"Tiêu Vũ Lương sau khi huynh đi ta cũng phải đi rồi, ngày sau gặp lại ta mong huynh có thể một đao giết chết ta. Có được không?"
"Tiểu Hy vì sao vậy? Tại sao lại kêu ta giết đệ chứ?"
"Ta biết ta không nên nói như vậy, vì trên đời này ai mà chẳng muốn sống
đâu ai muốn chết như ta chứ. Chỉ là mệnh không thể trái trước giờ ta vẫn luôn muốn tìm ra một phương pháp khác nhưng cho dù ta có tìm như thế
nào thì....Lương ca ta thật sự là hết cách rồi còn nhớ lúc đầu gặp
huynh, huynh nói muốn tìm người huynh muốn tìm ân nhân năm đó đã cứu
huynh. Nhưng cho đến bây giờ huynh vẫn ở đây không hề đi đâu thì ta đã
biết...người đó, là ta đúng không? Nếu thật là vậy thì..."
"Tiểu
Hy!! Đệ đừng nói nữa, ta không làm được đệ ủy thác người khác đi, ta
không thể làm ra cái chuyện trái lương tâm như vậy được. Đúng, đệ chính
là cái người mà ta vẫn luôn tìm đó giờ thì ân nghĩa đã báo ta cũng phải
quay về rồi, nếu rảnh thì đệ có thể đến Đông Hải tìm ta bất cứ lúc nào
cũng được nhưng tốt hết chúng ta vẫn là....đừng nên gặp nhau nữa." Tiêu
Vũ Lương đi rồi hắn vốn nghĩ sau khi đợi Tiểu Hy quay lại nếu biết hắn
sắp đi rồi thì sẽ làm ầm lên, sẽ níu kéo hắn không muốn hắn đi nhưng
phản ứng hiện tại của cậu ấy ngược lại lại làm hắn ngạc nhiên đến phát
hoảng. Cậu ấy vậy mà....vậy mà lại nói muốn chính tay hắn giết chết cậu
ấy vào lần gặp mặt sau này, điều này trực tiếp làm tổn thương đến tình
cảm bấy lâu nay của hắn với cậu.
"Huynh đi rồi, cha mẹ ta đi rồi, sư phụ cũng đi rồi. Không ai muốn giúp ta hoàn thành sứ mệnh này cả,
nếu đã như vậy thì cũng chỉ đành tự mình gánh vác thôi."
Hai
người sau ngày hôm đó thì đường ai lấy đi, không hề liên quan gì đến
nhau nữa. Tiểu Hy thì đi khắp nơi chưa bệnh cho rất nhiều người, số
lượng bệnh nhân cậu cứu được càng nhiều thì cơ thể của cậu lại càng suy
nhược mọi người bên cạnh không ai biết vì sao lại vậy bọn họ lo lắng cho cậu, khuyên bảo cậu nhưng cậu đều không đặt lời nói của bọn họ trong
lòng. Thời gian trôi qua chớp mắt đã là một trăm năm sau rồi, Tiểu Hy
cậu cũng đã hoàn thành được cái sứ mệnh khó tránh kia rồi nhưng thời
gian của cậu thì lại ngày một ngắn đi.
Hôm nay cậu cố gắng lết
thân thể bệnh tật này đến bờ Biển Đông Hải cậu muốn trước khi chết có
thể gặp được huynh ấy một lần, nhưng cậu cho dù có đợi như thế nào cũng
không thể đợi được đến lúc cái người đó xuất hiện trước mặt cậu nữa. Lúc cậu rời đi bên cạnh chính là sư phụ của cậu Chu Kiệt, trước lúc đó cậu
đã dùng hết tất cả sức lực cuối cùng của mình để nhờ sư phụ đưa hộp gỗ
cho Giao nhân Tiêu Vũ Lương.
"Sư phụ....ta biết, thời gian của ta không còn nhiều nữa. Cho nên.....cho nên ta muốn người, giúp ta đưa cái này đến tay của...của Giao nhân Tiêu Vũ Lương, có được không?"
Ngày đó Chu Kiệt đã khóc rất nhiều trước giờ chưa có chuyện gì cũng không có ai có đủ khả năng khiến hắn rơi lệ cả vậy mà bây giờ hắn đã khóc rồi,
người đó cũng xuất hiện rồi nhưng hắn lại sắp đánh mất người đó rồi.
"Được, được ta sẽ giúp con đưa cái này cho hắn. Con, con có thể ở lại đây với
ta có được không? Con cũng biết ta trước giờ vẫn luôn một thân một mình, cái ngày con nhân ta làm sư phụ chính là lúc ta cảm thấy vui nhất lúc
đó ta nghĩ giờ ta không còn một mình nữa rồi, ta có đệ tử ta có người
nhớ đến, có người đợi ta, ngày ngày gọi ta rồi. A Hy con có thể, có thể ở lại bên ta thêm chút nữa có được không? Đừng...đừng bỏ lại ta."
"Sư phụ.....số ta đã tận, cho dù có muốn cũng không thể được. Như vậy là làm trái ý trời, sẽ bị phạt đấy." Thuấn Hy yếu ớt nói
"Ta không quan tâm có bị trời phạt hay không, A Hy ta chỉ muốn con sống nếu không, nếu không ta sẽ....."
"Người cho dù giết huynh ấy thì cũng không thể giúp ta kéo dài dương mệnh đâu, như vậy chỉ khiến ta hận người thôi."
"A Hy."
"Haizz.....thời gian đến rồi, cuối cùng thì ta vẫn không thể gặp được huynh rồi." cậu
ngưng một lát rồi lấy hơi hét lớn: "Tiêu Vũ Lương nếu có kiếp sau mong
chúng ta đừng bao giờ gặp lại nữa, kiếp này gặp được huynh ta đã mãn
nguyện rồi." nói xong cậu hướng về phía xa xa trước mắt, cậu muốn nhìn
kỹ nơi quê nhà của người đó trước khi chết.
"Sư phụ...trước khi độc phát tác, xin người...xin người có thể giúp ta được chết một cách nhẹ nhàng, có được không?"
Chu Kiệt nước mắt lưng tròng nhìn đồ nhi mà mình cực khổ nuôi lớn, nay lại
cầu xin hắn việc hắn không muốn cũng không lỡ làm nhất thử nói xem lòng
hắn có đau hay không?
"Làm đi sư phụ, ta không trách người đâu cứ coi đây như là lời khẩn cầu đầu tiên cũng là cuối cùng của ta đi. Sư
phụ mong người có thể thành toàn cho ta, có được không?"
".....Được." Chu Kiệt run rẩy cầm dao găm lưỡng lự không quyết, hắn nhìn Thuấn Hy
rất lâu nhưng sau cùng hắn vẫn là làm rồi. Lúc xuống tay hắn đã khóc rất nhiều còn gầm lớn một tiếng nhưng ngược lại với hắn biểu cảm của Thuấn
Hy lại vô cùng thỏa mãn cậu không nói gì mà mỉm cười thật tươi rồi từ từ nhắm mắt, thân thể của cậu sau đó cũng dần dần tan biến rồi nương theo
chiều gió mà bay mất còn về nguyên thần của cậu thì được chiếc nhẫn kia
hút vào bên trong lúc nào không hay.
Chu Kiệt đau khổ rời khỏi bờ biển Đông Hải từ đó biệt tăm suốt một năm đến lúc trở lại hắn lại trong hình dánh của Thuấn Hy, hắn là đến gặp cái người tên Tiêu Vũ Lương kia
còn có lời ủy thác trước khi chết kia của cậu nữa.
Lần đó hắn đến Đông Hải tìm Giao nhân tên Tiêu Vũ Lương thì biết được thì ra hắn chính là thế tử của tộc như như vậy thì đã sao chứ? Sau khi gặp được Tiêu Vũ
Lương hắn đã đưa y đến trạch viện của hắn ở Tuấn Tật sơn hắn giả làm
Thuấn Hy rồi nói chuyện với y, đưa cho y cái hộp gỗ kia rồi dẫn y đến
cái hồ ở hậu viện nhân lúc y không chú ý mà đánh y một chưởng tiếp đó
liền giàn trận nhốt y lại bên trong kết giới tra tấn y, hành hạ y sau
cùng hắn quyết định phong ấn y lại nơi này.
Lúc phong ấn Tiêu Vũ
Lương, hắn đã biến trở lại nguyên dạng. Hắn không muốn làm ô uế hình
dáng đó, gương mặt đó nữa cũng là để cho Tiêu Vũ Lương biết kẻ thù thật
sự của y là ai.
"Tiêu Vũ Lương ta và người không quen không biết, nhưng lại cùng quen biết với Tiểu Hy cho nên cũng coi như là có quen
biết. Ngày này một năm trước vì sao người không đến? Tiểu Hy đã đợi
ngươi rất lâu, đợi đến khi ánh dương xuống núi rồi vậy mà ngươi vẫn
không đến, ngươi có biết đó là lần cuối cùng ngươi được nhìn thấy y hay
không?" Chu Kiệt cười lạnh, hai mắt rưng rưng nước mắt nói lớn: "Tiểu Hy chết. Vì sao, vì sao vậy? Tiểu Hy cho dù sức cùng lực kiệt cũng muốn
đến gặp ngươi lần cuối? Vì sao lần đó ngươi lại không đến chứ? Vì sao
lại để Tiểu Hy ra đi trong nuối tiếc chứ?"