Bạch Quý Tử đi theo Pháp Hải, xuyên qua đền thờ U Minh Giới. Pháp Hải
thân bị truy nã, tránh đường lớn chỉ đi đường nhỏ, dẫn Bạch Quý Tử dần
dần tiếp cận tầng dưới cùng của Địa Ngục. Đến phía sau Âm Sơn, xung
quanh càng trở nên tối tăm không ánh mặt trời, lạnh lẽo thấu xương, Bạch Quý Tử buộc phải vận pháp lực chống lạnh. Một cây cầu sắt bắt ngang qua Huyết Hồ, bên kia cầu là vách núi chằng chịt bụi gai. Bạch Quý Tử cẩn
thận vén váy đi xuyên qua bụi gai, đi theo Pháp Hải vào trong một hang
động.
Không biết đã vòng qua mấy ngã giữa hang động tĩnh mịch,
một quầng sáng màu đỏ lờ mờ hiện ra trước mắt, nội tâm Bạch Quý Tử khẽ
run lên, vội vã vượt lên trước Pháp Hải, một đợt sóng nhiệt lập tức ập
vào người. Càng đi về phía trước, không gian càng trở nên sáng sủa. Đó
là một gian hình thất, không lớn, hai bên tường treo đầy hình cụ. Một
cột trụ bằng đồng thiêu đến đỏ hồng đứng sừng sững ở giữa, một nữ tử bị trói dang hai tay, hai sợi xích sắt cuốn lấy nhau quấn lấy cơ thể,
xích người vào phía trên. Ba tên tiểu quỷ đứng ở bên cạnh, cười đùa vung vẩy roi da, như thể xem việc tra tấn nàng là niềm vui lớn nhất trên
đời.
Bạch Quý Tử tức khắc nổi giận, vung tay áo hất văng ba tên
tiểu quỷ, rút ra Thuần Quân bảo kiếm chặt đứt xiềng xích. Nàng đỡ lấy
thân thể đổ xuống của nữ tử, người trong ngực lẩm bẩm kêu một tiếng "tỷ
tỷ", một tiếng này khiến Bạch Quý Tử toàn thân run rẩy, nàng cẩn thận
gạt ra mái tóc rối loạn —— Không phải Tiểu Thanh mình mong nhớ ngày đêm
thì có thể là ai? Cả trái tim Bạch Quý Tử như bị siết chặt: "Thanh muội! Tỷ tỷ đến chậm!"
"Tỷ tỷ......" Tiểu Thanh cố sức bắt lấy tay
trái Bạch Quý Tử, "Sao ngươi lại tới đây? Ngươi đi mau...... Ngươi còn
chưa sạch tội lúc trước, không thể tới Địa Phủ......"
"Không sao, Thiên Đình đã miễn xá tỷ tỷ......" Bạch Quý Tử bất chợt nhớ đến rất
nhiều chuyện, tràn nước Kim Sơn phạm vào đại tội, hợp bát trấn nhập Lôi
Phong Tháp, Tiểu Thanh quyết định mạo hiểm lập khế ước với Dương Tiễn,
Hạm Chi Tiên đưa mình đến miếu Thành Hoàng thẩm vấn, thậm chí nghe nói
qua Mẫu Đơn thật giả náo công đường......
Bạch Quý Tử ép tâm trí mình quay trở lại chuyện trước mắt: "Tiểu Thanh, ngươi sao rồi? Tổn
thương ở đâu? Tổn thương hồn phách càng khó chữa hơn tổn thương nhục
thể!"
"Tỷ tỷ, ngươi không rõ hết thủ đoạn của Địa Ngục......
Ngươi có mang theo kỳ trân dị bảo trên người không? Mau đưa cho Diêm La
và Minh Phán, nếu không ngươi vừa đi, ta lại phải chịu khổ......"
"Ta từ Tây Thiên rỗng thân chạy ra, nào có cái gì...... Có, nuốt Phản Thanh Đan, trút bỏ một tấm da rắn, có thể xem là kỳ trân dị bảo......" Ngoài
miệng nói như thế, trong lòng lại nhịn không được nhớ tới đủ loại chuyện tham ô hối lộ trên trời dưới đất.
"Đây chính là bảo bối tốt. Tỷ tỷ cần phải bảo quản thật kỹ, cất giấu ổn thỏa, tuyệt đối đừng đánh mất."
Bạch Quý Tử nghe lời này, trong lòng lại tràn ngập hình ảnh của những vật
mình từng bảo quản, từng cất giữ, từng cái từng cái không thể bỏ ra khỏi đầu, tựa hồ có một chiếc lược dày đang chải qua toàn bộ ký ức của nàng.
"Đúng, Tiểu Thanh, tại sao ngươi lại ở đây? Ai đã tụ hồn cho ngươi?"
"Là Nhị Lang Thần."
"Là hắn!"
Bạch Quý Tử đang muốn hỏi tại sao nàng lại ở Địa Phủ, lại không thể kềm lòng nhớ tới ước định của Tiểu Thanh với Dương Tiễn, nhớ tới tấm phi phù
truyền đến phong thư chứa lệnh khẩn, nhớ tới hắn vận dụng Cửu Chuyển
Huyền Công phân ra vô số hóa thân dẫn binh bắt quỷ dưới thế gian, thậm
chí nhớ tới những câu chuyện về Phong Thần sư phụ từng kể hơn ngàn năm
trước...... Nhưng giờ thì thế nào? Không phải cũng muốn vài món đồ không đứng đắn thôi...... Thế nhưng càng bảo mình đừng nghĩ đến, chi tiết lại càng trở nên rõ ràng.
Khoan đã, càng bảo mình đừng nghĩ đến, chi tiết lại càng trở nên rõ ràng?
Bạch Quý Tử bỗng nhiên nhớ lại một vài lời đồn nghe được lúc còn ở Tây Thiên.
Khẳng định là một loại khơi gợi, phủ định cũng là một loại khơi gợi. Chỉ cần gợi lên dàn khung, ngươi sẽ chạy không thoát.
Vì ngươi vĩnh viễn không cách nào làm được —— Không được nghĩ đến Càn Thát Bà.
"Càn Thát Bà!"
Tiếng hô vừa vang lên, trên mặt Tiểu Thanh bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều nếp uốn, như mặc phải một bộ quần áo quá khổ, vải vóc chất thành đống trên
người. Nương theo từng tiếng két két kỳ quái, thân thể nhanh chóng khô
quắt lại. Xoẹt một tiếng, đỉnh đầu nứt ra, một tấm da người rơi xuống
đất. Mây khói bốc lên, cấp tốc ngưng tụ thành hình người. Đó là một
thiếu nữ mỹ mạo phong lưu lả lướt, tóc búi cao ngất, cổ đeo chuỗi ngọc,
mặc váy lụa màu, cánh tay quấn dải lụa, trên tay cầm sáo trúc —— Quả
nhiên là Càn Thát Bà Nữ!
Càn Thát Bà Nữ cười khanh khách: "Tỷ tỷ, ngươi thế nào? Tiểu Thanh còn chưa kịp nhìn rõ ngươi đây!"
Bạch Quý Tử giận dữ, tay siết chặt kiếm, chém ngay vào mặt đối phương. Càn
Thát Bà Nữ né tránh không kịp, bị kiếm cắt đứt dải lụa, chém vào cánh
tay.
"Bạch Quý Tử, ngươi thật sự nghĩ rằng đã lấy thân tế tháp
vẫn có thể giữ được hồn phách sao?" Càn Thát Bà Nữ lấy sáo trúc nghênh
kiếm, vừa chống đỡ trốn tránh, vừa cười đến cả người run rẩy, "Thì ra
Dương Tiễn khôi phục được pháp lực, là do Thanh Xà giở trò quỷ! Lại còn
lưu lại con tin, các ngươi thật không tầm thường a! Ác danh của Dương
Tiễn cả tam giới đều biết, khó cho ngươi vẫn còn chịu tin tưởng hắn. Chỉ là, ta thấy ngươi cũng không hoàn toàn lạnh nhạt, động đến chuyện sinh
tử, ngươi ngày hôm đó cũng tuyệt vọng vô cùng —— Ngươi rốt cuộc làm hại Tiểu Thanh muội của ngươi a!"
Bạch Quý Tử biết ả đang cố ý nhiễu loạn mình, cố gắng giữ bình tĩnh, xuất chiêu càng lúc càng nhanh, Thuần Quân trong tay thẳng tắp như hoa bay tuyết lộn. Mắt nhìn sáu hướng tai
nghe tám phương, nàng chợt có cảm nhận, ra hư chiêu bức lui Càn Thát Bà
Nữ, xoay người đâm về phía trụ đồng. Chỉ nghe một tiếng rú thảm, phút
chốc, trụ đồng nung đỏ, xiềng xích rạn nứt, tấm da người bị vứt một bên, ngay cả toàn bộ hang đều rung động, giống một bức tranh bị đốt phá, một vài vết nứt tức tốc mở rộng, như khói như sương, huyễn cảnh tiêu tán vô hình. Nào có gai mọc thành bụi, hang động tĩnh mịch, tiểu quỷ thi hình? Cả Pháp Hải đã dẫn nàng đến đây cũng mất dạng. Đằng sau Âm Sơn, phía
trên Huyết Hồ, một bên vách núi, vạn sự giai không (mọi thứ đều là hư ảo, không thật).
Hai mảnh vỏ sò màu vàng nhạt rơi xuống từ mũi kiếm, sương trắng nhanh chóng tràn ra xung quanh, qua giây lát, đằng sau Âm Sơn, phía trên Huyết Hồ
chìm vào một mảng mịt mờ. Giữa mờ mờ ảo ảo, Thận Long màu ngà sữa như có như không, nhìn không rõ. Bạch Quý Tử nghe tiếng gió xác định vị
trí, biết nó đang vẫy đuôi bay lên, đâm kiếm tới. Càn Thát Bà Nữ lấy sáo chống đỡ, mượn thế kiếm, hai chân điểm đất nhảy lên, đạp lên lưng Thận
Long, càn rỡ cười lớn, thoắt chốc lướt đi. Bạch Quý Tử cầm kiếm muốn
đuổi theo, lại nhớ đến đây là Địa Phủ, chỉ sợ động binh khí bừa bãi sẽ
nhiễu loạn luân hồi, đành phải hậm hực từ bỏ.
Nhưng mà, ngay tại khoảnh khắc Thuần Quân vào vỏ, bi phẫn đầy ngập trong lòng Bạch Quý Tử chợt chuyển thành thê lương.
Chẳng qua là hải thị thận lâu, chẳng qua là hoa trong gương, trăng trong nước —— Tia hy vọng vừa mới nhen nhóm, cuối cùng cũng tan vỡ. ("hải thị
thận lâu": là ảo tượng do loài Thận – một hải quái trong thần thoại
Trung – tạo ra bằng cách phun sương, ngoài ra còn để chỉ hiện tượng phản xạ toàn phần vào những ngày nắng nóng, tạo nên những ảo ảnh phản chiếu
của vật thể trên mặt đường.)
Nứt thân làm củi, moi tim làm lửa, nhỏ máu làm dầu, lấy thân tế tháp.
Thần hình câu diệt, tam giới vô tồn.
Có những sai lầm, vĩnh viễn không thể bù đắp; Có một số người, vĩnh viễn
không đáng được thứ tha. Vì sao còn muốn ôm ảo tưởng không thực tế như
vậy? Nàng phải biết từ lâu, Tiểu Thanh muội của nàng, mãi mãi không trở
về nữa.
Bờ Minh Hà đen nhánh mà thanh tịnh, nở đầy mạn châu sa
hoa màu đỏ tươi. Bên trên Vọng Hương Đài, đầu cầu Nại Hà, quỷ hồn nhao
nhao lưu luyến quay đầu, lại trông thấy một nữ tử áo trắng tay cầm
bảo kiếm, từng bước một xuyên qua đền thờ U Minh Giới.
Lại không quay đầu.
Lúc Bạch Quý Tử trở lại Hàng Châu, trời đã sáng rỡ.
Hứa Sĩ Lâm vừa nhìn thấy mẫu thân, trên mặt hiện đầy vẻ vội vã: "Nương!
Ngài đã đi đâu vậy? Sáng sớm tìm không thấy ngài, trong phòng thêu cũng
không, ta còn tưởng rằng......"
"Nương không có việc gì." Bạch Quý Tử từ xa đã thấy cảnh tượng hỗn loạn trong nhà, đang muốn hỏi, "Trong nhà thế nào?"
"Tối hôm qua có trộm, hiện đang kiểm kê."
"Có mất cái gì không?"
"Không mất đồ gì quan trọng, chỉ thiếu đi chút bạc vụn."
"Phát hiện vào lúc nào?"
"Mọi người đều ngủ như chết, sáng sớm nay mới phát hiện! May mắn không mất những món quan trọng......"
Bạch Quý Tử không khỏi nắm chặt Thuần Quân.
Nàng trúng gian kế của Pháp Hải! Mặc dù không biết bọn hắn rốt cuộc muốn tìm cái gì, nhưng hiển nhiên —— Hành động của Pháp Hải cùng Càn Thát Bà Nữ
lần này một là để thăm dò, hai là dẫn nàng rời khỏi, để đồng bọn của hắn thừa cơ điều tra Hứa Trạch! Thuốc an thần? Thật là thuốc an thần sao?
Pháp Hải cùng Càn Thát Bà Nữ đều nhắc đến Dương Tiễn, toàn bộ chuyện này có liên quan gì đến Tư Pháp Thiên Thần tiền nhiệm? Chuyện của Tiểu
Thanh cùng nhóm người ở Vạn Quật Sơn, xem ra vẫn còn chưa kết thúc!
Bạch Quý Tử nặng nề thở ra một hơi, xoa xoa lưng Sĩ Lâm: "Sĩ Lâm, không có
gì đáng ngại. Nếu đã không mất gì trọng yếu, vậy không cần kinh động
quan phủ, coi như bố thí cho bọn đầu trộm đuôi cướp đi."
Đưa mắt nhìn nhìn bầu trời xanh ở phương tây.
Mặc kệ kẻ thù là ai, muốn thương tổn Sĩ Lâm, trước phải bước qua xác Bạch Quý Tử!
Một vị đầu đà đi qua đầu phố Hàng Châu, tiện tay ném chút bạc vụn cho mấy tên ăn mày, để mặc bọn hắn tranh đoạt.
Pháp Hải nghênh đón, tụng phật hiệu: "A Di Đà Phật. Sư huynh, hẳn là không tìm được gì đi?"
Đầu đà thở dài một tiếng: "Ngươi quả nhiên biết trước."
"Theo ta quan sát phản ứng của Bạch Quý Tử, nàng không biết gì về việc này.
Càn Thát Bà và Thận Long liên thủ thiết hạ huyễn tượng, lục tìm hết mọi
khả năng, cũng không tìm ra được gì." Pháp Hải luôn luôn lão luyện chu
toàn, "Thanh Xà giúp Dương Tiễn khôi phục pháp lực, nên hắn mới ra tay
cứu Bạch Quý Tử. Bạch Quý Tử tính tình lãnh đạm, dù có chút năng lực,
nhưng trong mắt Dương Tiễn không đáng là bao, ta thấy hắn không có khả
năng giao phó cho nàng vật quan trọng như vậy."
"Vậy cũng khó
nói. Dương Tiễn làm việc, có thể sử dụng lẽ thường suy đoán sao? Nếu
không có lợi ích gì, hắn làm sao chịu dùng hắc long đổi Bạch Quý Tử?
Vẫn là cẩn thận vẫn hơn. Chúng ta lại đi Thanh Thạch Sơn tìm một chút,
như thế nào?"
"Theo lời sư huynh."
Hoa Sơn, trong Thánh Mẫu Cung hoa đào rực rỡ.
Ngay lúc Trư Bát Giới ở bên ngoài kêu cửa, Tam Thánh Mẫu đang cầm trên tay
một tờ chiếu thư, bàn bạc với Trầm Hương và Tiểu Ngọc.
"Hừm, đồ đệ, ngươi đang thượng lượng cái gì với mẹ và vợ ngươi? Náo nhiệt như vậy?"
"Thiên Đình muốn ta lên làm quan, mẹ ta không đồng ý."
"Tam Thánh Mẫu, sao lại thế?"
Tam Thánh Mẫu đặt chiếu thư xuống bàn đá, nắm lấy vai Trầm Hương: "Nương
chỉ muốn ba người nhà chúng ta cùng quy ẩn sơn lâm, không quan tâm thị
phi tam giới nữa...... Ta đã mất đi Nhị ca, không thể lại mất đi ngươi."
"Nương, ta không giống Dương Tiễn. Ta có một trái tim bác ái, còn có lực lượng
từ tam giới chúng sinh, ta sẽ không giống như hắn!"
"Ngươi không
hiểu! Ngươi không hiểu! Nhị ca của ta......" Tam Thánh Mẫu cố nén nước
mắt, "Thiên Bồng Nguyên Soái, ngươi cũng biết rõ."
Trư Bát Giới
trầm mặc một lát, mới nói: "Đồ đệ, mẹ ngươi nói cũng có lý. Cả nhà các
ngươi vừa mới đoàn viên, ở nhà chăm lo cho người thân, có gì không tốt
đâu? Phụ mẫu đều ở đây, còn có cả nàng dâu —— Ngươi xem đám người thế hệ trước bọn ta, ai có vận may lớn như ngươi?"
Lại khuyên vài câu
vô thưởng vô phạt, chẳng qua để người một nhà bọn hắn dễ thương lượng
hơn. Trư Bát Giới lặng lẽ ra hiệu Trầm Hương đi theo hắn. Tam Thánh Mẫu
tất nhiên khéo hiểu lòng người, nói mình có việc, kéo Tiểu Ngọc ra phía
sau nhà.
"Sư phụ, ngài tìm ta?"
"Đồ đệ," Trư Bát Giới thấp giọng, "Ngươi có biết lý do Văn Khúc Tinh Quân che chở Dương Tiễn hay không?"
"Thế nào? Hắn lại có âm mưu quỷ kế gì?"
"Ta nghe nói, rất nhiều thần tiên đều bị hắn bắt được tay cầm, Văn Khúc
Tinh Quân sợ chọc giận hắn, hắn liều mạng cá chết lưới rách, tam giới
chắc chắn đại loạn. Nhưng cứ tiếp tục như vậy, có khả năng hắn sẽ được
phóng thích trên toà án. Muốn đưa tên tiểu nhân này ra công lý, nhất
định phải tìm về được những tay cầm kia."
"Tay cầm gì?" Trầm Hương nghe xong liền hăng hái, "Ta đi tìm! Lần này không thể lại bỏ qua hắn!"
"Ta cũng không biết. Nhưng nghe nói, là một chiếc hộp trang sức, ta không
rõ bên trong có gì, nhưng mà phía trên khẳng định được phong kín bằng
phù chú của Ngọc Hư."
"Phù chú của Ngọc Hư? Đó là......"
"Đồ đệ đồ đệ, là như thế này."
Trư Bát Giới chấm nước trà, vẽ lên bàn đá. Ai ngờ chưa vẽ được mấy nét,
Trầm Hương đã chỉ vào nước đọng nói: "Ta biết! Thảo nào quen tai như
thế!" Trong thư trận ở Hoa Sơn, có vài cuốn sách nói về phù chú, chẳng
qua lúc đó hắn không hiểu nhiều, chỉ học thuộc nguyên văn, hôm nay xem
lại mới nhớ tới.
"Sư phụ cứ yên tâm, giao việc này cho ta!" Nhảy lên Cân Đẩu Vân, hướng thẳng đến cửu trọng thiên Chân Quân Thần Điện.
Trư Bát Giới nhìn theo bóng dáng nhiệt tình khẩn trương của hắn, trong lòng cảm giác khó chịu.
Hắn thật sự thích đứa nhỏ đơn thuần này, lợi dụng Trầm Hương làm loại
chuyện như thế cũng không phải mong muốn của hắn. Nhưng phải làm sao
đây? Tịnh Đàn Sứ Giả nói nghe êm tai, kỳ thật tại Phật môn cũng chỉ là
nhân vật râu ria, nỗi xót xa bên trong không thể nói với người ngoài.
Vất vả mới có được một đồ đệ, hắn đánh bại được tam giới chiến thần, trở thành tiểu anh hùng phá núi cứu mẹ, bản thân hắn mới có hy vọng ngẩng
cao đầu, mới có cơ hội lãnh nhận pháp dụ này, sao có thể không tận tâm
tận lực?
Có năng lực như Hầu ca, mới có thể có tư thái của Hầu
ca. Ngươi xem thử Nhị Lang Thần, mất đi pháp lực thân chịu trọng thương, quỳ gối trước một Sơn Thần nho nhỏ. Kiểu như mình, có ăn đã không tệ,
làm gì còn nhớ được tướng ăn? Ngày xưa Thiên Đình Thiên Bồng Nguyên Soái như vậy, năm đó Trư Bát Giới trên đường thỉnh kinh như vậy, hôm nay
Phật môn Tịnh Đàn Sứ Giả vẫn là như vậy.
Trong bóng tối ẩn sau
thiên lao, tà váy lụa sặc sỡ của Càn Thát Bà Nữ phất phơ nhẹ nhàng, ả
bồi hồi chờ đợi một hồi lâu, mới nhìn thấy Trì Quốc Thiên Vương Ma Lễ
Thọ đi đến.
Càn Thát Bà Nữ có chút không vui: "Ngươi mới đến? Thế nào? Có kết quả sao?"
"Không cạy được miệng hắn. Phía các ngươi thế nào?"
"Đã tìm hết những kẻ khả nghi, vẫn không có manh mối gì."
"Ngươi bị gì?" Ma Lễ Thọ chỉ vào vết thương trên cánh tay Càn Thát Bà Nữ.
"Là Bạch Quý Tử." Càn Thát Bà Nữ sờ lên vết thương, vết thương khắc trên
cánh tay trắng như củ sen trông vô cùng kệch cỡm, đến ả cũng cảm thấy
khó coi, "Ta vừa tra xét linh hồn của ả, nhất thời mất cảnh giác, bị ả
cắt một kiếm, Thận Long cũng thụ thương."
"Các ngươi bị thương có nặng hay không?"
"Không đáng ngại."
Càn Thát Bà Nữ đột nhiên có được địa vị cao, Ma Lễ Thọ vốn thấy bất mãn,
thái độ lạnh nhạt của ả hiện tại càng khiến hắn thêm phần tức giận, châm chọc nói: "'Ngươi vĩnh viễn không cách nào làm được không nghĩ đến Càn
Thát Bà', tại sao đã không tìm được manh mối, lại còn bị thương?"
Càn Thát Bà Nữ không chút khách khí: "Trì Quốc Thiên Vương hiện nắm manh mối lớn nhất trên tay, tìm được gì rồi sao?"
"Hắn không khai, ta có thể làm gì bây giờ? Đổi ngươi đi thử xem?"
"Ta không muốn mình bị quay vòng vòng." Càn Thát Bà Nữ hơi hơi bật cười,
"Ai không biết Nhị Lang Thần trời sinh tuệ nhãn, chúng ta gạt được hắn
sao?"
"Ngươi yên tâm, hiện tại hắn bị huỷ hết kinh mạch, mất hết
pháp lực, không thể động đậy, đến cả một phàm nhân cũng có thể muốn làm
gì hắn thì làm. Đừng nói là tìm 'thuốc', mọi bí mật của hắn đều sẽ bày
ra trước mắt ngươi."
"Việc này......"
"Nương nương đã giao hắn cho bản vương canh giữ chặt chẽ, ta sẽ điều đi hết người ngoài. Hai ta đều phụng pháp dụ làm việc, các ngươi cứ việc thả tay lục soát, nếu
tìm được là công lao của các ngươi, Thiên Đình bên này có ta phụ trách!"
Càn Thát Bà Nữ biết rõ "tìm được là công lao của các ngươi" là đang kích
mình, nhưng nghĩ lại, Dương Tiễn trọng thương lại mất hết pháp lực, cho
dù không đạt được mục đích, hẳn cũng không có tổn thất gì? Thử một chút
có gì phải ngại?
"Vậy nhờ vào Thiên Vương."
Tác giả có lời muốn nói:
1. Tiêu đề lấy từ Thang Hiển Tổ 《 Mẫu Đơn đình · Tầm mộng · Giang nhi thuỷ 》: "Tự giá đẳng hoa hoa thảo thảo do nhân luyến, sinh sinh tử tử tùy
nhân nguyện, tiện toan toan sở sở vô nhân oán." (Nếu có thể như hoa cỏ này được người quyến luyến, sống chết đều tuỳ theo ý người, dù có chua xót cũng không oán trách.) Dù sao muốn viết hoàn hồn, 《 Mẫu Đơn đình 》 chính là cố sự về hoàn hồn a.
2. Cảnh dùng hình này không phải viết loạn. Ngươi suy nghĩ một chút hang
động phía sau bụi gai như cái gì? Trụ đồng nung đỏ như cái gì? Nữ tử bị
trói dang hai tay như cái gì? Hai sợi xích sắt cuốn lấy nhau —— Rắn cuốn lấy nhau là dạng gì? Ba tên tiểu quỷ —— Thứ gì là từ ba bộ phận cấu
thành? Bạch Quý Tử còn chưa thấy rõ người thụ hình là ai, đã vô cùng tức giận, chọc giận nàng chính là cái gì? Ai, ta cũng cảm giác mình biến
thành một tài xế lâu năm......
3. Liên quan đến lý luận "gợi lên dàn khung", tham khảo người Mỹ George Lakoff 《 Đừng nghĩ về con voi 》. (Càng bảo mình đừng nghĩ về cái gì, sẽ càng nghĩ nhiều về thứ đó. Ví dụ khi
nghe 'đừng nghĩ về con voi', sẽ không tự kiềm chế được mà nghĩ về con
voi.)
4. Càn Thát Bà là một trong Thiên Long Bát Bộ hộ pháp
trong Phật giáo, không ăn rượu thịt, chỉ tẩm bổ bằng hương khí, hải thị
thận lâu còn gọi là "thành Càn Thát Bà", cảm giác rất thích hợp làm
huyễn tượng mà ~ Cũng có thuyết nói Càn Thát Bà là thân thích của Đông
Phương Trì Quốc Thiên, Trì Quốc Thiên Vương chính là Ma Lễ Thọ, cho nên ở đây thiết lập Càn Thát Bà Nữ phụng pháp dụ hiệp trợ Ma Lễ Thọ. Hình
tượng Càn Thát Bà trong truyện của ta, ngươi cứ nghĩ đến Đôn Hoàng Phi
Thiên là được.
5. Thận là một loại rồng giống con hàu trong thần
thoại, có thể chế tạo hải thị thận lâu. Trong《 Tây Du Ký 》đứa con thứ
tám của Kính Hà Long Vương chính là Thận Long, thiết lập ở đây là cùng
một con rồng.