Nhưng đả thông được kinh mạch cấp hai rất khó, nếu là một người tu hành
bình thường thì cũng phải mất từ vài năm hay thậm chí là mười mấy năm
mới hoàn thành xong được một cánh tay.
May là Ngô Bình không phải người tu hành bình thường, anh có đôi mắt
xuyên thấu nên có thể nhìn thấy từng đường kinh mạch cực nhỏ trong cơ
thể nên hiệu quả nhanh hơn gấp nhiều lần.
Bây giờ, Ngô Bình sẽ bắt đầu từ cánh tay phải trước. Anh đoán chắc mình
phải mất một tuần để đả thông kinh mạch cấp hai ở cánh tay này.
Nghĩ sau này mình sẽ luyện được một cánh tay kỳ lân, Ngô Bình thấy hơi là lạ, nhưng vẫn tập trung tu luyện.
Ngày hôm say, Ngô Bình ngủ dậy tắm rửa xong thì chuông cửa reo vang. Anh ra mở cửa thì thấy Lâm Băng Tiên cùng một người phụ nữ trung niên xinh
đẹp khác xuất hiện trước cửa nhà mình.
Người phụ nữ ấy trông chỉ như mới ngoài ba mươi, độ tuổi chín nhất.
Nhưng trông dáng vẻ ốm yếu cùng gương mặt tái nhợt của bà ấy, Ngô Bình
đoán chắc bà ấy cũng phải hơn bốn mươi rồi.
Lâm Băng Tiên vội nói: “Anh Ngô, đây là mẹ em”.
Người phụ nữ trung niên khẽ gật đầu với Ngô Bình: “Cậu Ngô, cảm ơn cậu hôm qua đã cứu Băng Tiên nhà tôi”.
Ngô Bình đáp: “Không có gì đâu ạ, mời hai người vào!”
Hai mẹ con Lâm Băng Tiên đi vào phòng khách, Ngô Bình đi pha trà. Anh
liếc nhìn mẹ của Lâm Băng Tiên thì thấy hai quả thận của bà ấy đều đã
suy kiệt, phải dựa vào việc lọc thận để giữ lại mạng sống. Nhưng dẫu sao hiệu quả từ việc lọc thận cũng không thể so với thận thật được, về lâu
về dài, cơ thể của bà ấy cũng sẽ bị nhiễm độc.
“Anh Ngô, bệnh của mẹ em rất nặng rồi, bác sĩ kiến nghị nên thay thận”, Lâm Băng Tiên nhẹ giọng nói.
Ngô Bình không nói gì, anh suy nghĩ cách chữa trị. Không phải anh không
chữa được bệnh cho mẹ của Lâm Băng Tiên, nhưng sẽ mất rất nhiều thời
gian, hơn nữa còn phải châm cứu khắp người của bà ấy, như vậy thì sẽ hơi xấu hổ.
Thấy Ngô Bình im lặng, Lâm Băng Tiên thở dài nói: “Thật ra em cũng đoán được là bệnh của mẹ mình không thể chữa khỏi được”.
“Chữa được!”, thấy vẻ đáng thương của Lâm Băng Tiên, Ngô Bình cảm thông
nói: “Chỉ có điều sẽ hơi mất thời gian, khoảng một tháng đấy. Hơn nữa,
trong thời gian đó còn phải dùng nhiều dược liệu đắt tiền, khéo còn tốn
nhiều tiền hơn cả thay thận mất”.
Lâm Băng Tiên nghe thấy Ngô Bình nói có thể chữa khỏi bệnh cho mẹ mình
thì lập tức quỳ xuống rồi cầu xin: “Anh Ngô, chỉ cần anh có thể chữa
khỏi bệnh cho mẹ em, em làm trâu làm ngựa để báo đáp anh cũng được”.
“Cô đứng dậy đi!”, Ngô Bình đỡ Lâm Băng Tiên dậy rồi nói: “Chuyện tiền
nong thì cô không phải lo đâu, tôi sẽ cố chọn những dược liệu rẻ nhất”.
Qua câu nói đó, Ngô Bình biết mẹ Lâm Băng Tiên tên là Lâm Mỹ Kiều, một
bà mẹ đơn thân đã vất vả nuôi Lâm Băng Tiên khôn lớn nên người. Tốt
nghiệp cấp ba xong, Lâm Băng Tiên đã ra ngoài làm việc để giảm bớt gánh
nặng kinh tế cho mẹ mình. Nhưng trời khéo trêu ngươi, hai năm trước, Lâm Mỹ Kiều chợt mắc bệnh nan y, cả hai quả thận đều hỏng cả.
Bây giờ, gánh nặng của cả nhà đều dồn xuống vai một mình Lâm Băng Tiên.
Nhưng dù có mệt đến mấy thì cô ấy vẫn phải cắn răng chịu đựng, vì Lâm Mỹ Kiều là người thân duy nhất của cô ấy.
Ngô Bình rất thương hai mẹ con Lâm Băng Tiên, anh châm cứu cho Lâm Mỹ
Kiều và truyền chân khí vào thận của bà ấy, sau đó bảo bà ấy sang một
phòng khác nghỉ ngơi và dặn Lâm Băng Tiên chăm sóc mẹ mình.
Lâm Mỹ Kiều vừa về phòng được một lúc thì Nhậm Thiên Thắng đã gọi tới.
Ông ấy bảo một lát nữa sẽ cho người mang mấy bộ đồ đến cho Ngô Bình, bảo anh chuẩn bị một chút, nửa tiếng nữa sẽ gặp con gái ông ấy ở quán cà
phê trên tầng năm.
Ngô Bình không nghĩ lại phiền phức như vậy, nhưng anh đã nhận lời với người ta rồi thì phải làm thôi.
Một lát sau, có một cô gái xinh đẹp tóc ngắn ăn mặc sành điệu tới, cô ấy tươi cười nói: “Anh Ngô, tôi kiếm được mấy bộ này, anh mặc thử đi xem
hợp bộ nào”.
Ngô Bình có thể thấy cô gái này rấy chuyên nghiệp, chắc là trợ lý chuyên lo việc riêng cho Nhậm Thiên Thắng nên khá am hiểu về thời trang.
Cô ấy lấy một chiếc áo sơ mi trắng ra cho Ngô Bình thay, sau đó đến
những bộ đồ khác, cuối cùng đã chọn một cái áo vest thoải mái màu tím
nhạt kết hợp với một chiếc quần màu xám.
Sau đó, cô gái lại lôi ra mấy cái hộp có khuyên tai, nhẫn và đồng hồ
cùng các món đồ sa sỉ phẩm khác, cô ấy lại chọn cho Ngô Bình một chiếc
đồng hồ màu vàng và một chiếc vòng cổ màu trắng.
Tiếp nữa là tới giày da, cà vạt… tính sơ sơ thì những thứ Ngô Bình đeo
và mặc trên người phải có tổng giá hai đến ba triệu, đây là lần đầu tiên Ngô Bình trải nghiệm cảm giác ăn mặc như người giàu có.
Khi anh thay đồ xong, cô gái xinh đẹp tóc ngắn cười nói: “Anh Ngô đẹp
trai quá, tôi thấy được rồi đấy, à quên để tôi chỉnh lại đầu tóc cho
anh”.
Cuối cùng cũng xong, Ngô Bình đứng trước gương, cảm giác mình như biến thành một người khác.