Ở nhà thường có người hầu nên hắn hiếm khi phải vào bếp, thậm chí lúc hắn muốn giúp đỡ còn làm bọn người hầu sợ hãi. Vì trong mắt bọn họ, Đỗ Tẫn
Thâm là cậu chủ nên không thể nào có chuyện để hắn vào bếp nấu ăn được.
Thực ra trong nửa năm Đỗ Tẫn Thâm ra nước ngoài du học, vì sống một mình nên chỉ trong vài tháng ngắn ngủi hắn đã có tay nghề nấu nướng ngon lành.
Đỗ Tẫn Thâm bận rộn trong bếp một mình, rửa rau, bật bếp rồi đun súp. Hắn
như đang tiến hành một thí nghiệm hóa học mà mình đã rất quen thuộc,
chính xác đến từng miligam và không có một sai sót.
Cuối thu năm
đó lá rụng khắp mặt đất, hắn lặng lẽ ngồi trước cửa sổ kính sát đất
trong căn hộ của mình, một bàn đầy ắp những món ăn thịnh soạn đã làm hắn tốn cả buổi sáng.
Thời gian đó hắn có thể sử dụng để làm những
chuyện có ý nghĩa hơn, hoặc tùy tiện tìm một người khác giới có dung mạo xuất sắc để hẹn hò rồi qua đêm với nhau. Điều này không có gì lạ ở đất
nước phóng khoáng, xung quanh cũng không bao giờ thiếu người thích hắn
nên tất nhiên hắn dễ dàng tìm ra vô số cách mua vui.
Một Omega
với mái tóc vàng nhạt và đôi mắt xanh biếc ở Viện Văn Học bên cạnh đang
theo đuổi hắn, điều này đã khiến cả trường náo loạn cả lên, những người
quen biết đều nghĩ rằng họ sẽ sớm trở thành một cặp đôi trời sinh.
Omega xinh xắn xuất thân từ hoàng tộc của một đất nước nhỏ bé không ngần ngại trở thành người đưa thư bán thời gian ở khu vực hắn sinh sống, mỗi ngày cậu ta đều kẹp những bức thư tình vào tạp chí rồi đặt vào hòm thư trước cửa nhà hắn. Trên bức thư tỏa ra mùi thơm nhẹ của hoa lan, như một
chiếc móc câu mềm mại hoặc một chiếc bẫy ngọt ngào.
Cám dỗ hắn nhảy vào trong.
Hắn có thể ở lại đây, hắn nghĩ vậy.
Hiệu trưởng của trường là một giáo sư già gần bảy mươi tuổi, hắn rất quý trọng ông.
"Du, thật đáng tiếc khi cậu chỉ ở lại đây nửa năm. Đất nước xinh đẹp này có
đủ sức hút giữ cậu lại không, ôi, hay cậu bạn xinh đẹp kia không giữ cậu lại sao?" Vị giáo sư già nói, "Tôi hi vọng sau khi cậu hoàn thành việc
học ở khoa chính quy, tôi vẫn có thể gặp lại cậu trong phòng học này."
Vị giáo sư già đưa cho Đỗ Tẫn Thâm một lá thư giới thiệu do chính ông viết.
Tất cả từ ngữ đều vô cùng chân thành, từng câu đều là lời khen ngợi dành cho người sinh viên trẻ đầy triển vọng.
Đỗ Tẫn Thâm đưa hai tay cầm lấy lá thư giới thiệu được đựng trong giấy
kraft, rồi cúi đầu thật sâu. Trên tay hắn cầm thứ gì đó vô cùng nhẹ
tênh, nhưng chính nó lại giúp hắn bước nửa chân vào cánh cửa của ngôi
trường cao đẳng hàng đầu thế giới.
Ánh nắng ấm áp và chói lóa chiếu vào từ cửa sổ, chiếu đến bóng dáng đang ngồi trên ghế của hắn.
Đỗ Tẫn Thâm nhìn chằm chằm những đĩa đồ ăn rực rỡ trước mặt, nhưng hắn
không hề động đũa cho đến khi thức ăn trên bàn nguội lạnh.
Như thể hắn đang chờ đợi một người mà hắn biết sẽ không bao giờ xuất hiện.
Nhưng rõ ràng chính hắn đã lựa chọn rời khỏi nhà.
Hắn chưa bao giờ dễ dàng bị lay động, nhưng có duy nhất một vấn đề lại khiến hắn phải tự hỏi mình không biết bao nhiêu lần.
Hắn đã sai rồi sao?
Đất nước được bao phủ lá phong vàng của mùa thu rất tốt đẹp, vô số Omega
nước ngoài cũng rất xinh đẹp. Nhưng thật đáng tiếc khi hắn mất hàng trăm đêm đi vào giấc ngủ một mình, sau vô số lần xác nhận chỉ có một sự thật duy nhất mà hắn không thể chối bỏ...
Trước khi đến đây hắn tự tin rằng mình sẽ buông bỏ được, nhưng cuối cùng chỉ là một câu chuyện hài.
....
Đỗ Tẫn Thâm đặt món cá sốt chua ngọt và khoai tây lên đĩa, dọn bộ đồ ăn rồi đi gọi Trình Huyễn Chu dùng bữa tối.
Đỗ Tẫn Thâm để mắt suốt một lúc mới nhận ra Trình Huyễn Chu bây giờ ăn rất ít, chẳng trách y gầy đến vậy. Chỉ có hôm ba Đỗ Thành tự mình nấu cơm,
Trình Huyễn Chu mới nể tình ăn sạch sẽ một chén cơm.
Trình Huyễn Chu chú ý tới ánh mắt của Đỗ Tẫn Thâm, không biết có phải hành động
theo bản năng hay không mà y lại cầm đũa gấp một miếng khoai tây cắt sợi bỏ vào miệng. Dù khuôn mặt của Trình Huyễn Chu rất lạnh lùng, nhưng Đỗ
Tẫn Thâm bỗng hoài nghi y đang cảm thấy khổ sở.
"Làm ơn, thứ tôi nấu khó nuốt vậy sao?"
Trình Huyễn Chu cụp mắt xuống, chậm rãi nhai.
Chính cậu mới là người thực sự khiến tôi khó nuốt trôi.
Trình Huyễn Chu thầm đáp ở trong lòng.
"Nếu cậu còn không buông thì tôi sẽ cắn cậu đó Đỗ Tẫn Thâm."
Đỗ Tẫn Thâm lại hiểu sai ý, cho rằng Trình Huyễn Chu không thích ăn đồ ăn
hắn nấu nên mới tức giận. Hắn thầm nghĩ nếu muốn tu luyện tới trình độ
nấu nướng của ba, e rằng hắn sẽ phải mất một thời gian dài nữa.
Vào buổi chiều, Đỗ Tẫn Thâm nhận được cuộc gọi từ Hạ Vãn Quyên.
"À, mẹ."
"..."
"Ồ."
"Được."
"Con biết rồi."
Hạ Vãn Quyên và Đỗ Thành vốn định đi nghỉ một tuần, nhưng địa điểm bên kia đã xảy ra sự cố. Thủy triều đột ngột dâng lên làm sập con đập, danh lam thắng cảnh cũng đã bị đóng cửa nên họ đành quay về sớm hơn dự định.
"Hai ngày nay ba mẹ không ở đây, các con thế nào, con không bắt nạt Chu Chu đó chứ?"
"Mẹ à." Đỗ Tẫn Thâm bất lực nói, "Làm sao con dám bắt nạt người ta chứ."
Hạ Vãn Quyên bật cười, không ngần ngại chế nhạo con trai mình: "Mẹ thấy
lần này con nhất định đã chọc giận cậu ấy. Lâu như vậy cậu ấy không về
nhà, còn không phải do đang giận con sao?"
Đỗ Tẫn Thâm muốn phản bác, nhưng lại im lặng.
Hắn nói: "Mấy giờ ba mẹ hạ cánh, có muốn con ra đón không?"
"Không cần, không cần. Con đang ở trường à? Thôi đừng chạy tới chạy lui, hôm nay có tiết học không đó?"
"Không ạ."
"Ồ, mẹ nhớ nhầm rồi." Hạ Vãn Quyên nói, "Mẹ lộn sang thời khóa biểu của Chu Chu."
... Đúng là mẹ ruột.
"Được rồi, vậy hai người chú ý an toàn của mình, con cúp máy đây."
Đỗ Tẫn Thâm đặt điện thoại xuống, khẽ thở dài.
Đương nhiên Đỗ Tẫn Thâm biết rằng tình trạng này giữa hắn và Trình Huyễn Chu
sẽ không kéo dài được lâu. Hạ Vãn Quyên và Đỗ Thành sớm muộn gì cũng sẽ
về, huống hồ bọn họ còn phải quay về trường học cho nên hắn không thể
nhốt Trình Huyễn Chu lại vĩnh viễn, mặc dù trong lòng hắn muốn làm điều
đó như điên.
Quãng thời gian cầm tù, trò đùa trói tay trói chân rồi cũng phải kết thúc, đó chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Họ đều đã trưởng thành, hắn không có lý do gì phải chăm sóc Trình Huyễn Chu như một đứa trẻ.
Đối phương cũng đã là một Alpha trưởng thành giống như hắn, trừ khi hắn
dùng thủ đoạn cực kỳ bạo lực thì nếu không Trình Huyễn Chu sẽ không thể
là đứa em trai đi theo sau lưng hắn cả đời, trong mắt chỉ có hắn và
quanh quẩn bên cạnh hắn.
Hắn không thể kiểm soát y, cũng không thể kiểm soát được chính mình.
Hơn nữa, bọn họ có kết cục như ngày hôm nay, từ mối quan hệ thân mật khăng
khít đến đối chọi gay gắt rồi trở thành người xa lạ, tất cả đều tại vì
hắn.
Đỗ Tẫn Thâm nhắm mắt lại.
Đúng vậy, đều là những thứ hắn xứng đáng nhận được
Hắn lên lầu và gõ cửa phòng Trình Huyễn Chu.
Trình Huyễn Chu đang ngồi vào bàn, khom lưng với hai tay đặt trên mặt bàn.
Đỗ Tẫn Thâm lạnh nhạt nói: "Buổi tối tôi sẽ đưa cậu trở lại trường học."
Trình Huyễn Chu ngước mắt lên, trả lại cho hắn một ánh nhìn hờ hững.
"Ừ."
Đỗ Tẫn Thâm khựng lại, cuối cùng bước tới, kiềm nén mà lại từ tốn đưa tay
xoa đầu tóc của Trình Huyễn Chu, chỉ cần chạm vào một cái thì bao nhiêu
cảm xúc hỗn loạn và phức tạp cũng sẽ nhanh chóng lướt qua.
Mí
mắt của Trình Huyễn Chu run lên, không hiểu tại sao Đỗ Tẫn Thâm lại đột
nhiên thay đổi thái độ. Chờ đến khi y kinh ngạc quay đầu lại thì Đỗ Tẫn
Thâm đã rời đi mất rồi.
Chạng vạng, Đỗ Tẫn Thâm lái xe đưa bọn họ đến trường đại học C. Trình Huyễn Chu nhanh chóng mở cửa xuống xe, trên lưng đeo một chiếc ba lô đơn giản.
May mắn thay, Đỗ Tẫn Thâm không so đo mà tự mình đi tìm chỗ đậu xe.
Buổi tối vẫn có nhiều người đi ra đi vào trong khuôn viên trường, y không
muốn xuất hiện chung với Đỗ Tẫn Thâm, nên thầm tự hỏi có bao nhiêu người biết đến xe của Đỗ Tẫn Thâm.
Trình Huyễn Chu lập tức đi thẳng
đến siêu thị tự phục vụ gần lối vào khu ký túc xá. Sau khi thận trọng
xác nhận những người qua đường xung quanh không để ý đến mình, Trình
Huyễn Chu nhanh chóng bấm vài nút.
Để tránh tình trạng hỗn loạn
do trạng thái sinh lý đột ngột của sinh viên, nhà trường đã thành lập
các siêu thị tự phục vụ theo chu kỳ. Siêu thị có các sản phẩm đa dạng từ viên uống, miếng dán, đến thuốc tiêm dùng một lần và đầy đủ các loại
thuốc khác.
Một thuốc tiêm ức chế rơi ra từ máy bán hàng tự động.
Trong tất cả các loại thuốc ức chế, thuốc tiêm trực tiếp tác dụng lên máu nên có hại cho cơ thể nhất, nhưng đương nhiên hiệu quả của nó cũng bá đạo
nhất.
Ngay cả một Omega hoàn toàn động dục đến mức phát điên, khi được tiêm thuốc ức chế sẽ trở lại bình thường chỉ sau năm phút ngắn
ngủi.
Một dãy thuốc tiêm được xếp thành hàng dài trong máy bán
hàng tự động, hiếm người mua nó vì thường chỉ được dùng trong trường hợp cực kỳ khẩn cấp.
Gần đây Trình Huyễn Chu rất ít dùng thuốc
tiêm, khi một lượng nước thuốc có liều lượng cực cao được đưa vào trong
cơ thể giống như đang bị ai đó đấm một cái, do đó y biết rõ bản thân
chưa chắc đã chịu đựng nổi.
Nếu có thể, y không hề muốn nhớ lại
cảm giác đó chút nào. Tuy nhiên, việc thường xuyên dán miếng dán ức chế
rất dễ bị người khác nghi ngờ.
Trình Huyễn Chu xé bao bì ném vào
thùng rác, tìm một góc không có người rồi tháo rời ống kim tiêm, khéo
léo đẩy hết chất lỏng bên trong ống tiêm vào tĩnh mạch chỉ trong ba
giây.
Mũi kim châm vào mạch máu để lại vết máu li ti trên làn da tái nhợt, có cảm giác hơi châm chích.
Tác dụng thuốc cực kỳ mạnh mẽ nhanh chóng lan ra khắp cơ thể, cả người y như đang ngâm trong nước đá.
Mỗi lần tim đập đều như bị một miếng gỗ nhọn cào qua, chân với răng đều run lên, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.
Sau khi nghiến răng chịu đựng cơn đau dữ dội tưởng chừng như chết đi sống
lại, Trình Huyễn Chu mới thở phào nhẹ nhõm và khôi phục sắc mặt trở lại
lúc bình thường.