Tuy rằng Thẩm An An đang ôm Chu Tùy Ngộ, nhưng thật ra giữa cô và Chu
Tùy Ngộ vẫn có một khoảng cách nhỏ. Dù sao ở trong mắt cô, hiện tại Chu
Tùy Ngộ vẫn là một nam chính cặn bã, mỹ nhân kế thì mỹ nhân kế, nhưng
chắc chắn cô không thể để tên nam chính cặn bã này quá tiện nghi được.
Cô là một nàng tiên cá nhỏ rất có nguyên tắc.
Nhưng ngay cả một cái ôm như vậy thì đối với Chu Tùy Ngộ, đã là một khoảng cách mập mờ không thừa nhận trong cuộc đời rồi.
Chu Tùy Ngộ này, nói thế nào nhỉ, từ nhỏ đã thuộc kiểu con nhà người ta.
Trước đó cũng đã nói, anh lấy bằng cử nhân năm mười sáu tuổi và theo học
chương trình sau tiến sĩ ở tuổi hai mươi. Anh vào trạm lưu động sau tiến sĩ ngay khi tốt nghiệp tiến sĩ ở tuổi hai lăm, sau đó nữa thì trở thành nghiên cứu viên sau tiến sĩ trẻ nhất của viện.
Một phần lý lịch như vậy ngoại trừ nói rõ rằng người này quá xuất sắc ra, còn nói rõ cái gì nữa?
Còn nói rõ là bất kể lúc anh học đại học, hay học lên sau tiến sĩ, thậm chí sau khi đã đi làm thì anh vẫn luôn là người nhỏ tuổi nhất trong đám.
Bạn học của anh cũng được, đồng nghiệp của anh cũng thế, toàn bộ đều lớn tuổi hơn anh!
Điều này phần lớn đã loại bỏ khả năng yêu sớm của Chu Tùy Ngộ.
Hơn nữa trước đó Từ Thanh Thụ từng nói, Chu Tùy Ngộ này mặt lạnh tim lạnh,
mắt cao hơn đầu, lại không thích giao tiếp xã giao, ngoài làm nghiên cứu thì chính là làm nghiên cứu, xem ra anh hoàn toàn không có hứng thú với con gái. Đương nhiên, có lẽ anh cũng không có hứng thú với cả đàn ông,
cho nên mặc dù mang một khuôn mặt đẹp trai ngời ngời, nhưng thật ra là
độc thân từ trong bụng mẹ.
Nếu không anh cũng sẽ không cho Thẩm An An gội đầu, trở về thì mơ tưởng viển vông, liên tục gặp ác mộng.
Mà trước mắt, một cậu con trai ngây thơ, trước nay chưa từng yêu đương,
cũng chưa từng có bất kỳ tiếp xúc thân mật nào với con gái, cứ thế mà bị một bị một nàng tiên cá đầy mưu mô ôm lấy.
Nàng tiên cá đầy mưu
mô này không chỉ vươn hai cánh tay trắng nõn, non mịn ôm chặt lấy cổ Chu Tùy Ngộ, mà còn lén lút thổi hơi vào xương quai xanh của Chu Tùy Ngộ.
Cô thổi một cái, Chu Tùy Ngộ cũng thấy tê mấy phần.
Đến cuối cùng, nửa người đều tê rần.
Đương nhiên, tuy rằng cơ thể anh đã tê, nhưng khứu giác lại càng rõ ràng.
Loại hơi thở thiếu nữ hoàn toàn khác với hơi thở của anh đang hung hăng chui vào trong cánh mũi của anh, hơn nữa người anh càng cứng đờ, thì càng có thể cảm nhận được đường cong mềm mại đặc biệt của con gái...
Giờ khắc này, Chu Tùy Ngộ cảm nhận được sâu sắc cái gì gọi là ôn hương nhuyễn ngọc ôm đầy cõi lòng.
Cá mái chèo núp ở trong biển đã thấy toàn bộ quá trình: "..."
Mình không nên ở trong biển, mình hẳn nên ở đáy biển!
Nửa người của Chu Tùy Ngộ đều tê, lại không dám vươn tay đẩy Thẩm An An đi, đành phải giơ hai cánh tay thấp giọng hỏi cô: "Cô không sao chứ? Có bị
thương không?"
Anh không nhắc tới thì Thẩm An An còn chưa phát
hiện, anh nhắc tới, Thẩm An An mới bất giác ý thức được cái đuôi của
mình hình như hơi đau.
Cô tránh khỏi lồng ngực của Chu Tùy Ngộ,
giơ đuôi cá lên nhìn thử, sau đó lập tức vẽ vòng vòng lời nguyền rủa lên đầu tên cá mập chết tiệt kia ở trong lòng.
Rõ ràng trước đó đã
nói với anh ta chỉ là đóng kịch thôi, kết quả tên cá mập kia lại có thể
cắn đuôi cá của cô bị thương, thật là quá đáng!
Cũng không biết
sau khi tiến hóa thì hai chân có để lại sẹo hay không, ngộ nhỡ để lại
sẹo thì mặc váy ngắn xinh đẹp sẽ khó coi lắm...
Chu Tùy Ngộ nhìn
theo tầm mắt cô, cũng phát hiện ra miệng vết thương trên đuôi của cô.
Thật ra cũng không tính là nghiêm trọng, nhưng không biết vì sao Chu Tùy Ngộ lại cảm thấy vết thương kia thật chướng mắt.
Anh mở hộp cơm
trước đó đã ném lên thuyền trong tình thế cấp bách, đặt ở trước mặt Thẩm An An, giọng càng dịu dàng nói: "Cô ăn trước một ít đồ đi, tôi đi một
lúc rồi về ngay."
Anh đi được vài bước thì nhớ tới gì đó, lại
nhịn không được mà vỗ vỗ lông đỏ của Cá mái chèo trong nước: "Chăm sóc
cô ấy cho tốt đó!"
Chờ Chu Tùy Ngộ lái thuyền rời đi, Cá mái chèo mới đột nhiên bùng nổ: "Móa, loài người to gan đó vừa làm cái gì vậy?"
Thẩm An An cho rằng cậu ta để ý tới chuyện Chu Tùy Ngộ dặn cậu ta làm, thế
là nhịn không được mà nói thay Chu Tùy Ngộ: "Anh ta cũng là lo lắng cho
tôi thôi, không phải cố ý muốn sai cậu làm việc đâu..."
Cá mái
chèo liếc cô một cái: "Ai để ý chuyện đó, cái tôi để ý chính là vừa nãy
anh ta lại dám vỗ đầu ông đây! Kiểu tóc của ông đây đã bị anh ta vỗ! Rối rồi!!"
Thẩm An An: "..."
Chu Tùy Ngộ nói đi một lúc sẽ trở lại, quả nhiên về rất nhanh.
Lúc anh tới trong tay còn mang theo một hộp thuốc trang bị đầy đủ.
Khi họ thực hiện các cuộc thám hiểm khoa học trên biển, thỉnh thoảng cũng
sẽ gặp vài sinh vật biển hoặc động vật nhỏ bị thương, cho nên mấy thứ
này đều có sẵn.
Anh nhanh chóng sát trùng miệng vết thương cho
Thẩm An An, sau đó tiêm thuốc tê rồi khâu lại miệng vết thương cho cô.
Thẩm An An thấy kỹ thuật thành thạo không thua bác sĩ khoa ngoại của anh thì đôi mắt đều trợn tròn.
Nhà khoa học bây giờ đều tồn tại nghịch thiên như vậy sao?
Chu Tùy Ngộ bị ánh mắt khiếp sợ của cô chọc cười, hiếm khi mở miệng giải
thích một câu: "Khoa đại học ban đầu tôi học là lâm sàng, sau vì cảm
thấy không thú vị mới sửa thành hải dương học."
Sợ Thẩm An An
nghe không hiểu, anh lại thay bằng một lời giải thích thẳng hơn: "Chính
là nói, nếu tôi không làm nhà khoa học thì hiện tại sẽ là một bác sĩ
khoa ngoại."
Thẩm An An tưởng tượng ra dáng vẻ mặc áo blouse
trắng của Chu Tùy Ngộ đẹp trai ngời ngời này, ai ôi ai ôi không được
nghĩ nữa, vừa nghĩ thì con hươu già trong đầu lại bắt đầu đi loạn...
Thẩm An An mặc niệm nhiều lần "đây là nam chính cặn bã đây là nam chính cặn
bã đây là nam chính cặn bã" trong lòng, rốt cuộc cũng khiến mình trong
trạng thái u mê bình tĩnh lại.
Hiện tại cô đang bị thương, tuy
rằng không nghiêm trọng nhưng hiển nhiên Chu Tùy Ngộ không yên tâm để cô ngâm trong nước. Anh trực tiếp mang nàng tiên cá lên bờ chắc chắn cũng
không được, vì thế anh ôm Thẩm An An trở về thuyền.
Sự thật chứng minh cái chuyện ôm này cũng là trước lạ sau quen, ít nhất lúc này đang
ôm kiểu công chúa nên Chu Tùy Ngộ không còn tê nửa người nữa, nhiều lắm
chỉ là hơi cứng đờ thôi.
Mọi người đều biết Viên nghiên cứu Hải
dương thành phố Cá Voi có tiếng là giàu nứt đố đổ vách, nhưng giàu nứt
đố đổ vách đến mức độ nào? Bình thường Viện nghiên cứu ra biển một ngày
được trợ cấp ba đến năm trăm đã tính là nhiều, nhưng các nghiên cứu viên của Viện nghiên cứu Hải dương ra biển một ngày sẽ được trợ cấp hơn một
ngàn.
Hơn nữa loại giàu nứt đố đổ vách này còn tăng lên một baatc sau khi Chu Tùy Ngộ xuất hiện.
Bởi vì Viện nghiên cứu bình thường nhiều lắm chỉ có một con thuyền nghiên
cứu, mà Viện nghiên cứu Hải dương thành phố Cá Voi thì có hai con... một con thuyền trong đó là Chu Tùy Ngộ tự mình lấy của nhà quyên góp cho
Viện nghiên cứu.
Cũng chính là con thuyền mà hiện tại Chu Tùy Ngộ đang ôm Thẩm An An bước lên.
Tuy rằng chỉ là một con thuyền nghiên cứu loại nhỏ, nhưng trên thuyền có rất nhiều thứ không thiếu gì cả.
Ví dụ như tàu lặn cỡ nhỏ, máy dò lặn sâu và thiết bị điện tử tương ứng.
Lại ví dụ như, không gian giải trí lúc rảnh cỡ nhỏ và phòng đơn có phòng tắm riêng...
Chỉ tiếc những thứ này tạm thời không cần đến.
Chu Tùy Ngộ cuối cùng cũng ôm Thẩm An An lên trên boong tàu, thứ nhất là
nơi này tương đối an toàn, sẽ không bị cá mập từ đâu ra tập kích; thứ
hai là nàng tiên cá nhỏ không thể rời biển cả quá lâu, ở trên boong tàu
cũng tiện cho Chu Tùy Ngộ cách một thời gian lại múc nước trong biển dội lên người cô.
Người khác tưới hoa, mình tưới tưới người cá.
Có thể nói cuộc sống không giống người thường!
Thẩm An An thoải mái nằm trên boong tàu, hưởng thụ ánh mặt trời, gió nhẹ và sự hầu hạ của Chu Tùy Ngộ.
Sau đó cô nghĩ, nam chính trong nguyên tác thích con gái có dáng người đẹp, mềm mại dịu dàng lại biết nũng nịu. Hiện tại mình đang bị thương, đúng
là cơ hội tốt để làm nũng, không thể lãng phí một cách vô ích.
Nghĩ như vậy, cô lập tức nâng cái đuối bị thương đến trước mặt Chu Tùy Ngộ.
Chu Tùy Ngộ nhìn trước mắt chợt có cái đuôi cá phóng đại, lại nhìn qua Thẩm An An rồi nghệt mặt ra.
Thẩm An An thở dài trong lòng. Cô lặng lẽ lấy cái đuôi về, giơ lên bên môi
mình thổi nhẹ. Sau đó lại đưa đến trước mặt Chu Tùy Ngộ, nhìn anh với
đôi mắt sáng lấp lánh.
Thổi đi! Thổi thì không đau nữa!
Chu Tùy Ngộ: "..."
Nửa ngày sau, Chu Tùy Ngộ mới nhận mệnh cúi đầu, bắt đầu chịu thương chịu
khó thổi vết thương trên đuôi cho nàng tiên cá xinh đẹp.
Được Chu Tùy Ngộ chăm sóc cẩn thận, miệng vết thương của nàng tiên cá nhỏ đã
lành rất nhanh, chưa tới một tuần lại tung tăng nhảy nhót. Hơn nữa miệng vết thương khôi phục rất tốt, nhẵn bóng lại bằng phẳng. Mặc dù Thẩm An
An đã cẩn thận nhìn chằm chằm nó dưới ánh mặt trời, cũng không nhìn ra
bất cứ dấu vết gì, có lẽ sẽ không để lại sẹo.
Thẩm An An rất vừa lòng với chuyện này, nhân tiện cũng thấy Chu Tùy Ngộ thuận mắt hơn không ít.
Hơn nữa tiếp xúc một thời gian, Thẩm An An cảm thấy Chu Tùy Ngộ này thật ra cũng không tồi. Chưa nói đến dáng dấp nhìn thôi đã thấy no và tài nấu
nướng tốt, mấu chốt nhất chính là anh còn rất biết chăm sóc người khác.
Bảo lau đuôi là lau đuôi, bảo gội đầu thì gội đầu, đến thổi vết thương cũng chịu thương chịu khó, trừ bên ngoài cặn bã ra thì gần như không tìm ra
bất kỳ tật xấu gì.
Thẩm An An thật ra cũng từng nghi ngờ trong
lòng, thậm chí còn vòng vo nói ra nghi ngờ trong lòng mình cho Cụ rùa
biển: "Ông nói nếu một người nhìn qua hoàn toàn không giống người xấu,
vậy anh ấy sẽ là người xấu ạ?"
Cô vốn định nói đàn ông cặn bã,
nhưng sợ Cụ rùa biển nghe không hiểu đàn ông cặn bã là có ý gì, cho nên
đổi thành người xấu, dù sao ý cũng không khác nhau mấy.
Cụ rùa
biển: "Ta cũng không rõ lắm, nhưng ta nghe tổ tiên ta từng nói, người
xấu thật sự chính là nhìn qua không giống một người xấu."
Thẩm An An nghĩ nghĩ, cảm thấy câu này của Cụ rùa biển rất có lý.
Đúng vậy, người xấu thật sự, chính là nhìn qua không giống người xấu. Giống
như đàn ông cặn bã, chính là nhìn qua không giống đàn ông cặn bã.
Không có tật xấu!
Đương nhiên, để cho an toàn cô cũng nghĩ phải hỏi thẳng Chu Tùy Ngộ.
Nhưng Cụ rùa biển chỉ dùng một câu đã chặt đứt suy nghĩ của cô: "Cho dù người cá có thể giao tiếp với con người, đó cũng là sau khi hóa thành hình
người, cháu cho rằng hiện tại con người có thể nghe hiểu lời cháu nói
ư?"
Trước đây Thẩm An An chỉ nghĩ nếu cô tùy tiện mở miệng nói
chuyện sẽ khiến Chu Tùy Ngộ sợ, chứ không ngờ vẫn còn nguyên nhân này.
Khó trách lúc trước cô mở miệng hát cứ cảm thấy âm thanh mình phát ra
không giống tiếng người, thì ra không phải là cô nghe nhầm, mà âm thanh
cô phát ra trên mặt biển quả thật không phải tiếng người.
Trong
một tuần này, Chu Tùy Ngộ vì chăm sóc nàng tiên cá bị thương mà vẫn luôn độc chiếm thuyền nghiên cứu. Hiện giờ vết thương của Thẩm An An đã
lành, anh còn độc chiếm thuyền nghiên cứu nữa thì không tốt. Cho nên hôm nay sau khi cho Thẩm An An ăn xong, anh đã về đảo thật sớm, sau đó giao thuyền nghiên cứu cho Từ Thanh Thụ.
Từ lần trước, sau khi Từ
Thanh Thụ muốn cùng Chu Tùy Ngộ ra biển lại bị Chu Tùy Ngộ từ chối, Từ
Thanh Thụ cũng đoán ra Chu Tùy Ngộ chắc chắn có chuyện giấu anh ta, hơn
nữa việc này trăm phần trăm là có liên quan đến nàng tiên cá kia.
Cho nên sau khi có được thuyền nghiên cứu, Từ Thanh Thụ đã cẩn thận kiểm
tra thuyền nghiên cứu này từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài.
Thời gian không phụ người có quyết tâm, cuối cùng anh ta cũng tìm ra chứng
cứ trên boong tàu... đó là một mảnh vảy cá màu bạc trắng.
Nếu Từ
Thanh Thụ nhớ không nhầm, lần đầu tiên anh ta theo thuyền nghiên cứu ra
biển đã nhìn thấy hình ảnh nàng tiên cá nhỏ ở đáy biển thông qua các
thiết bị thăm dò dưới nước và những thiết bị điện tử, đuôi cá hình như
là màu bạc.