Trình Huyễn Chu đã biến mất khỏi tầm nhìn của Đỗ Tẫn Thâm trong hai ngày.
Vào tiệc Giáng sinh ngày thứ bảy, Trình Huyễn Chu trở về ký túc xá vào buổi sáng để lấy cáp sạc. Đỗ Tẫn Thâm chạy đi chạy lại giữa công ty và
trường học nhiều lần, cuối cùng cũng kết thúc chuỗi ngày ở một mình
trong căn phòng trống trải.
Lúc Đỗ Tẫn Thâm trong trạng thái ngơ ngẩn chưa bao giờ phát ra tiếng động nào, trước đây hắn cũng từng như
thế. Thỉnh thoảng hắn lại đến đụng vào chỗ ngủ của Trình Huyễn Chu, cho
nên lúc quay người lại mới bị y làm cho giật mình.
Trình Huyễn Chu hỏi theo bản năng: "Cậu về đây khi nào?"
Đỗ Tẫn Thâm nói: "Buổi sáng."
Trình Huyễn Chu khịt mũi, trong người luôn cảm thấy có cảm giác hơi buồn nôn.
Trong thời gian y vắng mặt dù có thể che đậy bằng những lời nói dối, nhưng
nếu Đỗ Tẫn Thâm thực sự muốn kiểm tra thì hắn sẽ dễ dàng phát hiện ra y
không có mặt ở trường.
Trình Huyễn Chu cảm thấy có chút chột dạ xen lẫn phiền muộn, vì không biết phải trả lời như thế nào.
Y đã đoán sai thời gian bận rộn của Đỗ Tẫn Thâm, đồng thời y cũng không
hiểu được tại sao trước kia hắn rất hiếm tới ký túc xá, vậy mà giờ đây
lại rảnh rỗi đi tới đi lui trước mặt y suốt cả ngày.
Ai dè một giây sau Đỗ Tẫn Thâm lại nói: "Cậu đi thuê phòng ngủ à?"
Giọng điệu của Đỗ Tẫn Thâm không bộc lộ bất kỳ cảm xúc dư thừa nào, nhưng
Trình Huyễn Chu cảm thấy những lời này nghe rất kỳ quái.
Trình Huyễn Chu đang nghĩ cách che đậy bí mật của mình nên thừa nhận: "Đúng vậy."
"Không phải tôi đã nói buổi tối sẽ không về sao?"
Y suy nghĩ rồi lại bổ sung thêm một câu: "Tôi ngủ chung với Úc Lương."
Nói xong y càng cảm thấy kỳ quặc, có cảm giác càng nói càng dễ khiến người ta liên tưởng đến những chuyện đen tối.
Một lúc sau, Đỗ Tẫn Thâm mới thản nhiên hỏi: "Vậy đêm nay cậu có về không?"
Trình Huyễn Chu: "Sau tiệc tối chúng tôi phải đi giao lưu hữu nghị, định thuê một chỗ nghỉ qua đêm."
"Cậu không biết à? Không ai nói với cậu sao?"
Thực ra là có.
Tuần trước hắn biết họ sẽ thuê một căn biệt thự nhỏ chuyên dùng cho việc
giao lưu hữu nghị, ba bốn người gì đó cũng đã hỏi Đỗ Tẫn Thâm muốn đến
"chơi một chút" không.
"Về hưu sớm nên không có người mời." Đỗ Tẫn Thâm lễ phép hỏi, "Tôi đi chung được không?”
Trình Huyễn Chu: "…"
Y cảm thấy Đỗ Tẫn Thâm thật sự quá khó hiểu, trước nay y có bao giờ thấy
hắn hứng thú với mấy hoạt động này đâu, đương nhiên Trình Huyễn Chu cũng giống hệt hắn. Nếu không phải hội sinh viên tỏ vẻ rất muốn Trình Huyễn
Chu tham gia và y lại không thể từ chối, thì y chắc chắn sẽ không tham
gia.
Trình Huyễn Chu nói ra một câu sau khoảng thời gian thật lâu: "Cậu muốn đi thì đi."
"Dù sao bọn họ đều là người quen của cậu."
Nói xong câu này thì Trình Huyễn Chu định bước ra khỏi cửa, bỗng Đỗ Tẫn
Thâm túm lấy ba lô làm Trình Huyễn Chu lảo đảo đứng không vững, sau đó y ngã vào trong vòng tay của hắn.
Trình Huyễn Chu chìm đắm trong nhiệt độ cơ thể của Đỗ Tẫn Thâm nửa giây, rồi y nhanh chóng bước ra ngoài.
Sáu giờ, bữa tiệc bắt đầu.
Trình Huyễn Chu đứng phía dưới chỉ đạo mọi việc và thỉnh thoảng nhắc nhở mọi người.
Chín giờ, toàn bộ bữa tiệc kết thúc thành công mỹ mãn. Trình Huyễn Chu đi ra từ hậu trường, nhân viên cùng với hội sinh viên ồ ạt tiến lên ôm y một
cái.
So với sự hưng phấn của bọn họ thì Trình Huyễn Chu cũng
không có phản ứng nhiều lắm. Đám người bàn tán xôn xao một hồi, chụp vài tấm hình rồi nôn nóng khởi hành đến biệt thự.
Trình Huyễn Chu tự dưng thấy lơ đãng, tình trạng này đã kéo dài từ lúc sáu giờ.
Mất khả năng tập trung.
Có lẽ đây là dấu hiện cho bệnh tình đang ngày một trở nặng của y.
Hôm y đến gặp bác sĩ Trần, đối phương đã cho y điều trị bằng những loại
thuốc mà mình mới nghiên cứu xong. Nhiều năm qua, bác sĩ Trần hiểu rất
rõ tình trạng sức khỏe của y, theo lẽ thường thì trong thời gian này
chắc chắn sẽ không thể xảy ra tình huống bất thường nữa.
Nhưng
Trình Huyễn Chu thỉnh thoảng vẫn bị phân tâm và choáng váng. Khi y cầm
máy bộ đàm đứng trong hậu trường có thể nhìn thấy rõ ràng tất cả các
diễn viên trên sân và khán giả, y bỗng nhớ tới Đỗ Tẫn Thâm cũng từng
đứng ở vị trí này khi còn là sinh viên năm hai, lúc đó hắn kiểm soát sự
kiện diễn ra rất hoàn hảo.
Y vừa suy nghĩ vừa đi lên cầu thang
nên bước chân có hơi loạng choạng, bất ngờ y được một cánh tay mạnh mẽ
giữ chặt mới tránh khỏi việc bị ngã.
Không biết Đỗ Tẫn Thâm đã xuất hiện từ lúc nào.
Trình Huyễn Chu chớp mắt.
"Lần này sếp Đỗ cũng đi chung à?" Người bên cạnh cảm thán.
Trình Huyễn Chu tỉnh táo lại.
Trong toàn bộ hội sinh viên chỉ có hơn 30 thành viên nòng cốt, nhưng vì đây
là sự kiện giao lưu quy mô lớn được nhà trường tài trợ, nên nhiều người
đã đưa "thành viên tương lai trong gia đình" đến để nhân cơ hội vun đắp
tình cảm của họ.
Điều này dẫn đến việc nhiều người đi hơn, lúc
này mọi người đang chen chúc trước cổng trường lồng lộng gió lạnh vì
phải đợi xe cả nửa tiếng đồng hồ.
Đỗ Tẫn Thâm vỗ nhẹ lên vai Trình Huyễn Chu, lắc chìa khóa xe trong tay rồi nói: "Tôi đưa cậu đi trước?”
Hàn Đình Đình ở bên cạnh lập tức nói: "Đúng rồi, sếp Đỗ có xe sao không nói sớm chứ? Em đi ké được không ạ?"
Hàn Đình Đình cúi mặt, đau lòng bĩu môi nhưng vẫn chưa bỏ cuộc: "Đừng keo
kiệt vậy mà, anh chỉ mang sếp của chúng em đi thôi, trên xe ngồi có hai
người sẽ không thấy chán à."
Úc Lương nhanh chóng ngăn cô tiếp tục gây rối, nhỏ giọng nhắc nhở, "À, sếp Đỗ và sếp Trình... Ờ, cô có muốn đi cùng tôi không?"
Khuôn mặt Trình Huyễn Chu tuấn tú mà lạnh lùng: "Người này mắc chứng nghiện
sạch sẽ. Không phải hắn ghét cô đâu, đừng để ý đến hắn."
Hàn Đình Đình ngạc nhiên che miệng và mở mắt, "Hả, thì ra là vậy sao?"
Suốt bốn năm học đại học, Đỗ Tẫn Thâm luôn cư xử tử tế và nhã nhặn với mọi
người và mọi việc, rất ít khi làm người khác thấy khó xử. Cô không biết
Đỗ Tẫn Thâm thậm chí không thể chịu đựng được việc đi chung xe với người khác, vậy phải chăng hắn cũng không thích người khác chạm vào người
mình ư?
Chờ đã, tại sao sếp Trình lại biết chuyện này chứ?
Hình như có gì đó kỳ lạ?
Trước khi Hàn Đình Đình kịp suy nghĩ cẩn thận, Đỗ Tẫn Thâm đã đưa người của hắn đi mất rồi.
Đêm nay là một đêm lộng gió, đứng bên ngoài một lát đã thấy lạnh muốn đóng
băng. Đỗ Tẫn Thâm bật máy sưởi ngay sau khi khởi động xe, hắn không nhịn được giơ tay sờ lên khuôn mặt tái nhợt của Trình Huyễn Chu, quả nhiên
mặt của y rất lạnh lẽo.
Trình Huyễn Chu liếc nhìn hắn một cái,
giọng điệu lạnh lùng: "Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với cái chứng
ưa sạch sẽ của cậu, công tắc trong cơ thể đã bị mở hoặc bị ngứa tay hả?"
Đỗ Tẫn Thâm không trực tiếp đáp lại mà chỉ hờ hững nói: "Sao vậy, không cho sờ sao?"
Trình Huyễn Chu quay đầu đi.
Một lúc sau, y giả vờ như vô tình chạm vào mặt mình lần nữa, cảm thấy nơi vừa bị người đàn ông chạm vào đã hơi nóng lên.
"Đỗ Tẫn Thâm."
Y ra vẻ ngạo mạn, nói với giọng điệu sai khiến, "Bật máy sưởi không tốn
xăng, xăng không tốn tiền à, cậu bật máy sưởi mạnh như thế làm gì?"
Đỗ Tẫn Thâm hạ nhiệt độ xuống một bậc.
Khi Đỗ Tẫn Thâm và Trình Huyễn Chu đến, một số đồng nghiệp trong ban đối
ngoại không đến bữa tiệc Giáng sinh đang chuẩn bị bữa tối thịnh soạn.
Trong đó có cả bộ trưởng Thẩm Huyên, người mà Úc Lương đã đề cập với
Trình Huyễn Chu nhiều lần trước đó.
Lần này quỹ tài trợ dư dả phần lớn đều do công của ban đối ngoại và trong đó Thẩm Huyên cũng đã đóng góp rất nhiều.
Thẩm Huyên có vẻ ngoài xinh đẹp rung động lòng người, cô ấy làm việc rất mạnh mẽ và quyết đoán, là một Alpha nữ.
Khi Trình Huyễn Chu bước vào cửa lập tức nhìn thấy cô ấy mặc tạp dề đang
làm việc trong bếp, cô ấy buộc tóc đuôi ngựa cao, đôi tay trắng như
tuyết đang vo gạo dưới vòi nước. Rất khó để người khác không chú ý đến
hình ảnh nổi bật như thế nhưng Trình Huyễn Chu lại chẳng quan tâm lắm,
vì vốn dĩ y đã không để tâm đến việc Úc Lương nói rằng cô ấy đến đây vì
y.
Y thân thiết hơn với Thẩm Huyên vì vấn đề công việc, bọn họ
tình cờ thực tập trong cùng một công ty luật nên ngày đầu tiên đến đó
hai người đã gặp nhau. Vì cả hai đều đang làm việc trong hội sinh viên,
lúc trước Trình Huyễn Chu với Thẩm Huyên cũng không xa lạ nên hiện tại
đã thân càng thêm thân.
Ban đầu đây không phải là chuyện gì quá
quan trọng, nhưng không biết tin đồn từ đâu ra mà câu chuyện này lại
biến thành một mẩu tin tức ngọt ngào nổi tiếng khắp cả trường.
Nói cũng lạ, con người trong xã hội ngày nay có sự khoan dung rất thấp đối
với những người đồng tính Alpha, nhưng nếu là một người đàn ông và một
người phụ nữ thì yêu đương Plato nghe có vẻ khá lãng mạn, thậm chí đây
còn trở thành một một khuôn mẫu.
Thẩm Huyên đang bận rộn vẫn chào hỏi Trình Huyễn Chu, đến khi cô ấy nhìn thấy Đỗ Tẫn Thâm đi phía sau
Trình Huyễn Chu thì mới lấy làm lạ nhướng mày.
"Đỗ Tẫn Thâm."
Cô ấy nói thẳng: "Đã lâu không gặp."
Ban đối ngoại nói thẳng ra là nơi quản lý tiền, tuy trực thuộc liên đoàn
trường nhưng hai bên không thuộc thẩm quyền nên hiếm khi cản trở việc
lẫn nhau, mà càng giống một quan hệ hợp tác. Vì vậy, Thẩm Huyên luôn
xưng hô với Trình Huyễn Chu bằng tên riêng, cũng không tôn trọng chủ
tịch và cựu chủ tịch như những người khác.
Máy sưởi trong phòng
rất nóng nên Trình Huyễn Chu cởi áo khoác ra, Đỗ Tẫn Thâm tiện tay treo
áo của y với quần áo của mình ở cửa.
Thẩm Huyên: "Đừng lo cởi đồ nữa, hai người mau tới giúp đi."
Trình Huyễn Chu: "..."
Y thành thật nói, "Không."
Vậy mà Đỗ Tẫn Thâm lại chủ động bước tới, hắn vén tay áo lên để lộ cánh tay có đường cong tuyệt đẹp.
Trình Huyễn Chu không có việc gì nên chỉ ở bên cạnh đợi, Đỗ Tẫn Thâm múc một
thìa canh cà chua vừa thổi vừa kêu y đến nếm thử. Trình Huyễn Chu nếm
thử mối thấy vị khá ổn, nhưng vẫn nghiêm khắc đánh giá là phải thêm một
muỗng đường vì vị chưa đủ ngọt, mãi sau khi nói xong thì y nhận ra mình
đang làm gì.
Thẩm Huyên quan sát toàn bộ quá trình, một biểu cảm đầy ẩn ý hiện lên trên mặt cô ấy.
Trình Huyễn Chu nhân lúc phòng bếp không còn người ngoài mới thản nhiên hỏi: "Cậu học nấu ăn khi nào vậy?"
Đỗ Tẫn Thâm trả lời: "Khi còn ở nước ngoài."
Lúc hỏi Trình Huyễn Chu đã đoán được câu trả lời của hắn, nhưng đến khi hắn thật sự trả lời lại khiến y cảm thấy rất khó chịu.
Trình Huyễn Chu thay đổi sắc mặt rồi không muốn nói chuyện với hắn nữa, y
quay đầu lại nói muốn đi ra ngoài tìm Thẩm Huyên. Đỗ Tẫn Thâm bước tới
ôm lấy y, lúc hắn nhận ra mình đang làm gì thì đã quá muộn rồi.
Lần này, Trình Huyễn Chu để hắn ôm chặt vào trong vòng tay. Đỗ Tẫn Thâm
xoay người lại rồi đè y vào góc tường, cảm giác áp bức tuôn ra trong
người hắn mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Bên ngoài có người nên Trình
Huyễn Chu không dám manh động, chỉ hơi cọ xát một chút. Trong lúc hoảng
sợ y vô tình tiết ra một ít tin tức tố, ý định ban đầu của y là muốn đẩy đối phương ra nhưng không ngờ bàn tay của Đỗ Tẫn Thâm đang đặt trên eo
của y lại càng dùng sức lớn hơn. Lúc hai người còn tỉnh táo, họ chưa bao giờ kề sát vào nhau thân mật đến vậy.
Chỉ trong chốc lát, Trình
Huyễn Chu đã cảm nhận được những thay đổi nhỏ nhặt và kỳ lạ của Đỗ Tẫn
Thâm, như thể y đã va phải thứ gì đó rất cứng rắn.
Hiếm như một cục đá nở hoa.
Phản ứng đầu tiên của y là hoang mang.
Không nghĩ gì được.
Không phải kỳ mẫn cảm của Đỗ Tẫn Thâm vừa kết thúc sao?