Cuối cùng một ngày cũng trôi qua. Ngay khi đưa Sở Hạ an toàn trở về giao cho Sở Chi thì anh cũng nhanh chóng đưa cậu nhóc Sở Kiệt về Diệp gia.
Cả ngày hôm nay vì phải trông chừng hai đứa trẻ tinh nghịch này khiến Lý Nhậm Vũ mệt lã người nhưng vẫn cố gắng đưa cậu bé đi đến nơi về đến
chốn. Ngay khi anh nắm tay Sở Kiệt dẫn vào bên trong thì cùng lúc đó Sở
Nguyệt đang ở trên lầu bước xuống, trên tay cầm một xấp tài liệu. Ngay
khi nhìn thấy anh, gương mặt điềm đạm khi nãy của cô thoáng chốc bỗng
trở nên thân thiện mà mĩm cười chào hỏi:
- "Lâm Hàn Vũ, đã lâu không gặp."
Bóng hình người con gái mà anh luôn chờ đợi cuối cùng cũng đã xuất hiện. Quả thật bây giờ cô đã thay đổi rất nhiều. Từ tác phong cho đến mọi hành
động đều trở nên điềm đạm hơn so với một Diệp Sở Nguyệt tính cách ngang
bướng, xốc nổi lúc trước. Có lẽ, từ sau cuộc tình tan vỡ với Trương Kiến Thành, cô dần mất niềm tin vào đàn ông. Chính vì thế, đến mãi bây giờ
cô cũng chưa từng nghĩ đến sẽ tìm cho Sở Kiệt một người cha. Bởi lẽ cô
tin rằng, Sở Kiệt đủ mạnh mẽ và hạnh phúc với những gì đang có.
Lý Nhậm Vũ không ngờ Sở Nguyệt vẫn còn nhớ cái tên mà lúc trước anh vô
tình buộc miệng nói với cô trước đây. Cô vốn rất có thiện cảm với cái
tên này cho nên anh cũng không nói gì ngoài việc mĩm cười chào hỏi lại.
Sở Kiệt đứng cạnh đó quan sát biểu hiện ánh mắt giữa hai người đang đối
diện nhìn nhau, trong đầu không ngừng đưa ra nhiều giả thiết. Chắc chắn, giữa bọn họ đã từng khá thân thiết, cho nên ngay khi nhìn biểu hiện
trên gương mặt của Diệp Sở Nguyệt thì cậu cũng đã phần nào đoán được cô
cũng có thiện cảm với người đàn ông này. Chỉ có điều, tại sao cái tên mà mẹ cậu gọi khi xưng hô với Lý Nhậm Vũ lại khác lạ đến thế.
Sở Nguyệt định hỏi chuyện anh tại sao lại quen biết Sở Kiệt liền lập tức bị cậu nhóc đánh trống lãng.
- "Chẳng phải mẹ còn nhiều việc vẫn chưa xong sao?"
Cô chưa kịp trả lời liền cảm nhận đôi tay nhỏ bé của con trai đang đẩy nhẹ lưng mình trở lên trên lầu, liền sau đó kéo lấy tay áo của Lý Nhậm Vũ
đi ra phía ngoài. Đảm bảo không có người nào bên cạnh, Sở Kiệt lúc này
mới nghiêm giọng như tra khảo anh:
- "Chú khai thật với con đi. Tại sao mẹ con lại gọi chú là Lâm Hàn Vũ."
Ngay khi nghe cậu hỏi, Lý Nhậm Vũ bèn thở dài mà kể lại đầu đuôi mọi việc từ chuyện Diệp Sở Nguyệt suýt chút nữa xảy thai. May mắn thay anh đã kịp
thời đưa cô đến bệnh viện cũng vì từ đó mà hai người quen biết nhau. Sở
Kiệt sau khi nghe xong mà trầm ngâm suy nghĩ. Hóa ra, Lý Nhậm Vũ không
những giải cứu cậu khỏi bọn bắt cóc mà còn là ân nhân giúp cậu tiếp tục
tồn tại trên cõi đời này. Bỗng nhiên, thái độ vốn có chút cảnh giác liền lập tức thay đổi nhanh như chong chóng. Sở Kiệt nhe răng mĩm cười với
anh, giọng lảnh lót nói:
- "Chuyện chú giấu thân phận thật với
mẹ, con sẽ không kể lại. Nhưng mà, chú phải hứa phải làm sao chinh phục
trái tim vốn đã bị đóng băng của mẹ con, chú thỏa thuận không?"
Cậu nhóc này khá thông minh. Vừa nhìn đã đoán ra anh cũng có tình cảm với
cô khiến anh không nhịn được mà bật cười, sau đó cúi thấp người vuốt lên mái tóc của Sở Kiệt mà trêu chọc:
- "Con đồng ý chú trở thành cha dượng của con sao?"
Nghe anh nói thế, Sở Kiệt lại trở về vẻ mặt lạnh lùng, ấp úng đáp:
- "Vậy thì phải xem năng lực của chú rồi."
Dứt lời, Sở Kiệt một mạch bước trở vào nhà. Lý Nhậm Vũ đứng bên ngoài chỉ
biết mĩm cười. Lời nói khi nãy của cậu bé vốn đã ngấm ngầm chấp nhận
việc anh theo đuổi cô. Tuy nhiên, đối với thân thế và địa vị hiện tại
của Sở Nguyệt, có lẽ là một thử thách khó khăn đối với anh.