Hậu đường Tam Sinh Điện, Nam Hải Quan Âm và Ngọc Đỉnh Chân Nhân đang ngồi đối diện nhau.
"Giải quyết riêng?" Ngọc Đỉnh Chân Nhân vô cùng tức giận, "Toàn bộ dược phẩm
ta vất vả phối được ở dưới hạ giới đều bị đổ hết. Muốn giải quyết riêng, bồi thường ta một bình dương liễu cam lộ trước đi đã!"
Quan Âm
nghe vậy, hừ lạnh một tiếng: "Thế thì phải hỏi đồ đệ ngươi tại sao tự ý
bắt giam Đấu Chiến Thắng Phật? Ta đã dùng hết cam lộ lúc cứu chữa Tôn
Ngộ Không. Kể cả dùng không hết đi nữa, sư huynh, yêu cầu của ngươi vẫn
rất quá đáng!"
"Dừng lại! Đừng ra vẻ thân thiết. Núi Côn Luân đã
không có ai là sư phụ ngươi, nơi này làm gì có sư huynh ngươi?" Ngọc
Đỉnh đong đưa cây quạt nhỏ, "Thế nào? Các ngươi sợ đồ đệ của ta khôi
phục? Cũng được, ta cũng không cần ngươi bồi thuốc cho ta. Ta chỉ cần
một điều —— Các ngươi không được phép tiếp tục thao túng dư luận, can dự tư pháp! Bảo đám người đang ngồi ở kia tản đi, cũng không được kích
động chúng tiên dâng tấu!"
"Ngọc Đỉnh sư huynh nói vậy là có ý gì? Ý muốn của công chúng như thế thì liên can gì đến chúng ta?"
"Nếu ta không nhìn thấy đám người kia giải tán, không nhìn thấy chúng tiên
ngừng dâng tấu chương, chúng ta cứ chờ gặp nhau trên công đường đi!"
Khoảnh khắc bước chân vào Chân Quân Thần Điện, Văn Khúc Tinh Quân không khỏi
bùi ngùi cảm thán: "Dương Tiễn a Dương Tiễn, trước kia phạt Trụ là vì
đâu? Quên sao? Tại sao chính mình lại trở thành kẻ độc tài chuyên chế?
Ngươi chẳng lẽ không nhớ rõ lời của Khương Thái Công: Thiên hạ không
phải của một người, thiên hạ là của cả thiên hạ?"
Hắn ngồi xuống
trước thư án, vừa định đọc qua mấy quyển công văn thì chợt nghe một
tiếng xành xạch, án thư từ giữa vỡ ra, để lộ một vết nứt đen sì. Đẩy
sang hai bên, bên trong tràn đầy sổ sách.
Văn Khúc Tinh Quân tiện tay lấy ra mấy quyển đọc thử, không khỏi kinh sợ. Tất cả đều là hồ sơ
bản án cũ đã được phân loại chỉnh lý tốt. Hắn lập tức sai người chuyển
hết về Văn Khúc Phủ, mất ăn mất ngủ cẩn thận tra xét, sau đó phái người
đi điều tra dựa trên những gì được ghi chép trong hồ sơ —— Quả nhiên
không ngoài dự đoán, những tài liệu này mới là hồ sơ thật của toàn bộ
những vụ án lớn nhỏ trong tám trăm năm qua.
Căn bản không có bao
nhiêu án sai cần sửa lại, dù Văn Khúc Tinh Quân tự mình phán cũng không
thể công chính hơn thế này. Những án xử sai cần chỉnh sửa đa phần cũng
là những vụ gần đây, rõ ràng là cố tình lưu cho người kế nhiệm làm hình
mẫu nhằm trải phẳng con đường phổ biến Tân Thiên Điều.
Tân Thiên Điều không phải tự dưng mà có, có người từ trước đã thử nghiệm qua.
Khó trách! Trước đó hắn chỉ mới nhìn lướt qua Bổ Thiên Thạch đã không nhịn
được nhịp tay tán thưởng —— Không biết Nữ Oa Nương Nương phái ai khắc bộ Thiên Điều này vào Bổ Thiên Thạch, từng từ từng chữ đoan trang trang
nhã, khiến người nhìn vào đều ba tháng không biết vị thịt (*).
Đợi đến lúc sắp xếp người sao chép văn tự lại càng kinh ngạc hơn nữa ——
Mỗi một hạng mục đều không ít không nhiều, dài vừa đúng ba thước, đây là thói quen chỉ có ở người đã quen viết công văn. ((*): Từ câu chuyện
Khổng Tử sau khi nghe được bản nhạc ở nước Tề, ba tháng sau ăn thịt
không thấy mùi vị, cảm thán "không ngờ nhạc Thiều điêu luyện đến thế",
căn bản là nói thấy thứ gì đó quá tuyệt đến mức làm những thứ khác trở
nên nhạt nhẽo)
Khó trách hắn có thể phản bác đến chúng tiên
cứng họng không thể đáp lời. Đây vốn là quy củ chính hắn định ra, hệ
thống tự hắn dựng nên, hắn sao có thể không thông thạo?
Đã hiểu, hắn đã hiểu.
Thế nhưng hắn lại không hiểu —— Dương Tiễn đến cùng là loại người gì? Nếu
hắn xem trọng pháp tắc, tại sao muốn lá mặt lá trái viết xuống hai phần
hồ sơ? Nếu hắn xem thường pháp tắc, cứ tiếp tục làm thế này không phải
tốt sao? Tại sao phải bày ra một trận kinh thiên đại cục, tình nguyện
chính mình chìm vào hắc ám cũng phải đẩy bộ pháp tắc này ra dưới ánh mặt trời? Nên nói hắn một tay che trời, cả gan làm loạn, xem pháp tắc như
không, hay nói hắn hết lòng vì việc chung, đã quyết sẽ không quay đầu,
bất chấp đi làm việc thiên hạ xem là sai lầm lớn?
Thôi, dù là gì
đi nữa, may mắn người này đã bị giáng chức —— Hôm nay vì sửa Thiên Điều, hắn có thể mưu tính toàn bộ tam giới, ngày mai giả như có việc không
hợp ý mình, ai biết hắn sẽ làm ra chuyện trái luân thường đạo lý nào?
Hắn hung ác với người khác, còn hung ác với chính mình hơn, không quan
tâm sinh tử vinh nhục, cũng không quan tâm thanh danh muôn đời. Hiện
tại may là hắn còn bước trên đường ngay, tương lai một khi đi lầm đường, ai có thể ngăn được hắn?
Văn Khúc Tinh Quân không biết người khác nghĩ thế nào, nhưng hắn tuyệt đối không dám cộng sự cùng với người như vậy.
Bất chợt nhớ đến Dương Nhậm, nhịn không được bật cười, tên ranh mãnh này!
Ngươi muốn cầu tình cho chiến hữu cũ của ngươi lại không nói thẳng ra,
vòng vo tam quốc để ta đi tìm hồ sơ. Nhưng không biết ngươi biết được
đến đâu về mưu đồ của hắn đây? Cũng được, vậy ta cũng phụ hoạ một khúc,
để xem ngươi có nghe ra được ẩn ý của ta hay không!
Lúc này, môn quan chợt tiến đến: "Tinh Quân, bệ hạ và nương nương truyền ngài đến Dao Trì kiến giá."
"Bệ hạ và nương nương truyền ta?" Văn Khúc Tinh Quân vội sửa sang áo mũ,
tìm đến một thư lại bàn giao, "Ngươi lấy một phần bản sao Tân Thiên Điều giao đến Tuế Phủ cho Giáp Thái Tuế. Nói với hắn, dư tình ồn ào, khó
chắn ngôn luận. Mời hắn giúp ta suy ngẫm xem dựa theo Tân Thiên Điều,
nên tuyên án như thế nào mới có thể để tam giới đều tâm phục khẩu phục?"
Đám người trước cửa Văn Khúc Phủ đã tán đi, rốt cuộc có thể đi ra từ cửa chính.
Bên trong Dao Trì, Văn Khúc Tinh Quân khom người thi lễ trước đế hậu: "Tham kiến bệ hạ, nương nương."
Hàn huyên vài câu, Vương Mẫu tiến vào chính đề: "Văn Khúc Tinh Quân dự định phán quyết tội án của Dương Tiễn như thế nào?"
"Tư thiết hình đường, lạm dụng hình phạt, chèn ép đồng liêu, mưu hại trung
lương. Xét thấy hắn thân chịu trọng thương, đặc thi ân điển, giam cầm ba trăm năm."
"Số bản sớ của địa tiên do Tuế Phủ trình lên đều yêu
cầu trọng phạt Dương Tiễn, không trình lên không biết còn nhiều bao
nhiêu. Thiên tiên trực tiếp trình tấu bệ hạ đa số cũng muốn xử nặng, rất ít người cầu xử nhẹ. Bệ hạ và bản cung cũng không thể để chúng tiên
thất vọng."
"Nương nương, trọng phạt Dương Tiễn mới có thể khiến
chúng tiên thật sự thất vọng." Văn Khúc Tinh Quân không chút hoang mang, "Dương Tiễn trên toà thẩm vấn hùng biện không ngớt, phàm là người có
kiến thức đều thấy được hắn không phải không có lý lẽ, đây là thứ nhất.
Tân Thiên Điều vừa xuất thế, chúng ta hiện cần xây dựng uy tín, để tam
giới đều thấy Thiên Đình cẩn tuân di mệnh của Nữ Oa Nương Nương, đây là
thứ hai. Xử trí phạm quan phải có ranh giới, như thế chúng tiên mới có
thể an tâm làm việc, không đến mức người người cảm thấy bất an, đây gọi
là thiên kim thị mã cốt (*), có lòng cầu hiền tài, đây là thứ ba. Có ba điều này, mong bệ hạ và nương nương minh giám!" ((*): "Thiên kim thị mã cốt": Dùng ngàn vàng mua bộ xương ngựa, nếu có người
biết ta bỏ ngàn vàn mua xương của một con tuấn mã, thì sẽ có người xuất
hiện bán thiên lý mã.)
"Bản cung và bệ hạ muốn cân nhắc một chút, ngươi lui ra trước đi."
Văn Khúc Tinh Quân thi lễ cáo từ, rời đi Dao Trì. Vương Mẫu nhẹ nhàng vuốt chén vàng, trầm ngâm suy nghĩ.
Ngọc Đế đặt chén vàng xuống: "Nương nương, ngươi thấy cách Văn Khúc Tinh Quân phán quyết vụ án này thế nào?"
"Chúng ta còn phải trông cậy Xiển giáo làm suy yếu Phật môn, trở mặt với Xiển giáo lúc này có điểm gì tốt?"
"Chẳng lẽ chỉ như thế thôi?"
"Bệ hạ, phàm nhân và thần tiên có thể kết hôn hay không căn bản không quan
trọng." Vương Mẫu nghiêng người đến gần Ngọc Đế, "Huỷ bỏ thiên kiếp,
phân quyền Địa Phủ, phân điều tra, kiện tụng, thẩm phán thành những bộ
phận riêng biệt...... Mỗi một điều luật cụ thể đều không trọng yếu,
trọng yếu chính là đại quyền do ai nắm giữ. Bởi vì luật điển chỉ là văn
tự trên giấy, chỉ có người nắm giữ đại quyền mới có thể quyết định điều
luật nào có ích. Thần thiếp có một kế. Chỉ cần làm đúng theo kế này, một ngày kia, chúng tiên —— Bao quát Dương Tiễn, đều sẽ khóc ròng cầu bệ hạ lại làm chủ toàn cục."
"A? Nương nương có cao kiến gì?"
"Cần phải tuân theo tất cả các điều mục trong Tân Thiên Điều. Nhưng có một
chuyện, chỉ cần có người tụ tập dân chúng gây náo động, dù vì lý do gì,
có lý hay vô lý, kể cả vi phạm luật pháp đi chăng nữa, bệ hạ đều phải
thuận theo, hơn nữa còn phải ra vẻ sợ miệng dân như sợ cọp. Tân Thiên
Điều xuất thế vốn khởi nguồn từ một đám hỗn tạp phất cờ mượn danh tam
giới chúng sinh, lên trời gây loạn. Ngài bao dung loại chuyện này cũng
không ai chỉ trích được. Đối với Trầm Hương, ta cần ngàn kiểu nâng vạn
kiểu thuận, nhưng không để cho hắn thật sự giữ trọng trách gì. Một người chỉ có hư danh mà không có thực quyền sẽ chỉ biết suốt ngày gây chuyện
thị phi. Đối với đồng bạn của hắn, phân hoá được thì phân hoá, phớt lờ
được cứ phớt lờ. Bọn yêu ma trợ giúp hắn cũng cần được xử lý từng bước
một —— Dù sao hiện tại cũng không còn thiên kiếp, không có chung kẻ
địch, bọn chúng làm sao còn họp thành đoàn được? Tóm lại, cần phải cô
lập tiểu anh hùng hữu danh vô thực này, để tam giới đều thấy được hắn
ngu xuẩn vô tri. Mục đích của chúng ta là để chúng tiên chứng kiến dung
chúng chi ác, như thế bọn hắn sẽ tự hoài niệm trật tự cũ, mời bệ hạ một
lần nữa nắm giữ đại quyền." (Dung chúng chi ác: cái ác của đám người tầm thường)
"Nắm chắc mấy thành? Năm đó Dương Tiễn kết hôn với Tây Hải Tam Công Chúa,
thần thiếp đề nghị bệ hạ hạ chỉ sắc phong, sau một ngàn năm, hắn quả
nhiên cúi đầu, huỷ bỏ hôn nhân, lên trời làm quan. Đây là muốn đạt được
vật gì, trước tiên phải cho đi đã. Để bọn hắn tự mình va vấp đầu rơi máu chảy, bọn hắn tự nhiên sẽ cam tâm tình nguyện quay đầu. Bệ hạ, ngài vẫn là chủ nhân của tam giới, vẫn ngồi trên Lăng Tiêu Bảo Điện, cho dù
không thể đoạt lại đại quyền cũng có tổn thất gì? Tất cả những gì ngài
làm đều dựa trên ý muốn của Tân Thiên Điều và tam giới chúng sinh, ai có thể chỉ trích ngài đây? Kế này đáng giá thử một lần."
"Vậy cứ theo ý của nương nương đi —— Nhưng mà, nương nương dự định ra tay từ đâu?"
"Hừ, Dương Tiễn không phải tận trung với tam giới chúng sinh sao? Chúng ta
trước hết để hắn nếm thử, cảm giác bị tam giới chúng sinh nhục nhã chà
đạp là như thế nào!"
Dương Tiễn a Dương Tiễn, là ngươi tự gieo
gió gặt bão. Trước đây ngươi man thiên quá hải bảo vệ sinh linh dưới
phàm trần, tam giới chúng sinh không trải qua thống khổ cắt da cắt thịt, rốt cuộc không nhận thức trật tự cũ sâu sắc bằng ngươi. Để chúng ta
nhìn xem, ai mới là người có thể cười đến cuối cùng!
Yến hội ban
thưởng tại Dao Trì, Ngọc Đế ngợi khen Trầm Hương có công nghênh lập Tân
Thiên Điều, sắc phong hắn làm Thiên Giới Thái Tử, đãi ngộ ngang bằng với Na Tra.
Bằng hữu ngày xưa kề vai chiến đấu, bây giờ địa vị lại
khác nhau. Trầm Hương cùng Na Tra ngồi tại chính giữa, cách đế hậu chỉ
có vài ghế. Tam Thánh Mẫu là mẹ tiểu anh hùng, dù chỉ là địa tiên lại
được đặc biệt ban thưởng ngồi cạnh Trầm Hương. Trầm Hương mời Tiểu Ngọc
ngồi, Ngọc Đế biết được tình cảm sâu đậm của bọn hắn, tại chỗ tứ hôn.
Ngao Xuân là Đông Hải Bát Thái Tử, cùng Tứ Công Chúa Thính Tâm ngồi ở một
góc. Ngao Xuân vẫn còn khổ sở vì cái chết của Đinh Hương, chỉ lo uống
rượu hết chén này đến chén khác. Thính Tâm đau lòng, không ngừng trấn an hắn. Thế nhưng Thính Tâm vừa mới phục sinh, thân thể còn rất yếu ớt,
chỉ ngồi một lúc đã cảm thấy khó chịu. Ngao Xuân đành phải đứng dậy xin
lỗi, chào từ biệt với Trầm Hương rồi đưa tỷ tỷ về Đông Hải.
Khiến người dở khóc dở cười nhất là một nhà Ngưu Ma Vương. Hồng Hài Nhi là
Thiện Tài Đồng Tử, bồi Quan Âm ngồi ở giữa. Ngưu Ma Vương cùng La Sát Nữ lại là yêu ma dưới trần, chỉ có thể ngồi dưới thềm uống rượu, cảm thấy
có phần mất mặt. La Sát Nữ nghĩ đến đám huynh đệ kết nghĩa Ngũ Đại Thánh còn không có cả cơ hội dự thính, sợ ở lại lâu sẽ làm các huynh đệ buồn
lòng, hai vợ chồng chụm đầu bàn tính, chỉ uống mấy ngụm rượu đã cáo từ
rời đi.
"Bách Hoa di nương, ta kính ngài."
"Quá khách khí! Ngươi là người đã cứu ta, ta nên kính ngươi mới phải!" Bách Hoa Tiên Tử liếc trái liếc phải, chớp chớp mắt thấp giọng nói, "Trầm Hương, ngươi
cũng nghe tuyên án rồi đúng không? Dương Tiễn hiện tại chắc đã bị áp
giải đến nhà tù ở núi Hao Lý thuộc Đông Nhạc đi?"
"Hừ, giam cầm
ba trăm năm, lợi cho hắn! Văn Khúc Tinh Quân còn nói cái gì cần phải tạo thành một cọc án thép, thà thiếu không ẩu, một cọc án mà tương lai
không thể nào lật lại —— Ta chỉ thấy đây rõ ràng là quan lại bao che cho nhau! Tại sao Bồ Tát lại bảo chúng ta giải tán những người ngồi trước
Văn Khúc Phủ? Nếu bọn hắn vẫn còn ngồi đó, chắc chắn kết quả sẽ không
như thế này! Ta đã nói rồi! Dân khí chỉ có thể cỗ vũ, không thể buông
lỏng, sao có thể tùy tiện tản đi? Ta thấy rõ lúc bọn hắn rời đi, trên
mặt ai cũng viết không cam lòng. Ai —— Thế nhưng Bồ Tát không nghe ta!" (Dân khí: tinh thần, ý chí của dân chúng)
Bên ngoài Nam Thiên Môn, Dương Tiễn bị trói trên một cột cờ. Đám yêu ma,
tiểu tiên hạ đẳng và phàm nhân Lưu gia thôn lấn hắn không thể động đậy,
cong hai chân hắn tạo thành tư thế quỳ, còn có người cắt một bộ triều
phục bằng giấy mặc lên người hắn.
Phúc Hải Đại Thánh Giao Ma
Vương cầm trên tay một cuộn giấy dài, cao giọng tuyên đọc tội trạng của
Dương Tiễn, lúc đầu còn có chút căn cứ, về sau cả những tội danh không
tưởng tượng nổi như trắng trợn cướp đoạt dân nữ tai họa hoa màu đều được nêu ra. Những tội này nghe đến đều khiến người bật cười, thế nhưng đảo
mắt một lượt khắp xung quanh, Dương Tiễn càng nhìn càng kinh hãi, đã sớm không cười được.
Tìm không được Trầm Hương, tìm không được Bát Thái Tử, tìm không được Bách Hoa Tiên Tử, tìm không được...... Tất cả kẻ thù.
Những kẻ khí thế hùng hổ, oán giận sục sôi này, không có một ai thật sự có
thù với hắn, bọn chúng tại sao lại làm nhục chà đạp hắn như vậy? Từ thẩm vấn đến tuyên án, tất cả đều hoàn toàn hợp luật điển, bọn chúng dựa vào đâu dám chặn lại tù phạm giữa đường áp giải? Những kẻ luôn miệng không
muốn trật tự cũ đó căn bản không muốn bất kỳ một loại trật tự nào!
Nhưng thế thì đã sao? Thứ ta theo đuổi cả đời lại chính là an toàn và phúc
lợi của các ngươi! Đừng nói ta đã suy yếu đến mức này, cho dù lần nữa
trở nên hùng mạnh, lại làm sao ra tay với các ngươi cho được?
Theo lời tuyên đọc của Giao Ma Vương, đám người càng ngày càng phẫn nộ. Một
tên sơn thần xông lên túm chặt tóc Dương Tiễn, vung tay tát hắn mười
cái, đánh cho hai má sưng tím, miệng mũi chảy máu. Đám người cùng lớn
tiếng khen hay, sơn thần lại nhổ lên mặt hắn một ngụm nước bọt mới vênh
váo bước ra ngoài.
Mười cái tát tai, đánh tỉnh Dương Tiễn.
Lão Quân sai! Giáo chủ cũng sai!
Lý trí của dung chúng căn bản không đủ để lấn át sự kích động, không cách
nào có thể thuyết phục bọn hắn. Hơn nữa, một khi bọn hắn đã bị kích
động, ngay chính người kích động cũng không thể khiến bọn hắn tỉnh táo
lại, kêu Trầm Hương quản cũng không làm được gì.
Thiên Điều dễ đổi, lòng người khó phục!
—— Vì sao thiên tướng áp giải hắn không đứng ra ngăn cản? Không sợ có
người thừa cơ cứu mình đi sao? Hay có ai phóng túng bọn hắn?
Pháp lực nghịch xông tâm mạch, Dương Tiễn phun ra một ngụm máu tươi, gương
mặt của đám người trước mắt trở nên mơ hồ, ý thức dần dần u ám.
Vương Mẫu Nương Nương, ngươi tính toán hay lắm! Mượn đao dung chúng chặt đứt
con đường phía trước, buộc chúng tiên phải quay đầu gửi hi vọng vào
chuyên quyền. Nhưng ta có thể quay đầu sao? Chẳng lẽ còn nhìn chưa đủ
cái ác của chuyên quyền? Chẳng lẽ còn có thể để tro tàn của trật tự cũ
một lần nữa rực cháy?
Vậy nhưng lúc này ta còn làm được gì? Ai có thể ngăn được dung chúng? Ba ngàn năm trước, ta cầm búa đá muốn cứu một người, dù bổ ra Đào Sơn lại hại người kia bị mười mặt trời thiêu chết.
Ba ngàn năm sau, ta lấy thân nhận búa muốn cứu tam giới chúng sinh, mặc
dù hủy đi Tư Mệnh Thiên Nhất Đỉnh, chẳng lẽ lại muốn làm hại tam giới
chúng sinh từ đây trầm luân trong bể khổ? Ba ngàn năm trước, ta còn có
thể tìm Thập Đại Kim Ô và Ngọc Đế báo thù. Ba ngàn năm sau, ta có thể
tìm ai báo thù đây?
Trời tối...... Tại sao trời tối như vậy? Tối đen hệt như lúc Đại Kim Ô rơi xuống cách đây ba ngàn năm......
Trời a trời, Dương Tiễn đã là kẻ chờ chết không còn sức lực, ngươi vẫn không thể cho ta an bình một lát sao? Lờ mờ hỏi trời, trời không nói. Mù mịt
hỏi đất, đất cũng lặng im. Chẳng lẽ trên chín tầng trời, dưới mười tầng đất —— Nơi nơi đều là ma quỷ? Chẳng lẽ tam giới to lớn đến vậy lại
không tìm được một con đường sáng?
Ấm áp...... Là ai đang ôm? Vì sao giống như...... Mẹ......
Không...... Mẹ sẽ không tha thứ cho ta...... Ta đã đáp ứng người phải chăm sóc Tam
muội thật tốt, nhưng rồi...... Cả đời của ta đến cùng làm được cái gì?
Ta muốn cứu ra mẫu thân, lại hại mẫu thân bị mười mặt trời thiêu chết;
Ta muốn cùng Thốn Tâm thiên trường địa cửu, lại biến thành gương vỡ vĩnh viễn không thể lành; Ta muốn chăm sóc thật tốt cho Tam muội, lại tự tay áp nàng dưới Hoa Sơn; Ta muốn thay đổi trật tự mới vì tam giới, giờ lại thế nào? Chẳng lẽ tín niệm vững chắc nhiều năm như vậy hết thảy đều sai sao? Chẳng lẽ ánh sáng —— Căn bản không tồn tại sao?
Như vậy...... Kết thúc sao?
Không...... Không thể! Bởi vì mình mà Nhược Thủy hạ giới, nên mình phải tự tay đưa
nàng về Thiên Hà. Bởi vì mình mà ác ma chạy trốn, nên mình phải tự tay
nhốt bọn chúng lại vào lồng! Chuyện còn chưa làm xong, sao có thể kết
thúc?
Cái gì kẻ chờ chết không còn sức lực? Cái gì cửu thiên thập địa đều là ma quỷ? Đã còn lại một hơi thở, tại sao không đọ sức đến
cùng! Không có ánh sáng? Nứt thân làm củi, moi tim làm lửa, nhỏ máu làm
dầu, cũng phải chiếu ra ánh sáng! Sống sót! Sống sót! Mặc dù còn chưa
biết con đường phía trước ở phương nào, nhưng chỉ cần còn sống, cũng có
thể...... Cũng có thể lại lần nữa bày mưu.
"Biểu đệ! Biểu đệ! Tỉnh!"
"Tiểu Kim Ô, nước!"
Dương Tiễn nặng nề mở mắt, trước mắt một mảnh trắng xóa, một lúc lâu mới dần
dần rõ ràng. Hắn nhận ra đây là Phù Tang Thần Phủ, phủ đệ của Tiểu Kim
Ô.
"Quá tốt rồi! Biểu đệ, ngươi đã tỉnh!"
"Tiểu...... Tiểu Kim Ô?...... Sư phụ?"
"Đồ đệ a, ngươi suýt nữa hù chết sư phụ!" Ngọc Đỉnh dùng khăn lau đi nước
đọng trên mặt Dương Tiễn, "Ta thấy ngươi bị trói trên cột cờ, nhiều
người như vậy muốn cản cũng không được, khiến ta gấp muốn chết! Ta biết mọi người đều đang ở Dao Trì, chỉ có Tiểu Kim Ô đang tuần tra, nên đã
tranh thủ thời gian tìm hắn tới cứu ngươi. Chuyện gì xảy ra? Quan Âm Bồ
Tát đã đồng ý giải tán tất cả đám người kia, chẳng lẽ Phật môn lật
lọng?"
"Không, không phải. Sư phụ, chúng ta đang gặp phải...... Phiền toái lớn!"
Tác giả có lời muốn nói:
1. Tiêu đề xuất từ《 Lão tử 》: "Thượng Thiện Nhược Thủy, nước là thiện
nhất, nước khéo làm lợi cho vạn vật mà không tranh với vật nào, ở chỗ
mọi người ghét (chỗ thấp) cho nên gần với Đạo." Ta thật cảm thấy Thượng
Thiện Nhược Thủy chính là Nhị ca ca, vì vạn vật mà chưa từng vì chính
mình cầu cái gì, nơi tất cả mọi người không muốn đi hắn lại tình nguyện
bước vào.
2. Hình như từ xưa đến nay vẫn có hai loại hệ thống Địa Ngục, một là Phong Đô Địa Ngục, thuộc về Phật giáo, chính là Mười Tám
Tầng Địa Ngục, Thập Điện Diêm La các thứ mà chúng ta thường nghe được,
tương đối kinh khủng. Ngoài ra còn có hệ thống ở Đông Nhạc, bắt nguồn từ bản thổ Trung Quốc, người sau khi chết hồn về Thái Sơn, ngọn núi Hao Lý bên cạnh Thái Sơn chính là Âm Ti Địa Phủ. Đông Nhạc Địa Phủ cũng không
đem đến cảm giác đáng sợ, chỉ là một nơi linh hồn tụ về, không vui cũng
không buồn, cho nên Nhị ca bị phán đến đây cũng an tâm đi, không chịu
khổ nổi. Chưa kể —— Mời lớn tiếng nói cho ta, Đông Nhạc Thái Sơn Đại Đế
trong《 Phong Thần 》là ai?