Trong lòng Cố Tu Minh buồn bực nói không nên lời, nhưng mặc dù như vậy, anh ta vẫn phải tiếp tục.
"Nếu như cô đã nghe được tôi cũng không tìm cô nữa." Giọng điệu của anh ta
đột nhiên trở nên lạnh lùng: "Làm người quan trọng nhất là biết thân
biết phận, nhiều năm nay người làm cho nhà họ Lục vui vẻ chỉ có Lục Nhã
Tình, cô không hề làm gì cả mà giờ lại cầm lấy cổ phần nhà họ Lục, cô
không cảm thấy xấu hổ sao?”
Lục Tế Tân: ...
Cô im lặng suy nghĩ, hình như đúng là vậy.
Vì thế cô gật đầu: "Ừm, tôi quả thật không nên lấy cổ phần của nhà họ Lục.”
Cố Tu Minh lại trợn tròn mắt: (⊙_⊙)
Tại sao lại không ứng phó theo lẽ thường vậy?
Cố Tu Minh thật không biết nên tiếp tục đề tài này như thế nào, bởi vì dựa theo lẽ thường, Lục Tế Tân nên phản bác anh ta, nói mình nên lấy cổ
phần, như vậy, anh ta có thể oai phong mãnh liệt, nói ra rất nhiều lý do để phản bác lại cô.
Kết quả cô lại thản nhiên thừa nhận!
Cố Tu Minh bất đắc dĩ, đành chuyển đề tài: "Còn có hôn ước, người tôi chấp nhận là Nhã Tình, không phải con chó con mèo nào cũng có thể thay thế,
hy vọng cô tự mình biết lấy mình, tôi sẽ không liếc mắt nhìn cô thêm một cái nào đâu.”
Lúc này, Lục Tế Tân không thừa nhận mà chỉ ngước mắt lên, thản nhiên nhìn lướt qua anh ta.
Cố Tu Minh bỗng chốc có loại cảm giác quẫn bách khi bị người ta đánh giá
mình như một món hàng hóa, giống như ở trong mắt cô, mình căn bản không
phải là một người sống mà chỉ là một món đồ.
Cố Tu Minh nhíu mày, anh ta rất không thích loại cảm giác này.
Lục Tế Tân luôn có tính tình nhạt nhẽo, rất ít thay đổi sắc mặt, rất nhiều chuyện cũng không muốn so đo.
Nhưng mà điều này cũng không có nghĩa là cô chịu đựng những lời khiêu khích
lặp đi lặp lại của người khác, hoặc là lên đầu cô ngồi.
Cô đã rất khoan dung đối với Lục Nhã Tình và Cố Tu Minh, thế nhưng đối
phương không coi trọng sự tha thứ của cô, trái lại còn lại cảm thấy cô
yếu ớt dễ bị bắt nạt.
Suy nghĩ của Lục Tế Tân rất đơn giản trực tiếp.
Nếu như đối phương nghe không hiểu, không biết điều, vậy thì đừng coi đối
phương là người, mà coi là con chó cũng được, loại động vật như chó chỉ
có thể tàn nhẫn đánh thì nó mới biết đau, mới không dám duỗi móng vuốt
ra!
"Ban đầu hai người được đính hôn là những ai?"
Lục Tế Tân đột nhiên mở miệng gương mặt không cảm xúc, vẻ mặt lạnh lùng, nhưng khí thế lại đột nhiên thay đổi, mạnh mẽ bức người.
Sắc mặt Cố Tu Minh thay đổi, cảm thấy mình bị đối phương áp chế, anh ta miễn cưỡng mở miệng: "Hôn ước là của tôi và cô, nhưng mà…"
Lời còn chưa dứt đã bị cắt đứt.
Lục Tế Tân hiển nhiên đã không còn kiên nhẫn dây dưa với anh ta, nói thẳng: "Nếu như đã là hai người chúng ta, vậy thì dễ làm rồi.”
Lục Nhã
Tình ở bên cạnh nghe được câu này, trái tim nhất thời treo lên, còn
tưởng rằng cô sẽ cướp đi hôn ước của mình, ngay sau đó liền nghe câu
tiếp theo.
Cô nói: "Anh không muốn, tôi cũng không muốn, cuộc hôn nhân này sẽ bị hủy bỏ!"
Đây là cách làm gì vậy!
Cố Tu Minh và Lục Nhã Tình đồng loạt ngẩn ra.
Lục Nhã Tình phản ứng nhanh, lập tức mở miệng: "Chị Tế Tân, chị nói cái gì
vậy, đây là do hai nhà quyết định, làm sao có thể nói hủy bỏ là hủy bỏ
chứ?”
Cố Tu Minh cũng mở miệng, nói với giọng điệu châm chọc: "Cô cho rằng cô là ai, cô nói hủy bỏ là hủy bỏ à!”
Lục Tế Tân nghe thấy câu này thì đột nhiên rũ mắt, cười khẽ một tiếng,
ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra vẻ kiêu ngạo: "Tôi sẽ để cho các người
nhìn thấy.”
Nghe được câu này, trong lòng Lục Nhã Tình đột nhiên có
linh cảm chẳng lành, lập tức xin lỗi: "Chị Tế Tân, chị, chị đừng tức
giận, là lỗi của em, chị không cướp đồ của em, tất cả đều là của chị.”
"Nhã Tình." Cố Tu Minh kéo cô ta ra phía sau, khinh thường nói: "Để cho cô
ta đi, anh không tin, người đã mất tích 18 năm như cô ta thì có tư cách
gì xen vào hôn ước của hai nhà.”
"Tôi quả thật không có tư cách." Lục Tế Tân ngước mắt lên: "Nhưng mà chắc hắn nhà họ Cố cũng không muốn
kết hôn với đứa con gái riêng đâu.”
Cô vừa dứt lời, Lục Nhã Tình ngước mắt lên, hai mắt đỏ như máu, nhìn chằm chằm Lục Tế Tân.
Sao chị ta lại biết được!
Lục Tế Tân không để ý tới Lục Nhã Tình mà nói tiếp: "Một người không danh không phận..." không đáng để xem trọng.
Cô muốn nói không đáng để xem trọng, nhưng cảm thấy những lời này không
tốt lắm, Lục Tế Tân cô không có thói quen làm nhục người khác.
Vì thế cô liền đổi cách nói: "Nhà họ Cố sẽ chấp nhận con gái do một người phụ nữ không danh không phận sinh ra ở bên ngoài sao?”
Cố Tu Minh choáng váng, ngơ ngác nhìn Lục Nhã Tình, không biết phản ứng như thế nào.
Lục Nhã Tình nắm chặt ngón tay, nhìn chằm chằm Lục Tế Tân, gằn từng chữ: "Chị, làm sao chị biết được?”
Làm sao có thể? Không thể, chị ta không thể biết!
Lục Nhã Tình nghĩ không ra, người bình thường không ai có thể đoán được
quan hệ giữa cô ta và ông Lục. Gương mặt của cô ta giống Phùng Duyệt,
không có một điểm nào giống ba Lục, người gặp qua cô ta, cùng không suy
nghĩ theo hướng con gái riêng.
"Cái này rất khó đoán sao?" Lục Tế Tân bình tĩnh hỏi ngược lại: "Cả nhà họ Lục chỉ có ba Lục, mẹ Lục và
Lục Thừa Viễn ngu ngốc thiên vị cô. Lục Thừa Viễn lúc còn nhỏ đã làm bạn với cô. Mẹ Lục bởi vì lúc trước thần kinh rối loạn, coi cô như con gái
bị thất lạc, còn ba Lục lại càng kỳ lạ.”
Người đàn ông hờ hững, lại
thường xuyên không ở nhà, hơn nữa người đàn ông trưởng thành hẳn là phải xa lánh con gái nuôi một chút, cái gọi là con gái lớn tránh cha, huống
chi hai người không có quan hệ huyết thống.
Hành vi của ông Lục không phù hợp với lẽ thường.
Lục Nhã Tình run rẩy, nhìn về phía lục Tế Tân với vẻ mặt kinh ngạc và sợ hãi.
Chị ta đã nhìn thấy hết tất cả nhưng lại không nói lời nào.
Đúng là một người có tâm cơ thâm sâu!
"Chị muốn thế nào?" Vẻ mặt dịu dàng của Lục Nhã Tình không thể duy trì được
nữa, lộ ra sự tàn nhẫn kế thừa từ Phùng Duyệt: "Vạch trần tôi à?”
Lục Nhã Tình lạnh lùng cười lên: "Đừng quên, lúc trước chị mất tích khiến
tinh thần của mẹ trở nên điên loạn, chị không sợ vạch trần sự thật sẽ
làm tổn thương đến bà lần nữa sao?”
Lục Tế Tân rũ mắt xuống, tựa hồ rơi vào sự rối rắm.
Lục Nhã Tình nhìn thấy vậy bèn mừng rỡ, lập tức hùng hổ doạ người: "Ông nội biết thân phận của tôi, ngay cả ông nội cũng đã chấp nhận sự tồn tại
của tôi, chẳng lẽ chị còn muốn vạch trần làm cho nhà họ Lục rối loạn lên sao? Thân thể mẹ không chịu nổi giày vò, nếu thật sự xảy ra chuyện gì,
nhà họ Triệu sẽ không bỏ qua cho chị đâu, trong lòng ông nội, anh cả sẽ
có khúc mắc với chị!”
"Cô nói đúng." Lục Tế Tân mở miệng.
Lục Nhã Tình không nhịn được vui vẻ , cuối cùng cũng đã nói hết với chị ta.
Nhưng mà cô ta vui vẻ chưa được bao lâu thì đã thấy cô đột nhiên nhìn về phía Cố Tu Minh.
"Anh thấy rồi đấy." Lục Tế Tân nói với giọng điệu thản nhiên: "Bây giờ ngoại trừ mẹ Cố, chắc anh cũng không muốn kết hôn với loại người tâm cơ thâm
sâu, mặt dày đúng không?”
Nguy rồi! Trái tim Lục Nhã Tình rơi thẳng xuống.
Cô ta chỉ lo ngăn cản Lục Tế Tân nói ra chân tướng mà quên mất Cố Tu Minh cũng ở chỗ này.
Ở trong lòng Cố Tu Minh, cô ta trong sáng tốt bụng, thấu tình đạt lý, nếu như bị anh biết mình đã sớm biết thân thế của mình mà vẫn không biết
xấu hổ lừa gạt cổ phần mẹ Lục nhà họ Triệu, chắc chắn anh sẽ chán ghét
mình.
Nghĩ đến đây, Lục Nhã Tình vô cùng bối rối, lập tức khẩn
cầu nhìn về phía Cố Tu Minh, nhưng mà Cố Tu Minh chỉ liếc cô ta một cái
rồi xoay người rời đi.
Bóng lưng lạnh lùng thất vọng.
“Tu Minh!” Lục Nhã Tình tuyệt vọng.
Xong rồi, mọi chuyện kết thúc rồi.
Cô ta tức giận trừng mắt nhìn Lục Tế Tân.
Lục Tế Tân cúi đầu, gẩy ngón tay, thản nhiên nói: "Tôi đã nói rồi, đừng có chọc tôi.”
Lục Nhã Tình rất thông minh, cô ta nhận ra ngay lập tức: "Thì ra đây mới là mục đích của chị!”
Cô căn bản chưa từng muốn vạch trần chính mình, lúc trước vạch trần thân
thế chỉ là vì để cho cô ta trở nên rối loạn lộ ra sơ sót mà thôi, hoá ra từ đầu đến cuối, mục đích của cô là phá hư hôn ước của mình và Tu Minh.
Lục Tế Tân không để ý tới cô ta, vòng qua cô ta đi về phía cửa nhà, lúc đi
ngang qua cô nói một câu: "Mong cô tự giải quyết cho tốt.”
Cô không thích quanh co, cũng rất ít khi ra tay, nhưng khi ra tay thì chắc chắn phải đánh rắn đánh bảy tấc!