Mùi hương trà ô long phảng phất trong không khí ướt át.
Sau
nhiều năm kinh nghiệm, phản ứng đầu tiên của Trình Huyễn Chu là tìm kiếm miếng dán ức chế mà mình mang theo. Sau khi lục tùm trong túi một hồi
lâu, y mới sực nhớ ra rằng dưới sự dặn dò đặc biệt của bác sĩ thì đồ đạc của y đã bị Đỗ Tẫn Thâm tịch thu.
Y đành xin Đỗ Tẫn Thâm ở bên cạnh giúp đỡ: "… Em thấy hơi nóng."
Vẻ mặt y vẫn bình thường không có một chút sỗ sàng nào, mặt khác y cảm
nhận được kỳ mẫn cảm lần này có vẻ khác với những lần trước vì nó mãnh
liệt một cách bất thường.
Đỗ Tẫn Thâm vừa nghe lập tức hiểu ra.
Hắn ngửi thấy mùi hương đang dần dần tiết ra từ tuyến thể của Trình
Huyễn Chu, tín hiệu phát ra từ tin tức tố có chút do dự xen lẫn chần
chừ.
Y đang cố gắng ngăn chặn sự hung hãn trong cơ thể tiếp tục lan tràn.
"Đừng hoảng sợ." Đỗ Tẫn Thâm cầm bàn tay đầy mồ hôi của y, "Anh đưa em về."
Đi được hai bước, có lẽ sợ quá chậm nên Đỗ Tẫn Thâm dừng lại. Hắn trực
tiếp cúi người xuống nắm lấy đầu gối Trình Huyễn Chu, rồi bế cả người y
lên.
Trình Huyễn Chu ngưng thở, cảm thấy máu trào dâng một cách mất khống chế khiến đầu óc tê dại.
Hai tay của Đỗ Tẫn Thâm đã ôm lấy y nên không còn rảnh cầm đồ khác, cho nên Trình Huyễn Chu cầm luôn bó hoa thay cho hắn.
Tiếng bước chân của Đỗ Tẫn Thâm nện xuống con đường rải sỏi càng lúc càng
nặng nề hơn, mang theo sự khẩn trương không thể che giấu.
Trình
Huyễn Chu cầm hai bó hoa hồng vào giữa lồng ngực đang rung chuyển của
hai người, đưa tay ôm lấy cổ Đỗ Tẫn Thâm. Y nhìn về phía sau, trên đoạn
đường Đỗ Tẫn Thâm đi qua có rải rác những cánh hoa hồng màu đỏ thẫm và
trắng tinh, chẳng mấy chốc những cánh hoa ấy đã bị gió thổi bay khắp
nơi.
Mười phút sau, cuối cùng họ cũng về đến nhà.
Cả hai gần như loạng choạng đi vào cửa, cánh cửa đóng sầm lại gây ra một âm thanh chói tai sau lưng họ.
Nhưng chẳng ai quan tâm đến điều này.
Trình Huyễn Chu vốn đã bắt đầu cảm thấy khó chịu nên gọi tên Đỗ Tẫn Thâm để
nhắc nhở hắn, Đỗ Tẫn Thâm lập tức sờ lên đầu tóc nhằm trấn an y.
Trình Huyễn Chu thở ra một hơi, thậm chí còn nghĩ thật may mắn vì bọn họ đã
dọn ra ngoài, nếu bọn họ vẫn sống ở nhà cũ của nhà họ Đỗ và ba mẹ Đỗ Tẫn Thâm lại đang có mặt ở nhà... Y thật sự không biết phải làm sao nữa.
Y bị đưa vào phòng ngủ, nhưng Đỗ Tẫn Thâm không đè y xuống ngay lập tức
cũng không rời đi khiến Trình Huyễn Chu cảm thấy hắn hình như đang không biết nên bắt đầu từ đâu.
Trình Huyễn Chu bất lực nằm đó như một
con cá bị buộc phải lên bờ, chờ đợi người đầu bếp vung một con dao sắc
bén mổ bụng mình ra.
Y nghiến chặt răng, đối mặt với áp lực mạnh
mẽ do bản năng sinh lý mang lại khiến y rất khó mở miệng nói chuyện.
Thậm chí không khí loãng trong phòng như bị rút cạn, mỗi lần y hô hấp
đều phải dùng toàn bộ sức lực mới không chết vì thiếu oxy.
Lưng
của y phập phồng, trên trán lấm tấm từng giọt mồ hôi cùng với gò má tái
nhợt đã ửng hồng. Trái tim y đập nhanh dữ dội, màng nhĩ và khoang ngực
như thông với nhau phát ra tiếng động rất lớn... Cảm giác này không ổn
chút nào.
Đỗ Tẫn Thâm cởi áo khoác rồi xắn cổ tay áo sơ mi lên đến khuỷu tay để lộ đường cong tuyệt đẹp của cánh tay.
"Anh dùng tay được không?"
Trên mặt của Đỗ Tẫn Thâm không có nhiều biểu cảm, lời hắn hỏi vừa rõ ràng
vừa nhẹ nhàng như chỉ đang lịch thiệp hỏi ý kiến của y.
... Nếu phớt lờ âm cuối khàn khàn và hơi thở vô tình trở nên nặng nề hơn của hắn.
Trình Huyễn Chu nghe thấy câu hỏi nhưng không còn thời gian suy nghĩ vì kỳ
mẫn cảm mạnh mẽ đã ăn mòn lý trí của y, trước khi đầu óc hoạt động thì
bản năng của cơ thể đã đưa ra câu trả lời trước.
Y lắc đầu.
Đỗ Tẫn Thâm mỉm cười rồi hôn lên chóp mũi hơi đỏ của y, sau đó lướt xuống đôi môi đang mấp máy: "Anh không dùng tay được sao?"
Hắn dường như không hiểu vấn đề lại dường như đang muốn ép Trình Huyễn Chu
phải tự nói ra. Hắn cất tiếng nói toát ra sự dỗ dành, hỏi, "Vậy em muốn
gì?"
Lúc này Trình Huyễn Chu mới nhận ra hành động nhục nhã mà mình vừa làm theo bản năng.
Y thề là mình lớn đến từng tuổi này cũng chưa bao giờ thấy xấu hổ như lúc này.
Trong tâm trí đang giằng xé sang hai bên, y không thể ngăn được những suy
nghĩ cháy bỏng và càng muốn có được nhiều hơn. Có trời mới biết y đã
khao khát điều này bao lâu, Đỗ Tẫn Thâm đã đưa đến bên miệng nên không
có lý do nào để y nói "không muốn" rồi buông hắn ra được.
Đỗ Tẫn Thâm trao cho y những nụ hôn quá đỗi dịu dàng và kiềm chế, sau đó hắn hơi lùi lại.
Hắn nói: "Chờ anh một lát, anh sẽ trở về nhanh thôi."
Lồng ngực của Trình Huyễn Chu phập phồng, y ngồi tại chỗ mà cảm thấy bối rối.
Y vô thức kêu lên: "Anh trai..." Lời nói đến miệng phát ra một âm thanh,
những lời nói phía sau lại bị kiềm lại một cách nhẹ nhàng mà đáng
thương.
Có lẽ Trình Huyễn Chu nhận ra xưng hô như thế trong tình huống này không phù hợp đối với cả hai người.
Đỗ Tẫn Thâm nói rất nhanh thì quả thật sẽ trở lại rất nhanh. Chỉ sau một
hai phút, Đỗ Tẫn Thâm đã trở lại với một cái vật dài và một lọ chất lỏng trong suốt không màu.
Sau khi Trình Huyễn Chu nhìn thấy đó là vật gì, toàn thân y lập tức bốc cháy.
Y mở miệng cố gắng giả bộ bình tĩnh, nghiêm túc nói: "Anh cho em uống thuốc ức chế, hoặc… Dứt khoác cho em sung sướng một lần."
Đỗ Tẫn Thâm sửng sốt một lúc: "Không được."
Hắn có chút khó khăn khi ngăn cản yêu cầu tùy hứng của đối phương, lặp lại lần nữa: "Bây giờ chưa được."
Trình Huyễn Chu thở ra, đôi mắt đỏ hoe, dường như không thể chấp nhận được
nên tàn nhẫn nói: "Đỗ Tẫn Thâm, em không muốn anh thương hại, tất cả đều do em tự chuốc lấy."
"Anh không có thương hại em."
Đỗ Tẫn Thâm như đang thở dài lại như đang dùng giọng điệu nỉ non nói chuyện với người tình.
"Em giống như một bộ phận mọc ra từ cơ thể anh. Em có hiểu không Trình Huyễn Chu, em có hiểu cảm giác đó không?"
Giọng điệu chất vấn của hắn rất hung ác, nhưng phần lớn lại là nỗi buồn và bất lực.
Hắn muốn Trình Huyễn Chu hiểu, nhưng rồi lại không muốn y hiểu.
"… Em đau thì anh cũng đau, chúng ta không thể tách rời được."
Trình Huyễn Chu giật mình, vài giọt nước mắt sinh lý tiết ra đọng lại trên
hàng lông mi dài, còn những giọt khác dính trên gương mặt nóng bừng đã
nổi lên rặng mây đỏ. Y yên lặng nhìn hắn.
Dù chỉ như vậy thôi
thì Đỗ Tẫn Thâm dường như cũng đã không chịu nổi ánh mắt của y, hắn nhẹ
nhàng hôn lên nước mắt của y rồi chậm rãi mút sạch chất lỏng mặn chát
như đang ngậm một viên kẹo mềm, mới chạm vào một chút cũng đủ để phá hư
thân thể mong manh.
Trình Huyễn Chu bất giác nghĩ đến cảnh Đỗ Tẫn Thâm lau nước mắt cho y khi y bị té ngã.
Trước đây y từng không yêu quý bản thân mình, y cũng sẽ mãi mãi không yêu quý bản thân mình nhiều như vậy.
Trình Huyễn Chu ngước đôi mắt mông lung lên nhìn chằm chằm Đỗ Tẫn Thâm như lần đầu tiên và cũng như vô số lần trong quá khứ.
Sau đó y tiến tới hôn đối phương.
Sử dụng mùi hương của riêng mình để bao trùm lấy Đỗ Tẫn Thâm.
Y cảm thấy Đỗ Tẫn Thâm khẽ dừng lại một lát, hắn không có bất kỳ động
tĩnh nào như đang thể hiện sự thỏa hiệp cho phép y muốn làm gì thì làm.
Trình Huyễn Chu tiếp tục hôn hắn rất nghiêm túc mà cũng rất say mê.
Nhưng cũng không thể phủ nhận y thực sự thiếu kinh nghiệm và thiếu kỹ năng
trong vấn đề này. Sau khi môi hai người chạm vào nhau, y chỉ dùng đầu
lưỡi cọ xát rồi tiến vào rút ra, hai hàm răng va vào nhau khiến cả hai
bên đều cảm thấy hơi đau.
Chẳng mấy chốc, Đỗ Tẫn Thâm đã mạnh mẽ đẩy y ra.
Khuôn mặt điển trai của Đỗ Tẫn Thâm lộ ra vẻ sắc bén, hắn gần như không thể
kìm nén được sự cáu kỉnh nên thấp giọng mắng một câu: "Trình Huyễn Chu,
đệch mẹ đừng có quyến rũ anh nữa."
Trình Huyễn Chu hiếm khi nhìn
thấy bộ dạng này của Đỗ Tẫn Thâm, y vừa cảm thấy hoảng sợ trước sự áp
chế mạnh mẽ của đối phương vừa cảm thấy buồn cười.
Trình Huyễn Chu nói: "Ai kêu anh chậm chạp quá làm chi."
Y nói, "Em đã đợi rất lâu rồi."
Đỗ Tẫn Thâm đáp lại y bằng cách hôn lên yết hầu nhô cao đang không ngừng
chuyển động của y, một bàn tay khác của hắn vuốt ve tuyến thể sau gáy đã đỏ lên do kỳ mẫn cảm của y.
Hành động rất dịu dàng, nhưng cũng rất tàn nhẫn theo một nghĩa nào đó.
Trình Huyễn Chu cảm nhận được cơn đau mà mình chưa bao giờ trả qua, không khỏi né tránh hắn.
"Anh chạm vào thì em không chịu nổi, anh không chạm vào thì em lại khóc. Em muốn anh làm sao đây, hửm?"
Trình Huyễn Chu phớt lờ hắn, cắn chặt môi dưới, dù biết vô ích nhưng y muốn
dùng nỗi đau do bản thân gây ra để trút bỏ dục vọng.
Trong miệng của Trình Huyễn Chu tràn đầy mùi máu tươi của chính mình.
Đỗ Tẫn Thâm xoa đôi môi bị cắn chảy máu của y, dùng ngón tay bóp chặt hàm
dưới buộc Trình Huyễn Chu phải buông ra. Sau đó ngón trỏ và ngón giữa
của hắn chen vào trong khoang miệng, đặt giữa hàm răng cứng nhọn đang hé mở của Trình Huyễn Chu.
"Nếu em thấy khó chịu." Đỗ Tẫn Thâm nói, "Thì cứ cắn anh."
Trình Huyễn Chu không nói ra được lời nào mà chỉ có thể mơ hồ phát ra tiếng kêu.
Sau đó y dùng lưỡi liếm đầu ngón tay của đối phương.
Thật lâu sau, hai ngón tay của Đỗ Tẫn Thâm cuối cùng cũng rút ra.
Trình Huyễn Chu bỗng dưng cảm thấy hơi có lỗi với đối phương, màu đỏ bừng và
cơn nóng rực trên gò má còn chưa biến mất. Y vô cùng khó khăn khi mở
miệng hỏi về vấn đề này: "Có muốn em giúp không?"
Đỗ Tẫn Thâm lấy lại sự bình tĩnh, nhưng mà đôi mắt vẫn tối đen giống như một cụm lửa đen đang bùng cháy.
Những hạt mồ hôi nhỏ trượt dài trên trán của hắn.
Hắn hít một hơi thật sâu và chỉ nói, "Không cần."
Hắn quay người rời đi rồi đóng sầm cửa phòng tắm lại.