Trong miếu Đông Nhạc, Hoàng Phi Hổ đang uống trà cùng Quảng Thành Tử.
Quảng Thành Tử đến Đông Nhạc lần này, trên danh nghĩa là tới thăm cha con Võ
Thành Vương và sư điệt Dương Tiễn đang trọng thương trong ngục, nhưng
thực tế còn có mục đích khác.
Quảng Thành Tử là ai? Người đứng
đầu trong số mười hai đệ tử thân truyền của Nguyên Thủy Thiên Tôn, thủ
tiên đánh chuông vàng của Xiển giáo. Thời chiến tranh Phong Thần, hắn dù không đành lòng, cuối cùng vẫn tự tay cày chết người đệ tử phản bội sư
môn Ân Giao. Chuyện đầu tiên Quảng Thành Tử làm khi đến Đông Nhạc chính
là triệu Na Tra đến, nghiêm khắc khiển trách hắn tội cùng người ngoài
tấn công sư huynh, mắng đến mức Na Tra vô cùng xấu hổ, chỉ hận không thể chặt tay chuộc tội. Mà mục đích hắn làm như vậy, đơn giản là để báo
hiệu cho lực lượng đệ tử Xiển giáo trên Thiên Đình —— Dốc toàn lực ủng
hộ Đông Nhạc!
Hoàng Thiên Hóa vừa mới tranh cãi cùng Trầm Hương
đến đỏ bừng cả mặt, hắn cũng không thèm che giấu cảm xúc, lúc đến bái
kiến sư bá sắc mặt vẫn rất khó coi. Hoàng Phi Hổ trách hắn không chu
toàn lễ nghĩa, hỏi hắn nguyên do, Hoàng Thiên Hóa thành thật khai báo.
Quảng Thành Tử càng nghe càng trầm mặt. Nghe xong hết, hắn đứng dậy, đưa tay
nắm lấy vai Hoàng Thiên Hoá: "Thiên Hoá, những lời ngươi nói thật sự
không có nửa câu dối trá?"
"Nếu sư bá không tin, con dám cùng Lưu Trầm Hương đối chất!"
Hoàng Phi Hổ thở dài: "Quân tử ác cư hạ lưu, thiên hạ chi ác giai quy yên (*). Bất kể Dương Tiễn làm gì, thậm chí không hề làm gì, hắn đều sẽ bị một số người phỏng đoán theo hướng xấu nhất." ((*): "Người quân tử rất ghét ở chung với đám hạ lưu, vì mọi điều xấu trong
xã hội đều đổ dồn về chỗ họ." Câu phía trước là "Trụ chi bất thiện, bất
như thị chi thậm dã", nghĩa là "những điều bất thiện của vua Trụ không
đến mức như thiên hạ nói." Xuất từ "Luận ngữ - Tử Trương".)
Quảng Thành Tử trầm ngâm không nói.
Quảng Thành Tử biết Dương Tiễn có thể phục hồi như cũ; việc trả lại Tru Tiên
Tứ Kiếm cho Thông Thiên, Quảng Thành Tử cũng đồng ý; Dương Tiễn ám trợ
Hoà giáo, Quảng Thành Tử cũng ngầm tán thành —— Hắn muốn đẩy một phần áp lực từ Phật môn sang cho Hoà giáo gánh bớt.
Quảng Thành Tử đương nhiên biết không nhịn việc nhỏ ắt hỏng chuyện lớn, không được phép để
tình hình thực tế của Dương Tiễn bị lộ ra ngoài, chỉ đành phải nén giận. Thế nhưng tên Lưu Trầm Hương này cũng thật quá quắt, lúc trước là ở Côn Luân, bây giờ lại đến Đông Nhạc, chẳng lẽ hắn muốn phá hoại Xiển giáo
chúng ta?
Hình như Lưu Trầm Hương là con trai Tam Thánh Mẫu, cháu trai của Dương Tiễn, Quảng Thành Tử có nghe nói đến giai thoại phá núi
cứu mẹ của hắn. Chỉ là, chuyện nhà các ngươi thì các ngươi tự đi mà giải quyết, sao còn chia rẽ ly gián, dạy hư Na Tra ngoan ngoãn của chúng ta? Bỏ chuyện đó sang một bên, hiện tại Dương Tiễn đã bị thương đến mức
này, hắn còn muốn thế nào nữa? Hành động của Thiên Hoá về công về tư đều không thể chỉ trích, Lưu Trầm Hương hùng hổ doạ người như thế là có ý
gì? Hay vì hắn không muốn thấy người của Xiển giáo đoàn kết với nhau?
—— Đúng, hắn là đồ đệ của Tịnh Đàn Sứ Giả, về phe Phật môn, hình như toàn
bộ võ nghệ cũng do Đấu Chiến Thắng Phật truyền thụ. Đã vậy, những gì hắn làm cũng không kì lạ.
Tây phương Phật môn! Nếu ta vẫn không đáp trả, bọn chúng thật tưởng rằng Xiển giáo chỉ là đồ trang trí hay sao?
Ly Long ngủ say, ngươi có thể dễ dàng lấy được viên ngọc đáng giá ngàn
vàng dưới cằm nó. Đợi đến khi Ly Long tỉnh lại, ngươi mới biết viên ngọc đen này đến cùng thuộc về ai! (Từ "Trang Tử - Liệt Ngự Khấu")
Phật môn tự nhận mình theo phe ủng hộ Tân Thiên Điều, nhưng dù sao Địa Phủ
vẫn quá lớn, bọn hắn không đành lòng nhường ra dù chỉ một nửa quyền lực. Tuy rằng hiện tại bọn hắn rõ ràng không quan tâm, tiếng chỉ trích xung
quanh càng lúc càng lớn, Phong Đô vẫn cứ không chịu nhượng bộ. Chỉ là,
nếu ta quy trách nhiệm về cho vị tiểu anh hùng đã đưa Tân Thiên Điều
xuất thế thì sao?
"Thiên Hoá, ngươi qua đây."
"Sư bá có gì chỉ giáo?"
"Ngươi viết một bản tấu chương, yêu cầu tra rõ vụ án Mười Tám Tầng Địa Ngục bị phá hoại sáu năm trước."
Hoàng Thiên Hóa hớn hở ra mặt: "Sư bá, con đã hiểu! Ngài muốn trút giận thay
Dương Tiễn sư huynh, đúng không? Hừ, con đã sớm ngứa mắt tên tiểu tử
kia!"
"Mau đi đi."
Phật môn trước thì che chở khâm phạm
Lưu Trầm Hương, sau thì ngấm ngầm thông đồng với yêu ma hạ giới, cuối
cùng còn nhờ công nghênh đón Tân Thiên Điều mà gặt hái được vô số vinh
quang, chiếm được cả danh lẫn lợi, chẳng khác nào đang đùa với lửa.
Thiên Đình dự định cất nhắc Xiển giáo nhằm gây sức ép cho Phật môn,
nhưng trên đời có cái gọi là cân bằng, hiện tại cơ hội chỉ có một, muốn
áp đảo Phong Đô phải tạm thời bỏ qua Lưu Trầm Hương, muốn trừng trị Lưu
Trầm Hương phải tạm thời tha cho Phong Đô. Trong khi đó đối với Phật
môn, tình thế đã đi từ giữ được Phong Đô hay không trở thành chọn cái ít hại hơn giữa hai cái hại, bọn hắn chắc chắn phải quyết định lấy hay bỏ
—— Mặc kệ bọn hắn bỏ ai giữ ai, chúng ta đều không chịu thiệt.
Tấu chương đã đưa lên Thiên Đình, Hoàng Thiên Hoá vẫn còn chưa hết giận, bèn đi đến Xá Thân Nhai báo tin này cho Dương Tiễn.
"Sư huynh, may là lúc trước ta nghe ngươi, không đi tìm Ma Lễ Thọ báo thù!
Khi đó báo thù làm sao tìm ra được nhiều người ủng hộ như bây giờ?"
Hoàng Thiên Hóa vô cùng hứng khởi xoa xoa tay, "Lần này ta nhất định
phải trị được Lưu Trầm Hương, giúp sư huynh xả giận!"
Nhưng Hoàng Thiên Hóa lại không biết được suy nghĩ của Dương Tiễn. Trước đây khi
Trầm Hương náo loạn Mười Tám Tầng Địa Ngục, thả ra ba mươi vạn ác quỷ,
Dương Tiễn thật sự tức giận, thậm chí đã từng nghĩ đến việc bắt đầu hết
lại từ đầu. Nhưng sự tình khi đó đã lan truyền ra khắp tam giới, nếu
dừng tay lúc này, hắn không chỉ không bảo vệ được Trầm Hương, ngay cả
Tam muội cũng gặp nguy hiểm. Không còn cách nào khác, hắn đành phải tự
đứng ra dọn dẹp.
Còn hiện tại? Hiện tại, không phải cũng không có đường lui sao?
"Quảng Thành sư bá quá nóng vội."
"Nóng vội?" Hoàng Thiên Hóa bất mãn, "Ta còn cảm thấy Quảng Thành sư bá kiềm
chế quá tốt! Lưu Trầm Hương xem thường Xiển giáo chúng ta đến mức này,
Quảng Thành sư bá để ta đi cáo trạng cũng không hề oan uổng hắn! Dù
không có chuyện này, sớm muộn gì hắn cũng phải trả giá đắt! Hừ, để ta mở to mắt nhìn xem, Thiên Điều phải thay đổi thế nào mới có thể phán vô
tội cho kẻ đại náo Địa Ngục, phóng thích ác quỷ!"
Thiên Đình
đương nhiên sẽ không trừng phạt Trầm Hương. Chẳng qua, để phơi bày mặt
ác của Trầm Hương, bọn hắn nhất định rầm rộ tiến hành thanh tra chuyện
này. Nếu đơn đả độc đấu, sức mạnh của ba mươi sáu Lôi tướng dưới trướng
Phổ Hóa Thiên Tôn Văn Trọng đều rất bình thường, nhưng bọn hắn được huấn luyện nghiêm chỉnh, phối hợp chặt chẽ, năm đó ba mươi sáu người liên
thủ thậm chí có thể giằng co với Tôn hầu tử. Văn Trọng làm người chính
trực, ắt sẽ nghiêm túc chấp pháp, nếu hắn ra lệnh ba mươi sáu Lôi tướng
cùng xông lên, Trầm Hương khó lòng thắng được. Cũng tốt, cho hắn một bài học không lớn không nhỏ, để hắn biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại
hữu nhân, sau này chắc sẽ không hành động bừa bãi như vậy nữa.
Vậy còn Phật môn? Trong nội bộ Phật môn có ai bất đồng quan điểm hay không? Nơi đó...... sẽ có gì có thể lợi dụng sao?
Tại Lưu phủ trong huyện Hoa Âm, Tam Thánh Mẫu đang ngồi thêu thùa trong phòng.
Nàng thích học theo phụ nữ có chồng chốn nhân gian, từng đường kim mũi chỉ
thêu nên hoa văn đẹp đẽ biểu trưng cho hạnh phúc, tựa như từng chút từng chút tự tay vun đắp đời sống sinh hoạt êm đềm.
Tam Thánh Mẫu vừa thêu hình mẫu đơn cùng hai cánh bướm, vừa ngẫm nghĩ tìm cách để cả nhà
cùng nhau hoà thuận. Nhị ca muốn mình dạy dỗ Trầm Hương, cũng chính là
quan tâm đến hắn, có thể thấy Nhị ca đã chấp nhận Trầm Hương. Chỉ là
Ngạn Xương...... Việc này có phần nan giải. Trầm Hương vẫn chưa buông
xuống thù hận lúc trước, không bằng mình thử khuyên bảo hắn, khó được
Nhị ca không còn tính toán chuyện này, đừng chọc giận hắn nữa......
Đúng lúc này, Tiểu Ngọc đột nhiên xông vào: "Mẹ, không xong rồi! Lôi bộ đang đánh nhau với Trầm Hương!"
"Cái gì?" Kim thêu suýt nữa đâm vào ngón tay, "Chuyện gì xảy ra?"
"Thiên Đình thanh tra vụ án phá hoại Địa Ngục sáu năm trước, Lôi bộ muốn bắt Trầm Hương và Bát Thái Tử quy án!"
"Chuyện này...... Sao có thể như vậy?" Tam Thánh Mẫu bỏ xuống khung thêu, vừa
bước ra ngoài vừa nói, "Tiểu Ngọc, con đi núi Nga Mi tìm Đấu Chiến Thắng Phật, mời hắn đến giúp đỡ Trầm Hương."
"Giúp Trầm Hương? Mẹ, nhưng Lôi bộ không phải đối thủ của Trầm Hương mà?"
"Giúp Trầm Hương cầu tình thoát tội!"
Động Thánh Phật trên núi Nga Mi.
Huyền Trang đến khiến Tôn Ngộ Không vô cùng mừng rỡ. Hắn nghênh đón sư phụ
vào động, tự tay hái hoa quả tươi dâng lên. Hai thầy trò còn chưa kịp
nói chuyện đã nghe tiếng Tiểu Ngọc kêu cửa ở bên ngoài.
"Sư phụ, ngài đợi một chút. Lão Tôn đi mở cửa."
"Nàng là ai vậy?"
"Là vợ đồ tôn của ngài! Để con dẫn nàng vào cho ngài gặp mặt!"
"Chờ một chút." Huyền Trang đưa tay ngăn lại, "Ngộ Không, đồ tôn mà con nói đến, có phải Lưu Trầm Hương hay không?"
"Đúng thế đúng thế!"
Tiểu Ngọc đợi một hồi vẫn chưa thấy ai mở cửa, nàng sốt ruột, vội vàng hô:
"Thắng Phật, ngài có ở bên trong không? Lôi bộ muốn bắt Trầm Hương và
Bát Thái Tử hỏi tội, mẹ ta muốn nhờ ngài lên trời nói chuyện giúp hắn!
Chính là chuyện xảy ra dưới Địa Ngục sáu năm trước......"
Huyền Trang ngồi trong động nghe được rõ ràng từng chữ: "Ngộ Không, con có đi không?"
"Sư phụ nói vậy là cớ gì? Trầm Hương là đồ đệ của Bát Giới, nhưng toàn bộ
công phu của hắn đều là học từ lão Tôn, sao con có thể thấy hắn gặp nạn
mà không đến cứu?"
"Vi sư đến chính là vì việc này." Huyền Trang nhẹ giọng thở dài, "Ngộ Không, đừng đi."
"Không đi? Vậy lão Tôn thành hạng người gì? Sư phụ, ngài không biết nguyên
nhân trong chuyện này. Tuy Trầm Hương đúng là người đã náo loạn Địa
Ngục, nhưng hắn làm vậy là để cứu cha mình! Mặc dù lão Tôn không có cha
mẹ, nhưng con hiểu được đạo lý một ngày làm thầy cả đời làm cha, nếu con vì cứu sư phụ mà đánh đổ Địa Ngục, ngài sẽ trách phạt con sao?"
Huyền Trang đăm đăm nhìn thẳng vào Tôn Ngộ Không, không đáp lời.
Trông thấy nét mặt phức tạp của Huyền Trang, Tôn Ngộ Không sực tỉnh —— Đừng
nói là đánh đổ Địa Ngục, dù chỉ đánh chết mấy tên phàm nhân, sư phụ...
cũng sẽ trách phạt hắn.
"Lưu Trầm Hương phá hoại Địa Ngục, thả ra ác quỷ, đây đều là sự thật. Ta vì hạnh phúc của chúng sinh mà gia nhập
Phật môn. Bây giờ chính đồ tôn của ta làm hại tam giới chúng sinh, thả
ra ác quỷ gây loạn thế gian, ta đã không biết dạy dỗ hắn, giờ lại còn
ngăn cản Thiên Đình xét hỏi hay sao?"
"Sư phụ! Nhưng mà......"
Tôn Ngộ Không vò đầu bứt tai, "Trầm Hương đã chịu nhận lỗi trước mặt lão Tôn, còn nhờ lão Tôn đi bắt ác quỷ. Chỉ là Thiên Đình hành động quá
nhanh, con vừa định ra tay thì ác quỷ đã bị bắt gần hết, sư phụ, niệm
tình Trầm Hương đã biết ăn năn hối lỗi, cho hắn một cơ hội đi!"
"Nhận lỗi trước mặt con thì có ý nghĩa gì? Hắn có lỗi với con sao?" Huyền
Trang chống tích trượng Cửu Hoàn đứng lên, "Theo lời con nói, Trầm Hương đánh đổ Địa Ngục là vì cứu cha, vậy để người được hắn cứu nói giúp cho
hắn đi. Vi sư cũng muốn nhìn xem, đến cùng Lưu Ngạn Xương một người nặng hơn, hay tam giới chúng sinh nặng hơn?"
Trên Lăng Tiêu Bảo Điện
đang diễn ra hội nghị. Văn đông võ tây, đứng thẳng thành hàng ở hai bên. Gió thơm phất phới, tiên nhạc du dương, vạn đoá mây lành, Thiên Điều
rực rỡ, người cầm bình hương dẫn đường phía trước, phía sau cung phiến
đứng thành từng đôi, Ngọc Đế và Vương Mẫu bước lên đại điện.
Văn
Khúc Tinh Quân bước ra khỏi hàng, trình tấu việc chỉnh lý phổ biến Tân
Thiên Điều, chỉnh đốn Địa Phủ là trọng điểm trước mắt, chúng văn võ lần
lượt phát biểu ý kiến của mình.
Tiếp đến, Đấu Mẫu Nguyên Quân
trình tấu việc kiểm kê số lượng quan lại các nơi, bãi bỏ, tăng cường,
đồng thời tuyên bố Khảm Cung hiện đang căn cứ theo Tân Thiêu Điều để
điều chỉnh các chi tiết mới của quy trình khảo sát bách quan, triều hội
ngày mai sẽ công bố sơ thảo, sau khi được thông qua sẽ tiến hành thử
nghiệm. Chờ Cửu Thiên Huyền Nữ tìm được các vị tinh quân Thiên Cương Địa Sát, tất cả sự vụ của Đấu Phủ sẽ có thể đi vào quỹ đạo. Bách quan đều
khâm phục năng lực của Đấu Mẫu Nguyên Quân, không người dị nghị.
"Các khanh, Bính Linh Công dâng sớ đề nghị thanh tra vụ án Địa Ngục bị phá
hoại. Bính Linh Công, ngươi đọc lại tấu chương một lần để chúng tiên
cùng nghe."
Bản tấu chương của hai cha con Hoàng Phi Hổ gây nên
sóng to gió lớn, bởi vậy Ngọc Đế đặc biệt tuyên bọn hắn lên điện tham dự triều hội. Hoàng Thiên Hóa cầm lấy tấu chương, cao giọng đọc.
Ngọc Đế lệnh cho Văn Trọng công bố tiến triển vụ án, Lôi bộ đã sớm thanh tra rõ các tình tiết của án này, chiếu theo luật đến bắt Trầm Hương và Đông Hải Bát Thái Tử quy án, nhưng ba mươi sáu viên Lôi tướng cùng xông lên
lại nhất thời không thể bắt giữ bọn hắn. Tam Thánh Mẫu vội vã chạy đến,
khuyên Trầm Hương và Bát Thái Tử không nên chống đối lệnh bắt. Ngay lúc
này, Thiên Đình hạ chỉ, lệnh Lôi bộ thu binh, giao cho Thái Bạch Kim
Tinh cung thỉnh Trầm Hương Thái Tử và Ngao Xuân tạm thời chờ tại Thông
Minh Điện cùng với Đông Hải Long Vương. Trầm Hương và Tam Thánh Mẫu đến
Dao Trì, Vương Mẫu lệnh tiên lại tiên nga chiêu đãi hai người thật nồng
hậu, đồng thời mời bọn họ dự thính triều hội.
Đấu Mẫu Nguyên Quân từ lâu đã thấy bất mãn với Trầm Hương, nhưng vì đồ đệ Văn Trọng chưởng
quản Lôi bộ trực tiếp liên quan đến việc này, không tiện bàn bạc, bèn tự mình bước ra bẩm tấu: "Theo ngu kiến của thần, tất nhiên nên theo lẽ
công bằng mà phán. Lưu Trầm Hương là thủ phạm chính, lật đổ Mười Tám
Tầng Địa Ngục, thả ra ba mươi vạn ác quỷ, tội ác tày trời, dù xử nhẹ
cũng phải phế bỏ tiên tịch, đánh vào luân hồi!"
Trầm Hương phi
thường tức giận: "Đấu Mẫu Nguyên Quân, Trầm Hương kính nể tiếng tăm của
người, nhưng tại sao ngươi có thể không phân phải trái như thế! Dương
Tiễn làm đủ chuyện ác cũng chỉ bị giam cầm ba trăm năm. Ta vì cứu cha
mới làm như vậy, ngươi lại muốn đánh ta vào luân hồi? Sao ngươi không
hỏi tội Dương Tiễn trước đi?"
"Dương Tiễn có tội, đã bị xử phạt, chẳng lẽ còn muốn thẩm lần nữa?"
"Khởi bẩm bệ hạ", Dương Nhậm nâng nha hốt (*) bẩm tấu, "Hiển Thánh Chân Quân điều động thiên binh, phối hợp với Thành Hoàng, quận ti các nơi, chỉ trong tám ngày đã bắt về ba mươi vạn ác
quỷ, hắn đã làm tròn trách nhiệm, không thể chỉ trích." ((*): "hốt" là tấm thẻ quan lại cầm khi vào chầu, "nha hốt" là hốt làm bằng ngà.)
"A?" Ngọc Đế nhướn mày, "Chuyện này là thật? Tại sao trẫm không biết?"
"Thiên chân vạn xác, thần dám cùng Thành Hoàng, quận ti và các thiên binh đối chất."
Tam Thánh Mẫu cúi đầu, do dự không nói.
Đấu Mẫu Nguyên Quân tiếp tục: "Mặc kệ ai là người bắt được ác quỷ, Trầm
Hương Thái Tử, Phổ Hóa Thiên Tôn đã điều tra rõ ràng bản án, ngươi có gì để phản bác không? Ngươi và Đông Hải Bát Thái Tử đều là anh hùng xuất
thiếu niên, hẳn không phải hạng người nhu nhược dám làm không dám chịu,
lẽ nào lại không có can đảm chịu trách nhiệm cho hành vi của mình?"
"Các ngươi đừng kẻ xướng người hoạ, đổi trắng thay đen! Kẻ cầm đầu rõ ràng
là Dương Tiễn, các ngươi nhẹ nhàng bỏ qua cho hắn, còn ở đây phê phán
chúng ta nhu nhược? Đấu Mẫu Nguyên Quân, Giáp Thái Tuế, các ngươi thử tự hỏi lương tâm mình, thời điểm chúng ta đối đầu với Dương Tiễn, các
ngươi đang ở đâu? Lòng can đảm của các ngươi ở đâu?"
Triệu Công
Minh thấy sư tỷ bị người ta mắng vào mặt, không thể nhịn nổi: "Trầm
Hương Thái Tử, ngươi hãy bàn cho đúng việc, nói cho đúng lý, không được
vô lễ với Đấu Mẫu Nguyên Quân và Giáp Thái Tuế!"
Trầm Hương còn
muốn tranh luận, Tam Thánh Mẫu đã không nhìn được nữa: "Bệ hạ, cầu ngài
niệm tình Trầm Hương có công nghênh xuất Tân Thiên Điều, đặc xá tội lỗi
cho hắn! Trầm Hương tuổi trẻ không hiểu chuyện, tiểu tiên nhất định sẽ
nghiêm khắc dạy dỗ, không để hắn tiếp tục phạm sai lầm lớn như thế!"
"Mẹ! Mẹ cầu bọn hắn làm gì? Cùng lắm thì ta lần nữa náo loạn Thiên Đình, xem ai dám cản ta!"
"Bình tĩnh, bình tĩnh!" Ngọc Đế ra vẻ kinh hoảng, "Trầm Hương Thái Tử, Thiên
Đình của trẫm không thể chịu được một trận đại náo nào nữa! Từ từ nói
chuyện, chúng ta từ từ nói chuyện. Người đâu, truyền Đông Hải Long Vương cùng con trai Ngao Xuân vào điện."
Trên trời một ngày, dưới đất
một năm. Thiên Đình còn chưa kết thúc hội nghị, thế gian đã sớm huyên
náo xôn xao. Chúng yêu ma cùng phàm nhân Lưu gia thôn đều chắc như đinh
đóng cột rằng đánh đổ Mười Tám Tầng Địa Ngục, thả ra ba mươi vạn ác quỷ
đều là sai phạm của Dương Tiễn, Trư Bát Giới và Đinh Hương dẫn đầu bọn
hắn tìm đến Đông Nhạc, muốn bắt Dương Tiễn ra diễu phố. Ai ngờ vừa định
xuất phát, Trư Bát Giới đã bị Huyền Trang khuyên quay về. Đoàn người đi
được nửa đường thì Pháp Hải đuổi tới, nói rằng mình tuân theo pháp chỉ
đến để tương trợ, lòng người đều phục.
Trong đoàn yêu ma đi Đông Nhạc có một vị ánh mắt cực kỳ sắc bén, nói đúng hơn, hắn có đến mười
sáu con mắt —— Con rể của Vạn Thánh Long Vương đầm Bích Ba nước tế Tái,
Cửu Đầu Trùng.
Khi xưa Vạn Thánh Tinh bị đánh chết, may nhờ có
Cửu Diệp Linh Chi Thảo mới có thể phục sinh. Cửu Đầu Trùng dẫn theo Vạn
Thánh Tinh mai danh ẩn tích, rời xa quê hương. Hiện tại Thiên Đình xử lý những yêu ma tham dự náo loạn Thiên Cung, Cửu Đầu Trùng thấy tình thế
không ổn, sợ án cũ bị người tra lại, lập tức cùng Vạn Thánh Tinh quy
thuận Phật môn.
Phía trước Hồng Môn của Thái Sơn, đám người gióng trống reo hò ầm ĩ.
"Rõ ràng là Dương Tiễn sai, tại sao lại hỏi tội Trầm Hương?"
"Nên để Dương Tiễn nếm thử một lần những hình phạt tàn khốc nhất của Mười Tám Tầng Địa Ngục!"
"Một lần sao đủ? Phải đánh hắn vào Mười Tám Tầng Địa Ngục chịu tội từng tầng, vĩnh viễn không được phóng thích!"
"Đông Nhạc không giao ra Dương Tiễn chính là bao che kẻ ác!"
"San bằng Thái Sơn! Phá huỷ Đông Nhạc!"
Cha con Hoàng Phi Hổ phụng chỉ lên Thiên Đình thiết triều, sự vụ của Đông
Nhạc do Bích Hà Nguyên Quân thay mặt xử lý. Bích Hà Nguyên Quân lập tức
hành động, lệnh cho nhạc phủ thần binh chuẩn bị dàn trận, bảo vệ Hồng
Môn.
Phán quan Lục Chi Đạo thắc mắc: "Nguyên Quân, tên tiểu nhân
hèn hạ như Dương Tiễn, có bị bắt ra diễu phố cũng do hắn tự làm tự chịu, tại sao ngài phải che chở cho hắn?"
"Ngươi cho rằng ta che chở
Dương Tiễn?" Bích Hà Nguyên Quân trầm mặt, "Thứ ta che chở chính là Đông Nhạc! Tù phạm của Đông Nhạc, một đám yêu ma và phàm nhân muốn mang đi
thì mang đi, muốn diễu phố thì diễu phố, còn có vương pháp hay không?"
"Nhưng mà bọn hắn...... Trầm Hương Thái Tử rất được bệ hạ coi trọng, Nguyên Quân, ngài vẫn nên......"
"Ta sẽ bảo các đội thần binh khắc chế, tuyệt đối không ra tay trước. Đúng,
Lục phán quan, Sinh Tử Bộ của Lưu gia thôn ra sao rồi?"
"Đã phục hồi hơn phân nửa, chậm nhất năm sau sẽ có thể khôi phục bình thường."
"Nối lại nhân quả thật sự không dễ, vất vả cho ngươi."
"Không dám nhận, không dám nhận."
Trước Hồng Môn, hai bên vào thế giằng co, trong tay lăm lăm binh khí, tựa như củi khô cỏ dại, chỉ cần một mồi lửa sẽ lập tức cháy bừng.
Đứng
trước Bích Hà Linh Ứng Cung, Bích Hà Nguyên Quân đưa mắt dõi về phía
Hồng Môn. Nàng đã ra lệnh, chỉ cần đối phương động thủ, phe mình có thể
đánh trả ngay lập tức.
Đúng lúc này, một áng mây ngũ sắc đáp
xuống Bích Hà Linh Ứng Cung, hai tên tiên lại tay nâng quyển trục màu
vàng rực rỡ: "Thánh chỉ đến! Bích Hà Nguyên Quân tiếp chỉ!"
Tác giả có lời muốn nói:
1. Tiêu đề xuất từ 《 Trang Tử · Liệt Ngự Khấu 》: "Phu thiên kim chi châu,
tất tại cửu trọng chi uyên nhi Ly Long hạm hạ, tử năng đắc châu giả, tất tao kỳ thụy dã. Sử Ly Long nhi ngụ, tử thượng hề vi chi hữu tai!" ("Một viên ngọc đáng giá ngàn vàng tất phải ở dưới cằm một con rồng đen trong một vực sâu chín đợt. Con lấy được nó chắc là trong khi con rồng đó
ngủ; nó tỉnh dậy thì còn gì là đời con nữa!")
2. "Quân tử ác
cư hạ lưu, thiên hạ chi ác giai quy yên" xuất từ 《 Luận Ngữ · Tử Trương
》: "Trụ chi bất thiện, bất như thị chi thậm dã. Thị dĩ quân tử ác cư hạ
lưu, thiên hạ chi ác giai quy yên." (Những điều bất thiện của vua Trụ không đến nỗi như thiên hạ nói. Người quân tử rất ghét ở chung với đám
hạ lưu, vì mọi điều xấu trong xã hội đều đổ dồn về chỗ họ.) Hoàng Phi Hổ trong nguyên tác cũng có thể trích dẫn kinh điển, hẳn không phải là dạng người chỉ có dũng mà không có trí.
3. Bích Hà Nguyên Quân trong này tính cách có phần phóng khoáng. Ở quê ta
không thờ Mẹ Thái Sơn, cho nên không biết trong truyền thống Mẹ Thái Sơn có hình tượng như thế nào, nhưng về sau trong truyện này sẽ xuất hiện
Mụ Tổ, ta không muốn trùng lặp, cho nên xây dựng hình ảnh Bích Hà Nguyên Quân thành thế này.
4. Lục Chi Đạo là Tra Sát Ty phán quan trong truyền thuyết. Trong《 Liêu Trai Chí Dị 》 có một truyện gọi 《 Lục Phán
》, cũng lấy bối cảnh ở Sơn Đông, cho nên gán ghép một chút.