Sinh vật đại dương đón lễ trưởng thành không có ngày cụ thể như con
người, dù sao thế giới dưới đáy biển không có lịch, thậm chí là Cụ rùa
biển thì cũng chỉ có thể nói ra một khoảng thời gian, đến nỗi ngày tháng cụ thể ông cũng không thể nói ra được.
Nhưng không ai có thể nhầm lẫn lễ trưởng thành của bản thân được.
Dù sao những con vật khác nhau sẽ có những biểu hiện đặc biệt riêng vào ngày trưởng thành.
Ví dụ, Cụ rùa biển phải đến ngày trưởng thành mới có thể thành công biến
đổi hình dạng, mà Cá mái chèo cũng vào ngày trưởng thành mới lột bộ da
màu bạc biến thành bộ da giống như người bình thường.
Vì vậy, mỗi khi Thẩm An An hỏi tới rốt cuộc ngày nào thì cô trưởng thành thì vẻ mặt của Cụ rùa biển đều bí hiểm nói: "Không cần vội, tới ngày đó cháu tự
khắc sẽ biết thôi."
Thẩm An An hỏi mấy lần liền nhưng Cụ rùa biển đều không chịu trả lời, đến cuối cùng Thẩm An An cũng dứt khoát lười
hỏi tiếp. Dù sao thì cũng giống như lời Cụ rùa biển nói, tới ngày đó tự
khắc sẽ biết thôi.
Tuy nhiên mặc dù cô không tiếp tục vướng mắc
vào câu hỏi rốt cuộc ngày nào trưởng thành, nhưng lại bắt đầu rối rắm
một vấn đề khác quan trọng hơn.
Ví dụ, đến ngày trưởng thành, cô
có thể mở miệng nói chuyện rồi. Đến lúc đối diện với anh nhà khoa học
đó, câu đầu tiên cô nên nói gì đây?
Cá mái chèo: "Chuyện này có
gì khó chứ? Trước kia tôi ở trong thành phố có nghe bọn trẻ trong thành
phố hát một bài hát, gọi là gật đầu nghẹn giọng lắc đầu low, lần đầu gặp mặt nói ha low, cô chỉ cần nói hello với anh trai nhà khoa học đó
thôi!"
Thẩm An An: "..."
Cụ rùa biển: "Không phải cháu vẫn luôn tò mò về tên của nhà khoa học nhân loại đó sao? Hay là cháu cứ hỏi anh ấy tên là gì đi."
Thẩm An An cảm thấy ý kiến của Cụ rùa biển đáng tin cậy hơn một chút, nhưng
cô vẫn luôn cảm thấy như vậy quá bình thường, không phù hợp với thân
phận của cô.
Cô là nàng tiên cá nhỏ đấy!
Lần đầu tiên gặp mặt đã trực tiếp hỏi người ta tên gì, thật đúng là quá mất mặt.
Vẫn là Bạch tuộc tinh hiểu ý cô: "Chị có thể hỏi anh ấy đã có bạn gái chưa".
Thẩm An An có chút động tâm: "... Lần đầu tiên gặp mặt đã hỏi trực tiếp như vậy có thích hợp không?"
Bạch tuộc tinh: "Đó có gì mà không thích hợp. Chuyện này chắc chắn phải hỏi
rõ trước rồi. cho dù ở dưới nước một chồng nhiều vợ cũng đáng bị lên
án."
Cụ rùa biển ở bên nghe được hai người nói chuyện liền thuận
miệng nói: "Không phải hỏi nữa, lần trước ông đã hỏi giúp cháu câu này
rồi."
Hôm đó Cụ rùa biển trở về chỉ nói nhà khoa học kia họ Chu
và chuyện đặt tên mới cho Thẩm An An là tiểu Mỹ, hoàn toàn không nhắc
đến chuyện bạn gái.
Vì vậy không chỉ có Bạch tuộc tinh và Cá mái
chèo sửng sốt, mà ngay cả Thẩm An An cũng ngây ra: "... Đã hỏi rồi? Sao
chưa nghe ông nhắc tới bao giờ? Vậy anh ấy nói thế nào, nói có hay không có?" "
Có hay là không có, đây đúng là một câu hỏi hay.
Nếu ngươi nói không có, chính miệng người ta đã thừa nhận rồi, anh ấy có một người bạn gái sống trên đảo tên tiểu Mỹ!
Nhưng nếu ngươi nói có, thì ngay cả bản thân bạn gái của anh ấy là tiểu Mỹ còn đang chưa biết về chuyện này.
Hơn nữa hễ nghĩ tới chuyện con cá mà ông vất vả khổ sở để nuôi lớn sắp bị
đưa cho một nhà khoa học nhân loại đáng ghét, Cụ rùa biển không muốn trở thành người trợ giúp chút nào.
Vậy nên ông xoay người, hai mắt
nhắm lại bắt đầu giả vờ chết: "... Tuổi cao rồi, quên mất rồi. Có cơ hội cháu nên tự mình hỏi anh ấy đi!"
Thẩm An An nhìn phản ứng này
của Cụ rùa biển, trong lòng có chút lo lắng không giải thích được: "...
Anh ấy sẽ không thực sự có bạn gái bên ngoài rồi chứ?"
Mặc dù Cụ
rùa biển không muốn làm trợ thủ nhưng cũng không muốn gây ra hiểu lầm
không đáng có, cho nên cuối cùng cũng không tình nguyện thay Chu Tùy Ngộ giải thích một câu: "Không có không có, anh ấy không nói như vậy...
Aiya, cháu đừng suy nghĩ linh tinh nữa, cũng đừng hỏi ông nữa, ông già
rồi, thực sự không nhớ được rốt cuộc anh ấy đã nói những gì. Dù sao
không lâu nữa cháu có thể mở miệng nói chuyện được rồi, tới lúc đó cháu
trực tiếp hỏi anh ấy là biết rồi."
Thẩm An An nghe Cụ rùa biển
nói không có, trái tim nhất thời được đặt xuống. Chỉ cần Chu Tùy Ngộ
không có bạn gái, thì Thẩm An An sẽ có đủ tự tin hạ được anh.
Dẫu sao người xưa nói rất phải, không có chàng trai nào là không tán được, chỉ có các chị gái không biết tán mà thôi!
-
Chu Tùy Ngộ phát hiện ra một hiện tượng mới, từ khi Thẩm An An bắt đầu mọc chân, thời gian cô có thể rời khỏi biển càng lâu hơn.
Nhớ lúc đầu khi nàng tiên cá nhỏ ở bên anh, hoặc là anh phải đưa nàng tiên
cá lên bờ biển để cái đuôi của cô thả vào trong nước biển, hoặc là phải
thường xuyên lấy nước dưới biển tưới lên nàng tiên cá nhỏ này.
Nhưng bây giờ, nàng tiên cá nhỏ có thể rời khỏi nước biển và chơi trên tảng đá ngầm hơn nửa ngày.
Tất nhiên, loại thay đổi này không thể đạt được trong một sớm một chiều, nó là một quá trình tương đối lâu dài.
Chu Tùy Ngộ bí mật ghi lại, lúc đầu thời gian nàng tiên cá nhỏ rời khỏi
nước không quá một tiếng đồng hồ, theo thời gian trôi qua từng ngày,
hiện tại cô ấy có thể rời khỏi nước biển nửa ngày.
Chu Tùy Ngộ
không nhịn được nghĩ, đây có phải biểu thị một ngày nào đó nàng tiên cá
nhỏ thực sự có thể hoàn toàn rời khỏi cuộc sống nơi đại dương?
Cho nên cô ấy thực ra không phải chỉ có thể sống trong biển sâu, mà là có thể vừa sống trên cạn vừa sống dưới nước?
Chu Tùy Ngộ vừa lặng lẽ viết những phát hiện mới của mình vào trong "Báo
cáo nghiên cứu về nàng tiên cá nhỏ" của mình, vừa nghĩ nếu đúng như vậy
thì nhà kính bên bờ biển của mình có nhất thiết phải thi công không?
Nếu không cần xây nhà kính bên biển nữa thì cái gọi là Giải thưởng Tiến bộ
Khoa học Công nghệ có phải là không cần thiết phải tham gia nữa không?
Dù sao lúc đầu lý do anh muốn tham gia Giải thưởng Tiến bộ Khoa học Công
nghệ là để có được 5 triệu tiền thưởng để xây dựng một ngôi nhà kính bên bờ biển cho nàng tiên cá nhỏ.
Bây giờ nàng tiên cá nhỏ có thể
hoàn toàn tách khỏi cuộc sống nơi đại dương, vậy còn xây nhà kính bên bờ biển gì nữa, anh hoàn toàn có thể đưa nàng tiên cá nhỏ vào sống ở trong thành phố!
Dù sao sống ở thành phố, ăn uống, vui chơi đều thuận
tiện hơn nhiều so với trên đảo, tất nhiên đây đều là suy nghĩ âm thầm
của Chu Tùy Ngộ, còn cụ thể thế nào thì còn phải xem nàng tiên cá nhỏ có thực sự rời khỏi cuộc sống nơi đại dương được không và cả ý muốn của
bản thân nàng tiên cá nhỏ nữa.
-
Ngày làm lễ trưởng thành của Thẩm An An, đó là một ngày trời sáng mây trong thời tiết tốt.
Trước đó Cụ rùa biển nói không cần vội, đến ngày lễ trưởng thành thì sẽ biết. Mặc dù Thẩm An An đã nghe lời Cụ rùa biển nói, nhưng thực ra cô vẫn nửa tin nửa ngờ câu nói này.
Kết quả đợi đúng cho tới ngày này, cô mới biết lời Cụ rùa biển nói không phải là giả!
Bởi vì việc mọc chân hay không mọc chân trước đó không phải do bản thân
Thẩm An An có thể khống chế được. Nhưng ngày này cô vừa mở mắt đã phát
hiện bản thân có thể khống chế được cái đuôi của chính mình.
Thì
ra nàng tiên cá nhỏ trưởng thành không hoàn toàn có thể mọc ra đôi chân
mà nói có thể kiểm soát việc mình có thể xuất hiện với hình dạng đuôi cá hay hình dạng con người.
Hạnh phúc đến quá đột ngột khiến Thẩm
An An dù trong lòng chắc chắn ngày này là lễ trưởng thành của mình nhưng vẫn không nhịn được mà đi tìm Cụ rùa biển để xác nhận một lần.
Sau khi Cụ rùa biển nghe Thẩm An An miêu tả xong, đôi mắt không nhịn được mà đỏ lên.
Thẩm An An vừa nhìn biểu hiện của Cụ rùa biển thì biết bản thân đã đoán đúng rồi.
Mẹ của nàng tiên cá nhỏ đã chuẩn bị quần áo cho nàng tiên cá nhỏ mặc trong lễ trưởng thành từ trước, dùng vải sa rồng màu trắng bạc dệt thành, bên trên còn được khảm bằng vải sa rồng xanh, mặc lên người, khi đi lại
trông giống như dải ngân hà chảy, lại giống như đại dương đang cuồn
cuộn.
Thẩm An An mặc bộ này lên lại đeo lên chiếc trâm cài tóc mà Chu Tùy Ngộ tặng, ngay cả những người đàn ông ngay thẳng sắt đá như Cá
mái chèo và Cụ rùa biển cũng nhịn không được mà nhìn ngây ngốc trong
chốc lát.
Bạch tuộc tinh thậm chí còn nói thẳng: "Bây giờ em cảm thấy hình như nhà khoa học nhân loại kia quá được lời rồi."
Thẩm An An tự tin cười híp mắt gật đầu: "Chị cũng thấy vậy."
Khi nàng tiên cá nhỏ đang trang điểm dưới đáy biển định tạo cho Chu Tùy Ngộ một điều bất ngờ, Chu Tùy Ngộ cũng đang bận rộn trong nhà bếp, chuẩn bị cho nàng tiên cá nhỏ một điều ngạc nhiên.
Anh muốn làm một nồi hầm bằng niêu đất cho nàng tiên cá nhỏ. Thực ra món
kinh điển hơn là đầu cá hầm niêu đất, nhưng chắc chắn là không phù hợp.
Vì vậy, Chu Tùy Ngộ chọn đi chọn lại cuối cùng quyết định làm một món
canh hầm dạ dày lợn và thịt gà thập toàn thập mỹ cho nàng tiên cá nhỏ.
Nguyên liệu chính là dạ dày lợn và gà mái già, các gia liệu phụ là trứng gà,
trứng cút, củ từ, mộc nhĩ, nấm sò, nấm hương, rau cải xanh và gừng. Vốn
dĩ món ăn này có thể bỏ thêm một số loại thuốc bắc thảo mộc quý hầm lên
càng bổ dưỡng hơn, nhưng Chu Tùy Ngộ sợ bổ quá nhiều sẽ có hại cho cơ
thể của nàng tiên cá nhỏ, hơn nữa cái chính là thuốc có ba phần độc, vậy nên Chu Tùy Ngộ cuối cùng cũng từ bỏ mấy loại thuốc bắc mà thay vào đó
là rau hữu cơ tự nhiên.
Nói ra thì nàng tiên cá nhỏ bữa nào cũng
ăn thịt, quả thực nên ăn thêm nhiều rau chút để điều hòa lại, dù sao bạn nhỏ kén ăn là không đúng, chỉ những bạn nhỏ ăn uống đàng hoàng mới có
thể nhanh cao lớn... Không phải, nhanh chóng trưởng thành chứ!
Hầm dạ dày lợn và canh gà vừa bốc khói nghi ngút, một cô gái duyên dáng
bước tới trên con đường nở đầy hoa cúc dại cách đó không xa. Cách đó rất xa, cho nên Chu Tùy Ngộ không nhìn rõ dáng vẻ của người đó lắm, chỉ có
thể thấy được đối phương mặc một chiếc váy dài màu trắng, mà làn da cũng thật trắng, phản chiếu dưới ánh mặt trời.
Hòn đảo này luôn rất
hiếm dấu chân người tới, ngoại trừ những con tàu đưa vật tư đến đảo hàng tuần thì hầu như không có người ngoài ghé thăm.
Một thiếu nữ yếu đuối yểu điệu như vậy lại lên được đảo?
Hơn nữa cô ấy chạy lên hòn đảo này làm gì?
Chu Tùy Ngộ đầy nghi ngờ, vì vậy anh nhịn không được nhìn chằm chằm vào cô
gái. Càng nhìn càng thấy đối phương quen thuộc. Chiếu váy trắng bạc trên người quen thuộc, dáng người quen thuộc, bím tóc dài dày khiến người ta kinh ngạc cũng quen thuộc, ngay cả chiếc trâm cài tóc trên đầu...
Không phải chứ?
Thẩm An An mới lúc đầu còn có thể kiên nhẫn đi chậm rãi, tới lúc nhìn thấy
Chu Tùy Ngộ đang ngây người nhìn cô ở cửa sổ nhà bếp, cô lập tức vén váy lên chạy về phía Chu Tùy Ngộ.
Gió vén làn váy dài trên người cô khiến cả người cô giống như một cánh bướm bay lượn trên những đóa hoa.
Chu Tùy Ngộ vừa nhận ra cô, vô thức ném chiếc thìa trên tay xuống rồi đi ra ngoài đón.
Kết quả vừa bước ra khỏi bếp, con bướm xinh đã bay nhanh vào lòng hắn.
Chu Tùy Ngộ thậm chí còn chưa kịp đỏ mặt thì đã nghe thấy nàng tiên cá nhỏ
ngước khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của mình lên, ngọt ngào gọi: "Anh trai nhỏ!"