Sau khi ăn xong, Không Thanh gọi Phó Hồng Thái đến thư phòng, chuẩn bị tâm sự với đứa cháu cả không làm người ta bớt lo này.
"Chú nhỏ, có chuyện gì không thể nói ở đây sao? Một hai phải đi thư phòng làm gì?"
Phó Hồng Thái có hơi sợ Không Thanh gọi cậu vào trong thư phòng tính sổ với cậu, theo bản năng muốn tìm kiếm sự trợ giúp từ Phó lão gia tử, đáng
tiếc, Phó lão gia tử vừa mới ăn cơm xong đã ra ngoài đi dạo với Phó lão
thái thái, cũng không biết khi nào mới về, Phó Hồng Thái bây giờ chỉ có
một mình, thế đơn lực mỏng, tứ cố vô thân.
"Chú nhỏ, vừa rồi cháu không biết lựa lời, chú đại nhân đại lượng đừng chấp nhặt với cháu nha."
Phó Hồng Thái sợ sệt, đáng thương hề hề nhìn Không Thanh, hy vọng có thể có được chút xíu thương hại.
Đáng tiếc, Không Thanh căn bản không để mình bị quay vòng vòng.
"Cho cháu hai lựa chọn, nếu không vào thư phòng với chú thì tiền tiêu vặt
tháng sau của cháu đừng hòng mà lấy được, tự chọn xem nào?"
Phó Hồng Thái có sự lựa chọn sao?
Không có.
Đứng trước uy hiếp trừ tiền tiêu vặt, Phó Hồng Thái rất nhanh đã ngoan ngoãn.
Trong thư phòng, Không Thanh nghiêm túc kiểm tra bài tập của Phó Hồng Thái
xong xuôi, trong lúc đọc đôi khi lại phát ra âm thanh khinh thường trào
phúng, Phó Hồng Thái nghe thấy cả người đều thấy không được tự nhiên,
hận không thể biến mất tại chỗ.
Chú nhỏ của mình năm đó khi còn
đi học thành tích biến thái cỡ nào Phó Hồng Thái cũng biết, nghe nói từ
trung học cơ sở tới phổ thông, thành tích thi cử của chú nhỏ chưa bao
giờ ra khỏi top 3, là học bá được cả giáo viên lẫn bạn học công nhận.
So với chú nhỏ, thành tích của mình đúng thật là có chút không nỡ nhìn.
Phó Hồng Thái muốn khóc.
Sớm biết hôm nay chú nhỏ muốn kiểm tra bài tập, cậu chắc chắn sẽ nâng tinh
thần học tập lên mười hai phần, tranh thủ thi đạt hạng cao chút, chứ
chẳng phải giống như bây giờ, nửa vời, bị chú nhỏ lôi ra xử tội công
khai.
"Cái thành tích này của cháu, đúng là làm người ta một lời khó nói hết."
Không Thanh sau khi kiểm tra bài tập của Phó Hồng Thái xong để lại một câu
đánh giá như vậy, Phó Hồng Thái nghe xong cảm thấy không còn chỗ để dung thân, hận không thể tìm cái khe đất chui vào, tàng hình tại chỗ.
"Chú nhỏ, không phải là do cháu hơi qua loa thôi sao? Nếu mà cháu thi thố nghiêm túc, hẳn là có thể tăng thêm vài ba hạng nữa."
Tuy không biết chú nhỏ có tin hay không, nhưng Phó Hồng Thái vẫn thử giải
thích vài câu, mục đích chỉ có một, chính là hy vọng chú nhỏ không nhân
cơ hội trừ tiền tiêu vặt của cậu.
"Hồng Thái, chú còn chưa hỏi cháu, cháu có kế hoạch tương lai của mình không thế?"
Yêu cầu nhiệm vụ thứ hai mà nguyên chủ Phó Không Thanh đặc biệt nhấn mạnh
phải bảo vệ tốt đứa cháu cả duy nhất này, Không Thanh nghĩ, cảm thấy
điều này hẳn là không chỉ phải bảo vệ Phó Hồng Thái an toàn, mà còn bao
gồm bồi dưỡng Phó Hồng Thái thành tài.
Trong cái nhìn của Không
Thanh, nguyên chủ Phó Không Thanh giáo dục cháu trai Phó Hồng Thái rõ
ràng không đủ tiêu chuẩn, nếu không cũng chẳng thể dạy đứa cháu cả này
trở nên đầu óc ngu si tứ chi phát triển, báo thù cũng chỉ biết đơn giản
thô bạo, kết quả báo thù không thành, ngược lại tự đẩy mình vào tròng,
đần đíu chịu được.
Nếu để Không Thanh tới dạy dỗ Phó Hồng Thái, tuyệt đối sẽ không dạy dỗ đứa cháu cả này trở nên ngốc bạch ngọt như này.
Tuổi tác giữa Phó Hồng Thái và Phó Không Thanh cũng không cách quá xa, tình
cảm vẫn luôn khá tốt, Phó Hồng Thái nghe thấy Không Thanh nói như vậy
lập tức thả lỏng cảnh giác, cả người cũng trở nên nhẹ nhàng.
"Chú nhỏ, cháu nói cho chú biết, nhưng chú tuyệt đối đừng có chửi cháu mê muội mất ý chí đó nha."
Không Thanh nhướng mày, không nói chuyện.
Phó Hồng Thái còn đang vui vẻ căn bản không để ý tới biểu cảm mất tự nhiên
của Không Thanh, miệng lưỡi lưu loát nói chuyện mà mình một lòng một dạ
cân nhắc gần đây, còn mặt mày hớn hở, kích động dị thường mà nói ra.
Sau khi Không Thanh nghe xong lại càng cảm thấy Phó Hồng Thái là một đứa
nhỏ tâm trí không thành thục, dạy dỗ cậu nhóc thành tài, gánh thì nặng
đường thì xa.
"Nói cách khác, cháu gần đây vẫn luôn lập team chơi game với mấy đứa bạn học, chơi mê mẩn đến nỗi cả học hành cũng không
rảnh lo, phải không?"
Nghe Không Thanh nói xong, Phó Hồng Thái giống như bị rót một chậu nước lạnh từ đầu xuống chân, lạnh thấu tim.
"Cháu cũng không cần căng thẳng vậy, không phải là chơi game sao? Mấy đứa
nhóc từng tuổi này như cháu, không chơi game mới là lạ, yên tâm, chú
không mắng cháu."
Phó Hồng Thái vẫn không yên tâm, lăn tròng mắt, đứng thẳng thân mình, ngữ khí nghiêm túc đảm bảo: "Chú nhỏ, chú yên
tâm, sau này cháu nhất định sẽ cố gắn học tập, bảo đảm sẽ không chậm trễ việc học."
Không Thanh thật ra không nghi ngờ lời nói này, rốt
cuộc thì trong cốt truyện nguyên bản, Phó Hồng Thái chơi thì chơi, cũng
không vì chơi game mà làm chậm trễ việc học, lúc thi đại học vẫn thi
được thành tích không tồi, sau khi tốt nghiệp đại học trực tiếp ra ngước ngoài du học.
Nhìn đứa cháu trai đứng thẳng còn muốn cao hơn
mình nửa cái đầu này, Không Thanh nhịn không được cười. "Hồng Thái,
không phải cấm cháu chơi game, chú chỉ hy vọng khi cháu chơi game cũng
không trì hoãn việc học. Như vầy đi, Hồng Thái, chú và cháu hứa với
nhau, nếu lần sau thi cháu có thể thi vào mười hạng đầu trong lớp, hoặc
là trên hạng hai mươi toàn khối, chú sẽ đưa cho cháu một con game chơi
chắc chắn rất vui."
"Game gì thế?" Con trai tầm tuổi này rất ít
đứa không có hứng thú với game, Phó Hồng Thái cũng giống vậy, Không
Thanh nhắc tới game, còn là một con game chơi rất vui, Phó Hồng Thái lập tức bị mắc câu.
"Game thực tế ảo."
Lời vừa nói ra, Phó Hồng Thái lập tức ngây dại.
Game thực tế ảo đâu ra thế? Kỹ thuật game thực tế ảo không phải còn chưa
hoàn thiện sao? Khi nào ra thị trường? Đứa nghiện game nặng như cậu sao
không biết.
Nghi hoặc của Phó Hồng Thái viết rõ trên mặt, Không
Thanh cũng không cố ý kích thích sự tò mò của cậu nhóc, mở miệng nói
thẳng: "Chú quyết định thành lập một công ty phát triển game, chuyên
nghiên cứu game thực tế ảo, kỹ thuật là từ chú ra, sản xuất thiết bị
cũng sắp bắt đầu, muộn nhất là tuần sau có thể bắt đầu sản xuất."
"Thật vậy chăng?"
Phó Hồng Thái vừa nghe, vừa mừng vừa sợ, vui đến nỗi muốn nhảy dựng tới nơi.
Không Thanh cao thâm khó dò mà nở nụ cười.
Nhìn thấy bộ dáng thành thạo này của Không Thanh, Phó Hồng Thái càng tin vào lời Không Thanh nói, liên tục gật đầu nói: "Chú nhỏ, chúng ta đã hứa
rồi đó nha, tuyệt đối không được đổi ý."
Phó Hồng Thái biết, dù
chú nhỏ có muốn mở công ty phát triển game, chuyên nghiên cứu về game
thực tế ảo, công khai mở bán game cũng yêu cầu khoảng thời gian không
ngắn, bản thân mình muốn chơi con game thực tế ảo chưa chính thức ra thị trường này đầu tiên nhất định phải lấy lòng chú nhỏ, để cậu cho mình
một slot bên trong.
"Một lời đã định."
Phó Hồng Thái cảm
thấy mỹ mãn sau khi có được lời bảo đảm, rời khỏi thư phòng, sau đó trở
lại phòng mình, bắt đầu bật đèn học thâu đêm, dồn hết sức nghiêm túc đọc sách, bộ dạng khắc khổ nỗ lực kia đủ để làm cho bất kì một vị phụ huynh nào lo lắng về thành tích học tập của con cái cảm thấy vui mừng.
Dăm ba câu đã lừa được Phó Hồng Thái cam tâm tình nguyện nghiêm túc học
tập, Không Thanh sau đó mới bắt đầu vùi đầu viết quy hoạch sự nghiệp của cậu.
Còn vấn đề nghiên cứu game thực tế ảo, Không Thanh đã có
kinh nghiệm thành công trong thế giới nhỏ đầu tiên, đối với Không Thanh
mà nói, kỹ thuật game thực tế ảo đều đã có sẵn, phục chế một một rồi
dùng trực tiếp là được.
Lúc này, chỗ tốt của việc trải qua nhiều
thế giới nhỏ được thể hiện, rốt cuộc thì học được nhiều thứ, kinh nghiệm đều có thể rập khuôn sử dụng lại, không cần lại lãng phí thời gian học
lần nữa.
Một tuần sau, công ty phát triển game của Không Thanh
chính thức được thành lập, đặt tên là công tu khoa học kỹ thuật hữu hạn
Tương Lai, trực thuộc tập đoàn Phó thị, lực lượng tài chính hùng hậu,
nhận được sự chú ý và mong chờ.
Trong một tuần này, Phó Hồng Thái sửa lại tính lười nhác khi xưa, dù là ở trường ở nhà đều dốc hết sức
lực nỗ lực học tập, bộ dạng khắc khổ hận không thể treo cổ lên xà nhà(*) làm nhóm anh em bè bạn của cậu kinh hô không thôi.
(*) Đặt cổ lên dây treo cổ được buộc lên xà nhà, khi buồn ngủ đầu sẽ hạ xuống đè lên dây làm khó thở, giúp người ta tỉnh ngủ.
"Hồng Thái, đi, đi chơi game đê."
"Không, bố mày không đi." Vẻ mặt Phó Hồng Thái cao quý lãnh diễm, lời nói ra
lại mém chút nữa làm nhóm anh em giang hồ rớt cả cằm. "Phắn hết đê! Đừng quấy rầy bố mày học tập."
"Hồng Thái, gần đây ông làm sao vậy?
Uống lộn thuốc hả?" Thiệu Nguyên Câu - một người trong đám anh em bạn bè ỷ vào quan hệ tốt với Phó Hồng Thái, là người đầu tiên chạy tới trêu
ghẹo.
Phó Hồng Thái không thèm để ý, tiếp tục nghiêm túc đọc sách.
Nhóm bạn thấy Phó Hồng Thái một lòng học tập, dụ cỡ nào cũng không dao động, cũng không cưỡng cầu nữa, tự chạy đi chơi, vứt một mình Phó Hồng Thái
lại tiếp tục liều mạng với sách giáo khoa.
Cứ như vậy, Phó Hồng Thái dựa vào nghị lực ngoan cường và nỗ lực kinh người, hữu kinh vô hiểm thi lọt vào top 10.
Cái ngày mà thành tích được trả về, Phó Hồng Thái kích động muốn khóc, nâng phiếu điểm mới ra lò lẩm bẩm một mình: "Hạng tám lớp, ngon vãi nhái,
cuối cùng mình cũng thi vào mười hạng đầu lớp... Game thực tế ảo của tao ơi, chờ đấy, tao đến rước mày về nhà liền đây."
"Game thực tế
ảo? Game thực tế ảo gì cơ?" Bạn cùng bàn của Phó Hồng Thái, cũng là một
trong đám anh em của Phó Hồng Thái Thiệu Nguyên Câu nghe vậy cũng hứng
thú theo, quay đầu hỏi: "Hồng Thái, thằng nhãi mày không biết điều gì
hết, trộm giấu đồ tốt gì phớ hông, không định chia sẻ với anh em hở?"
"Nói gì đấy? Tao là loại người đấy sao?" Phó Hồng Thái tiện hề hề mà cười,
ôm lấy bả vai Thiệu Nguyên Câu, cúi đầu, thần bí nói: "Tao nói cho mày
biết, mày đừng có nói cho người khác nhá, chú nhỏ của tao thành lập một
công ty phát triển game, chuyên nghiên cứu game thực tế ảo, hồi trước
chú ấy đồng ý với tao rồi, chỉ cần tao có thể thi vào mười hạng đầu lớp, hoặc là hai mươi hạng đầu khối, chú ấy sẽ đưa tao một con game thực tế
ảo."
"Thiệt hả mậy?" Thiệu Nguyên Câu cũng sợ ngây người, trở tay ôm eo Phó Hồng Thái, làm nũng bán manh nói: "Hồng Thái, không, anh Phó, anh là anh ruột cụa iem, có loại chuyện tốt này sao mà anh nỡ lòng nào
độc chiếm chớ, cho iem ngắm sự đời với đi anh zai, xin anh đó."
Thiệu Nguyên Câu là đứa con trai thể trạng cường tráng thô lỗ, làm nũng bán manh quả thực là cay con mắt rát con ngươi.
Phó Hồng Thái bị ghê tởm không nhẹ, lấy một tay đẩy người ra, nghiến răng
nghiến lợi cảnh cáo: "Thả tay ra mau! Bố mày chặt tay mày giờ!"
"Anh Phó, anh tàn nhẫn quó ò."
Thiệu Nguyên Câu ngoan ngoãn buông tay, nhưng vẫn dùng cái loại ánh mắt ai
oán này nhìn Phó Hồng Thái, làm Phó Hồng Thái nổi da gà hết cả người.
"Tao sợ mày luôn đấy, chút nữa mày đi gặp chú nhỏ với tao đi."
Cuối cùng Phó Hồng Thái vẫn nhả ra, đồng ý cho Thiệu Nguyên Câu đi chung.
Trước đó Thiệu Nguyên Câu cũng chưa từng gặp chú nhỏ của Phó Hồng Thái bao
giờ, chỉ thường xuyên nghe thấy tên vị chú nhỏ này từ trong miệng bạn
tốt Phó Hồng Thái, cho nên có ấn tượng từ trước làm chủ, cảm thấy vị chú nhỏ này nhất định là một ông chú trung niên vẻ mặt nghiêm túc không dễ
gần.
Không ngờ người thật hoàn toàn khác với người trong tưởng tượng.
"Chú nhỏ, cháu giới thiệu một chút, đây là bạn tốt của cháu, Thiệu Nguyên
Câu." Giới thiệu bạn tốt xong, nhìn thấy Thiệu Nguyên Câu vẫn đang phát
ngốc nhìn chằm chằm chú nhỏ nhà mình, bộ dạng ngu ngơ đần thối, Phó Hồng Thái nhịn không được lấy khuỷu tay chọt bụng Thiệu Nguyên Câu, nhỏ
giọng cảnh cáo: "Tao biết chú nhỏ nhà tao đẹp rồi, nhưng mày cũng không
thể ngơ ngác nhìn chằm chằm chú nhỏ của tao vậy chứ trời, có biết lễ
phép không?"
Nếu không phải sớm biết Thiệu Nguyên Câu giống mình, đều là thẳng nam thẳng như sắt thép, Phó Hồng Thái còn nghi thằng nhãi
này muốn bán mình cầu vinh, trộm thông đồng chú nhỏ nhà mình.
Nhưng theo cậu biết, chú nhỏ hình như thích nam sinh tinh xảo xinh đẹp chứ
không phải loại con trai cao lớn thô kệch này, cho nên, dù Thiệu Nguyên
Câu chủ động câu dẫn đi chăng nữa cũng vô dụng, chú nhỏ sẽ không mắc
mưu.
"Xin lỗi chú Phó, cháu không ngờ chú còn trẻ như vậy, tại
anh Phó hết, cũng không nói trước cho rõ ràng." Trong lúc Thiệu Nguyên
Câu nói, vành tai ông cháu này đỏ cả lên, có thể thấy được cũng là một
đứa nhỏ da mặt mỏng.
"Không sao, hoan nghênh cháu tới đây chơi."
Không Thanh cũng không để ý, quay đầu nhìn về phía Phó Hồng Thái, cười
nói: "Hồng Thái, cháu tới đây giờ này, thành tích thi cử phát rồi? Đưa
chú xem thử."
Phó Hồng Thái ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt đắc ý đưa phiếu điểm của mình lên.
"Cũng không tệ lắm, tiến bộ hơn nhiều so với lần trước."
Phó Hồng Thái nghe vậy, ánh mắt sáng lên, gấp không chờ nổi mà nói: "Như
vậy, chú nhỏ, game thực tế ảo chú đồng ý cho cháu thì sao?"
"Chờ chút, chú đi lấy cho cháu coi."
Phó Hồng Thái nhịn không được khẽ hoan hô một tiếng, nhìn thấy Không Thanh
cười như không cười nhìn chằm chằm mình, lập tức quy quy củ củ đứng yên, không dám tiếp tục lỗ mãng.
Không Thanh mới vừa xoay người liền
nghe được tiếng Thiệu Nguyên Câu nhỏ giọng nói chuyện với Phó Hồng Thái
từ phía sau truyền đến.
"Anh Phó, chú Phó thoạt nhìn trẻ ghê ha,
nếu mày không nói tao còn tưởng chú ấy là anh em bà con nhà mày chứ
không phải chú nhỏ của mày."
Phó Hồng Thái vừa nghe, lập tức nổi
giận. "Thiệu Nguyên Câu, Mày mới nói cái gì đấy? Ý mày là nhìn tao già
ấy hả? Tin tao chém chết mày không!"
"Không có không có! Anh Phó, tao sai rồi, tao chỉ muốn nói chú Phó thoạt nhìn cũng quá trẻ, tao còn
tưởng, ngoài chú với ông tao ra, không có người nào tuổi không lớn lại
có bối phận cao khác."
Nghe Thiệu Nguyên Câu nhắc tới chú và ông
của cậu ta, Phó Hồng Thái nhịn không được bĩu môi, nhỏ giọng nói: "Chú
với ông mày sao mà so với chú nhỏ của tao được, mấy người kia là dưa
chuột già quét sơn xanh, giả vờ thôi, chú nhỏ của tao thì khác."
"Đúng đúng đúng, chú Phó là đẹp trời sinh." Thiệu Nguyên Câu phụ họa liên
tục, chẳng qua cậu ta rốt cuộc cũng không dám nói lời không xuôi tai gì
về chú và ông của cậu ta, có thể thấy được trong lòng vẫn có kiêng kị.