Ngô Bình đã hiểu ngay mọi chuyện. Chú thuật của anh hiệu nghiệm rồi!
“Tống Hồng Bân, là ông!”, anh nhìn kẻ thù trân trân, gằn từng chữ một.
Tống Hồng Bân nhìn chằm chằm vào Ngô Bình, “Oắt con! Hôm đó cậu nói cậu
nguyền rủa tôi mãi mãi gặp ác mộng, sống không bằng chết, tôi không nhớ
sai chứ?”
Ngô Bình cười toét miệng, “Đúng vậy. Tôi nguyền rủa ông đấy! Sao hả, lương tâm cắn rứt, bắt đầu gặp ác mộng thật rồi à?”
Tống Hồng Bân đứng phắt dậy, gầm lên, “Đánh nó đi, đánh đến chết!”
Bọn cảnh sát giả mạo lập tức nhào đến Ngô Bình. Nhưng Ngô Bình làm sao
để chúng tiếp cận kia chứ? Anh giãy tay một cái đã khiến còng tay đứt
ra, hai cánh tay vung ra một cái đã khiến bốn tên vừa đến gần mình văng
ra xa mấy mét!
Bốn tên đó ngã xuống đất và nôn ra một ngụm máu tươi, không động đậy
nổi. Những người còn lại đều giật nảy mình, vội vã lùi về sau như gặp
ma.
Tống Hồng Bân sửng sốt, sao Ngô Bình lại mạnh như vậy chứ?
Ngô Bình bẻ tay, còng tay đã đứt ra, bị anh vứt xuống đất như vứt rác.
Anh bắt đầu đi chầm chậm về phía Tống Hồng Bân. Anh tiến một bước, Tống
Hồng Bân lùi một bước.
Nhưng đúng lúc này, có một người xuất hiện sau lưng anh. Người này chừng ba mươi tuổi, để đầu trọc, cao gần mét chín, cánh tay còn to còn bắp
đùi của người khác, cả người toả ra nguồn sức mạnh như chực nổ tung.