Để Ý Tôi Một Chút
Doãn Triệt không nổ, tim Tưởng Nghiêu đã nổ trước.
Chưa bao giờ
hắn có thể cưỡng lại thứ gì trắng trẻo, mềm mại, bất kể là động vật nhỏ
hay là một nhóc con. Uông Tiểu Nhu khi còn bé không biết bị anh trai là
hắn đây véo má biết bao nhiêu lần.
Quen với dáng vẻ hiện tại của
Doãn Triệt, hắn gần như đã quên mất lần đầu gặp mặt, ấn tượng của hắn
đối với nhóc con này chỉ là một chú thỏ con trắng trắng, mềm mềm.
Mặc dù chiều cao của thỏ con là một mét tám, tính khí thỏ con có chút kỳ
quái và khó hầu hạ, nhưng khi ngoan ngoãn thì cũng có thể dính với hai
chữ 'đáng yêu'.
"Như thế này được chưa, cô giáo?" Doãn Triệt hỏi.
Trần Thục Mai miễn cưỡng chấp nhận, hừ một tiếng quay đầu về văn phòng.
Mọi người tan học lục tục từ trong phòng học đi ra, trong hành lang tất cả
đều là học sinh, rộn rộn ràng ràng và náo nhiệt. Tất cả học sinh đi qua
cửa lớp A1 đều nhìn thấy, một học sinh nghe nói giáo bá quái gở, ai muốn chạm vào liền bị đánh, mà hiện tại đã chủ động lôi kéo ống tay áo của
một alpha khác, ngoan ngoãn đi theo sau.
Đây chính là kỳ cảnh nhân gian.
Trương Khả vừa ra khỏi phòng học, bắt gặp cảnh này, trong nháy mắt như bị ngũ
lôi đánh: "Ngọa tào... Nghiêu ca thật sự là thần thánh, ngay cả Doãn lão đại của chúng ta cũng có thể thu phục..."
Hàn Mộng: "Hắn so với lão đại còn lợi hại hơn một chút, vậy có phải nên gọi là lão thái thái không?"
Trần Oánh Oánh bước ra, đánh mỗi người một cái, nói: "Không muốn sống nữa?"
Lớp A3 ở đầu hành lang cũng tan học, học sinh đi ra, vừa vặn gặp ba người ở lối cầu thang đang cùng nhau tới văn phòng.
"Ồ, hai người này thật thú vị, buổi trưa đánh nhau, buổi chiều bắt tay?"
Không biết ai đã nói, "Cái này chẳng lẽ chính là tương ái tương sát
trong truyền thuyết?"
Vừa dứt lời, một cơn gió u ám đột nhiên từ
phía sau thổi đến. Những học sinh đang nói chuyện run lên, chỉ thấy giáo thảo trong lớp bọn họ bước qua.
"Chán sống?"
"..."
Văn phòng Lớp 11.
Trần Thục Mai đặt sách giáo khoa và thước ba góc lên bàn làm việc, quay
người khoanh tay nhìn hai học sinh làm náo loạn kỷ cương trong lớp.
Cô dạy học hơn hai mươi năm, học sinh ra sao mà chưa từng thấy, cũng không phải không gặp qua người ngỗ ngược hơn, nhưng cô chưa từng thấy một
alpha nào lại đi tán tỉnh một beta.
"Nói cho tôi biết, chuyện gì xảy ra?" Cô gõ gõ lên tờ giấy nháp rách nát bên kia "Hai cậu nói chuyện yêu đương sao?"
Nếu như nói biểu tình vừa nãy của Doãn Triệt là thối, vậy bây giờ giống như là ăn phải sh*t: "Làm sao có khả năng, là cậu ta."
Tưởng Nghiêu: "... Không đồng tình cũng không cần ghét bỏ như thế."
Trần Thục Mai: "Không phải còn vẽ tranh yêu đương này? Nhàn đến nhàm chán à?"
Tưởng Nghiêu: "Cô giáo, cô có chỗ không biết, ngày hôm nay em và bạn cùng bàn đã xảy ra chút mâu thuẫn, vẽ cái này là muốn làm lành với cậu ấy."
Doãn Triệt: "Là chính cậu ấy muốn vẽ, em không quan tâm cậu ta." Nhanh chóng rũ sạch quan hệ.
Tưởng Nghiêu trừng mắt: Cậu không phải là huynh đệ tốt với tôi sao?
Doãn Triệt khinh miệt đáp: Không chìm đắm với những kẻ ngốc.
Trần Thục Mai vỗ bàn quát: "Tôi còn ở đây mà còn tán tỉnh nhau! Xong chưa? Còn nói không phải nói chuyện yêu đương!"
Doãn Triệt: "?"
Tưởng Nghiêu: "Cô à, hai bọn em thật sự không có nói chuyện đó. Bất quá xem
như nói chuyện cũng không trái với nội quy nhà trường đúng không cô?"
Khi omega đến mười tám tuổi sẽ đến kỳ phát tình, ngay cả khi sử dụng thuốc
ức chế nhiều lắm cũng chỉ có thể trì hoãn được ba năm, cũng không thể
đến kỳ phát tình tiếp theo lại tùy tiện tìm đối tượng. Cho nên trường
học thường nhắm mắt làm ngơ cho học sinh nói chuyện yêu đương, không có
quy định rõ ràng nào là không cho yêu sớm.
Trần Thục Mai chắc
chắn hai tiểu tử này không chịu nói sự thật, vẫn còn đang nói dối, cô
chỉ vào Tưởng Nghiêu nói: " Đừng dùng cái này để ép tôi, cậu xem người
cậu nói chuyện là một omega sao?"
Tưởng Nghiêu bỗng nhiên cảm giác ống tay áo mình bị siết chặt.
Nhóc con vẫn đang nắm ống tay áo của hắn, chỉ có điều từ hai ngón tay biến
thành năm ngón tay, còn dùng sức, có thể thấy được những đốt ngón tay
nổi rõ gân xanh, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, xoắn vải đồng phục
thành một đoàn.
Tim Tưởng Nghiêu cũng bị xoắn thành một đoàn không rõ nguyên do.
... Chuyện gì xảy ra?
Trần Thục Mai thấy một người cúi đầu, còn tưởng rằng chính mình tạo áp lực
có hiệu quả, hỏi người cúi đầu: "Thừa nhận sai lầm sao? Thừa nhận rồi
thì viết bản kiểm điểm cho tôi, lại thêm một tờ..."
"Em không sai."
Tưởng Nghiêu nhìn thấy môi mím chặt của bạn cùng bạn hé ra: "Em biết mình
không phải omega, em chán ghét alpha, không muốn bị người khác cho rằng
em cùng cậu ấy nói chuyện yêu đương, cho nên cướp giấy nháp của cậu ấy,
em có lỗi gì?"
Trần Thục Mai ngẩn người.
Trong ấn tượng
của cô, Doãn Triệt kỳ thực không tính một học sinh có vấn đề, thậm chí
có thể tính là một học sinh giỏi. Lúc bình thường, bài tập giao đúng
hạn, nghe giảng bài rất nghiêm túc, tuy rằng điểm tổng thành tích không
phải quá tốt, nhưng có thể duy trì ở mức trung bình, cơ bản không cần
quản. Chỉ là tính cách có điểm lạ, chưa bao giờ giao lưu với bạn học và
giáo viên, một người lặng yên ngồi ở cuối lớp, tựa như không muốn thu
hút sự chú ý của bất kỳ ai.
Nếu như không phải bởi vì tướng mạo
cùng gia đình cậu, thì cậu sẽ là một học sinh với độ tồn tại cực thấp và quái gở, sau khi tốt nghiệp lập tức liền bị hết thảy giáo viên và học
sinh lãng quên ngay.
Như ngày hôm nay Doãn Triệt công nhiên tranh luận như vậy, Trần Thục Mai là lần đầu thấy.
Vẫn còn một số giáo viên trong tổ toán vẫn chưa rời đi, đều ở vị trí của
mình âm thầm nghe náo nhiệt, trên mặt Trần Thục Mai không vui, muốn nổi
giận, chợt nghe người mới chuyển trường kia nói: "Xác thực chuyện này
không liên quan tới cậu ấy, đều là lỗi của em."
Tưởng Nghiêu đứng nghiêm, cao hơn cô hai cái đầu, ngữ khí đúng mực: "Thưa cô, cô phạt em
đi, Doãn Triệt thật sự vô tội, em không nên đùa kiểu này với cậu ấy, làm lỡ thời gian lên lớp của cô, cũng làm lỡ cậu ấy nghe giảng bài, em vô
cùng xin lỗi."
Lời áy náy dành cho cả hai người.
Doãn
Triệt vừa nãy không muốn cùng người bên cạnh này dính líu quan hệ, nhưng bây giờ Tưởng Nghiêu thật sự dũng cảm đứng ra ôm đồm tất cả sai lầm,
cậu lại cảm thấy không được thoải mái, trái lại càng phiền. Rất muốn hỏi Tưởng Nghiêu: "Cậu lại muốn sự đồng tình?"
Trần Thục Mai theo
dõi biểu cảm hai người, một người quật cường, một người thản nhiên,
người quật cường thì khó đối phó, người thản nhiên lại cho bậc thang
bước xuống, vì vậy cô liền thuận đi xuống bậc: "Cậu muốn thay người cùng bạn cậu bị phạt đúng không? Được rồi, hai bản kiểm điểm, ngày mai nộp.
Tôi sẽ gọi điện thoại cho ba cậu, để cho ông ấy quản giáo cậu cho tốt."
Trần Thục Mai mở thư mục trong máy tính, tìm phương thức liên lạc của phụ
huynh học sinh lớp 11A1, nhìn thấy số điện thoại của ba mẹ Tưởng Nghiêu, liền chọn người thuộc tính là omega.
Thông thường trong nhà đều là do omega quản con cái.
Tưởng Nghiêu nhìn thấy cô nhập lên số điện thoại kia, biểu tình thản nhiên
xuất hiện một vết nứt: "Cái kia, cô ơi, cô gọi cho cha em đi."
"Ta sẽ gọi cho ba cậu." Trần Thục Mai cho là cậu sợ, lập tức rút điện thoại ra, mở loa ngoài, "Cho cậu nhớ lâu một chút, sợ tôi tìm phụ huynh thì
đừng trên giờ của tôi gây sự."
Sau khi điện thoại đổ chuông năm, sáu lần, cuối cùng cũng có kết nối, người đầu dây bên kia hỏi: "Ai vậy?"
Giọng nói lạnh lùng, nghe không giống người hiền lành, cũng không giống
omega, Trần Thục Mai liền kiểm tra lại dãy số, xác định không đánh sai,
hỏi: "Vị này, là ba Tưởng Nghiêu sao?"
"Ừm."
Vậy là được rồi, Trần Thục Mai nói tiếp: "Hiện tại con trai anh đang ở đây với tôi..."
"Ồ." Đầu kia cười lạnh một tiếng, "Giết con tin đi, cảm ơn."
"Tút tút tút..."
Điện thoại bị cúp.
Trần Thục Mai: "..."
Doãn Triệt: "..."
Tưởng Nghiêu: "Cô giáo, em đã nói đừng gọi cho ba, sợ cô bị ông chọc tức."
Trần Thục Mai cảm thấy mình hôm nay ra ngoài đại khái là không coi ngày,
liên tiếp gặp phải chuyện kỳ quặc. Cô khăng khăng không tin tâm linh,
đặt cược tôn nghiêm dạy học của mình chục năm qua, cô gọi lại một lần
nữa, phải ba, bốn lần mới có thể kết nối.
"Tôi là giáo viên toán của em ấy!" Lúc này cô mở miệng liền tỏ rõ thân phận, dù sao lần này cũng nên có chút kính sợ chứ?
"Há, xin lỗi, tôi tưởng cuộc gọi lừa đảo." Thái độ đầu dây bên kia quả thực
tốt hơn, chỉ là âm thanh vẫn lạnh nhạt như trước, "Cô có chuyện gì?"
Trần Thục Mai hắng giọng, đem tư thái uy nghiêm của giáo viên: "Chào ba
Tưởng Nghiêu, con trai anh hôm nay lên lớp không nghe giảng, đùa giỡn
với bạn cùng bàn, bị tôi bắt được gọi đến văn phòng, tôi phạt em ấy viết hai bản kiểm điểm, thông báo cho anh một tiếng, hi vọng sau này anh
cũng nghiêm túc phê bình cậu ấy."
"Tại sao là hai bản?"
Hỏi đúng trọng điểm. Trần Thục Mai chờ chính là vấn đề này: "À, bởi vì em
ấy tự nguyện thay bạn cùng bàn bị phạt, hai người đều là đối tượng xử
lý."
Cô cố ý nói như vậy, muốn cho phụ huynh cảnh giác, sau sẽ tự nhiên có phụ huynh thay cô quản giáo.
Tưởng Nghiêu phát hiện tay áo của mình bị nắm thật chặt, nghiêng đầu nhẹ
giọng nói: "Không có chuyện gì, cha tôi hoàn toàn tín nhiệm tôi."
"Không thể, tôi tin tưởng con trai của tôi." Đầu dây bên kia nói.
Tưởng Nghiêu hướng Doãn Triệt cười cười: "Tôi nói rồi mà."
"Hắn là dạng ngu xuẩn, ai lại nguyện ý làm đối tượng của nó chứ."
"..."
Doãn Triệt cong khóe miệng, lộ ra nụ cười đầu tiên trong ngày.
Trần Thục Mai trợn tròn mắt, chưa từng gặp qua phụ huynh như vậy, sự nghiệp
dạy học trước nay chưa có khiêu chiến, nửa ngày mới nói: "Anh... Cùng
bàn với con trai anh là beta."
Cô cơ bản muốn nói, con trai nhà người ta không đủ để hấp dẫn omega, hấp dẫn beta vẫn thừa sức, tốt xấu gì cũng là alpha.
Nhưng cha của Tưởng Nghiêu dường như không còn chút hy vọng nào về chuyện
tình cảm của con trai nói: "Vậy thì càng không thể, dùng tính cách của
nó, nó sẽ không suy xét beta cho đến khi bị tất cả các omega từ chối."
Tưởng Nghiêu không nhịn được nói: "Ba, ba thật hiểu con."
Trong điện thoại nghe thấy được, ông bật cười, giọng nói cuối cùng cũng có
một chút động lòng người: "Con trai ngoan, thật tiền đồ, mới vừa tới
trường học mới liền bị tìm phụ huynh, cuối tuần trở về đừng để ba tình
cờ gặp con, ba đánh gãy chân của con."
"..."
Cái gì thù hận cái gì ân oán.
Cúp điện thoại, Trần Thục Mai đã mất hết ý định gọi điện cho các phụ huynh
khác, cô mệt mỏi ôm trán, sau khi sắp xếp số từ cho bài ôn tập và giấy
luyện tập thêm, liền để hai người bọn họ trở về.
Tưởng Nghiêu lúc xuống lầu một đường cúi đầu ủ rũ: "Ai, cậu nói xem tại sao trên đời lại có người ba như thế."
"Ba cậu rất thú vị." Doãn Triệt khóe miệng dương lên, "Cảm giác là một omega rất lợi hại."
"Không, khi học sơ trung ông ấy có thể một mình đánh bại hai alpha. Từ nhỏ đến
lớn, người tôi sợ nhất chính là ông ấy, người đã mang lại cái bóng quá
sâu cho tuổi thơ của tôi, tới bây giờ tôi cũng không thể xóa bỏ nó...
Cho nên tôi quyết định, tương lai nhất định tìm một omega ôn nhu săn sóc ngoan ngoãn nghe lời, tuyệt đối không thể giống như ông ấy, không bao
giờ được cưỡi lên đầu của alpha như ông ấy!!"
"Bộ dạng ngu xuẩn này của cậu, ai nguyện ý làm đối tượng của cậu?" Doãn Triệt học giọng điệu cha hắn nói.
Tưởng Nghiêu nghe vậy cũng không tức giận, hỏi ngược lại cậu: "Nhóc con, không tức giận sao?"
"Tôi không tức giận."
"Còn giả vờ, mới vừa ở văn phòng, tôi sợ cậu muốn đánh giáo viên toán."
"Cô nói không đúng, tôi chỉ phản bác mà thôi." Doãn Triệt cúi đầu, nhìn bậc thang dưới chân, duỗi chân bước vào khoảng không, "Tôi không phải
omega, tôi biết, mà tôi cũng không muốn cùng alpha nói chuyện yêu đương, không phải tôi không xứng, mà là tôi không thích."
Tưởng Nghiêu cười cười: "Tôi như thế này mà cậu cũng không lọt mắt?"
Doãn Triệt cho hắn một cái ánh mắt để chính mình lĩnh hội.
"Kỳ thực nếu cậu hiểu rõ về tôi hơn, có lẽ sẽ phát hiện được điểm sáng của
tôi." Tưởng Nghiêu nói khoác không biết ngượng, "Chủ yếu tôi là người
khá là khiêm tốn, tương đối trầm tính, cho nên cậu tạm thời còn không
phát hiện ra."
Doãn Triệt ngẩng đầu: "Phát hiện thì thế nào? Lẽ nào cậu thật sự muốn nói chuyện yêu đương với tôi?"
Tưởng Nghiêu sờ mũi một cái: "Cái kia thật sự không có..."
"Kia nói cái rắm."
Chỉ còn ba bước cuối cùng, Doãn Triệt đã nhảy xuống, vững vàng tiếp đất, quay đầu nhìn bạn cùng bàn đang chậm chạp.
Chạng vạng ánh sáng chiếu vào lớp học, cầu thang bị tia sáng chia ra làm hai, một nửa dưới ánh mặt trời, một nửa biến mất trong bóng tối.
Tưởng Nghiêu từ trong bóng tối bước ra ánh sáng.
Alpha dáng người cao to, ở phía sau kéo theo một bóng dài.
Điệu bộ thấp quỷ.
Rõ ràng toàn thân từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều phát sáng.