Bằng Mặt Không Bằng Lòng
Alpha ngốc nghếch và Omega ngốc nghếch ghét nhau nhưng vẫn cùng nhau đi
qua hành lang, ánh mắt mọi người trong chiến hạm ai cũng tò mò. Hình Vân theo Thịnh Hằng Xuyên tới chỗ một xe huyền phù cỡ nhỏ, đáy lòng ngổn
ngang đi đến chỗ hẹn.
Chỉ huy Hình bảo đây là làng du lịch, xe huyền phù đỗ lại ở khoảng không trên mặt nước.
Cả hai đồng lòng đứng im trước cửa nhà hàng, nhìn nhau không nói gì.
Vào hay không vào, đây là cả một vấn đề.
Cần suy nghĩ kỹ, ra quyết định cẩn thận.
“Còn chưa điểm 12h trưa, không thì anh vào trước đi, em đi sau.” Hình Vân đề nghị.
Cần phủi sạch quan hệ, không thể để người nhà biết họ đi chung với nhau.
Phương pháp này có vẻ ổn, Thịnh Hằng Xuyên đồng tình: “Chắc là được.”
Hiện thực lại vô cùng tàn khốc, hai người vừa lui về sau, tính xoay người
rời đi thì cửa mở, Chỉ huy Quan cầm tách trà đứng sau cửa, ngạc nhiên
nhìn họ.
“Vào đi, hai đứa thập thò gì ngoài cửa vậy.”
“Hai nhà có duyên ghê, bọn trẻ con đến rồi.”
Hình Vân: “…”
Chính thức mở màn ngày hội mai mối ngốc nghếch.
Hai người cứng đờ như gỗ một trước một sau vào cửa ngồi xuống hai đầu bàn
dài, nghiêm túc như đi đàm phán. Gia đình hai bên nhìn Hình Vân và Thịnh Hằng Xuyên bằng ánh mắt quái dị.
“Lần trước gặp nhau hai đứa nói chuyện gì đấy?” Mẹ Hình Vân tò mò.
Hình Vân: “……”
Thịnh Hằng Xuyên: “……”
Chủ yếu là diễn ạ, không làm thân.
“Hôm ấy…” Hình Vân khó khăn mở miệng, cha mẹ hai nhà chờ mong.
Hình Vân: “… Chắc là khen đồ ăn ngon ạ?”
Cha mẹ hai nhà: “???”
Hình Ngân vọt vào đánh vỡ không khí kì lạ trong phòng. Hình Ngân đỡ cửa thở
hổn hển, thở dốc chỉ vào Hình Vân: “Anh ở cảng vũ trụ mãi không đón được em, em đi đến đây kiểu gì?”
Hình Ngân nhận mệnh lệnh
đứng chở ở cảng hàng không New Trallie nguyên buổi sáng, rơi vào đường
cùng phải dùng quyền hạn đọc thông tin hành khách nhưng không thấy tên
Hình Vân. Hình Ngân sợ hãi chưa kịp hoàn hồn đã chạy như điên về nhà
hàng, em trai yêu dấu của anh đang an ổn ngồi trên ghế lô.
Hình Vân: “…”
Nói ra hù chết anh đấy, em trai yêu quý của anh ngồi chiến hạm tới ạ!
Hình Vân làm thế nào tới được đây?
Trời biết, mây biết, Thịnh Hằng Xuyên biết.
“Cấm không được để cha mẹ biết em ngồi thuyền lậu, nhớ chưa?” Hình Vân dùng ánh mắt điên cuồng ám chỉ.
Giỡn mặt, con nhà binh ngồi thuyền lậu còn suýt bị bán, nói ra xấu hổ chết mất.
Cậu không phải bé ngốc nhà địa chủ.
Thịnh Hằng Xuyên âm thầm quan sát phát hiện ra ý Hình Vân ám chỉ, bản thân
anh cũng dùng ánh mắt ám chỉ ngược lại: “Tuyệt đối không thể để họ biết
chuyện chúng ta gặp nhau trên chiến hạm, anh không cứu nhóc, nhóc cũng
không đi thuyền lậu, ok rồi chứ?”
Giỡn mặt, cha mẹ hai nhà đang
ôm mộng cùng nhau ngồi xoa bài chung bàn mạt chược, họ sẽ lấy “duyên
phận” ra bla bla bla một tràng vài tiếng đồng hồ.
“Hai người mắt qua mày lại cái gì?” Hình Ngân bị kẹp giữa, cảm giác bản thân mình đang bị ánh mắt đâm thẳng vào tim.
Hai con người mang ý xấu chột dạ nhìn qua chỗ khác, coi như không quen.
Hình Ngân giật mình, anh lờ mờ nhận ra em trai có bí mật khó nói. Hình Ngân
không cao ngạo, không nóng nảy âm thầm tiếp tục quan sát.