"Ta nghĩ vẫn là làm theo kế hoạch ban đầu dẫn hắn đi qua gặp đại nhân!"
"Tán thành!"
"Tán thành!"
"Tán thành!"
Tôi nhìn về mấy kẻ đang thảo luận ở phía trước mà trong lòng tức tối.
Xoa xoa cái cổ tay, cơn tức trong tôi càng tăng lên thêm không ít.
Dù đã được chữa lành cũng không có để sẹo nhưng cảm giác bị người khác cắt cổ tay vẫn còn in đậm trong tâm trí tôi.
Có lẽ là vì lượng máu đổ vào bảo thạch không đủ nên nó mới không sáng lên.
Một lý do được đưa ra thế là cổ tay tôi liền bị cắt để lấy máu.
Có lẽ nên cho máu đông sệt lại rồi nhỏ vào thì nó sẽ phát sáng.
Thêm một cái lý do và tôi lại bị lấy máu.
Có lẽ...
Vài cái có lẽ đưa ra, thế là tôi trở thành chuột bạch thí nghiệm cho bọn người họ.
Thật là tức giận nhưng lại chẳng thể làm gì, cảm giác đó thật rất là khó chịu.
"Có phải cũng đến lúc chúng ta nên nói về chuyện viện trợ binh lực rồi hay
không?" Tôi nhìn về quốc vương đang thảo luận với ba người khác ở bên
kia mà lên tiếng nhắc nhở.
Lần này đến là để mượn binh, tôi vẫn
còn đủ lý trí để nhớ rõ nhưng quốc vương và mấy vị thống lĩnh đó có phải là quên mất rồi hay không?
"Không vội!" Trên khuôn mặt lạnh tanh của quốc vương nở ra một nụ cười hòa ái:"Trước theo ta đi qua gặp mặt đại nhân cái đã!"
— QUẢNG CÁO —
Nhìn thấy nụ cười trên mặt quốc vương làm tôi chùn bước, trong vô thức tôi lùi lại về sau một bước:" Không đi được không?"
Quốc vương nghe thấy câu hỏi của tôi thì không trả lời mà dùng hành động biểu thị là không được.
Trước, sau, phải, trái mỗi bên mỗi người đứng giữ.
Khí thế, áp lực của bọn họ tuôn trào khóa chặt lấy tôi.
"Không cần như vậy, thật ra ta cũng rất muốn gặp mặt đại nhân!"
Lời này là thật lòng, người có thể khiến quốc vương xưng hô là đại nhân thì đủ biết người này thực lực, địa vị cực kỳ cao.
Gặp mặt một người như vậy rất là nguy hiểm nhưng so với một chút thông tin
cũng không biết thì chừng đó nguy hiểm không tính là gì cả.
Huống hồ giờ cũng chưa cần thiết phải trở mặt mà lộ ra thực lực chân chính, bởi vì...
Dù chẳng muốn công nhận nhưng bốn người này bao gồm cả quốc vương không
cho tôi cảm giác quá mức nguy hiểm như trong tưởng tượng.
Tại sao lại không quá mức nguy hiểm ư?
Đơn giản là vì sau khi tôi nhận lời thì ba tên thống lĩnh kia liền không
chần chừ mà đấm thẳng vào ngực mình khiến cho máu từ miệng tuôn trào ra
xối xả, rồi họ hướng về quốc vương mà bức ép ông ấy một mình dẫn đường
đi gặp đại nhân.
Sắc mặt quốc vương thì không cần phải nói, đỏ
bừng tức giận nhưng vì thể diện cũng như có mặt tôi ở đây nếu không ông
ấy đã đấm vào ngực cho thổ huyết để miễn phải đi rồi.
...
Theo sau quốc vương tôi tiến vào Vân Lôi.
Vân Lôi mây mù che phủ, sét đánh, điện lôi chập chờn chưa bao giờ ngừng nghỉ.
Con đường tôi đang đi cũng như vậy, ánh chớp liên hồi, điện quang ẩn hiện
bao phủ khắp người nhưng chúng so với bên ngoài thì quá là yếu.
So với vẻ dữ tợn bên ngoài, điện lôi ở đây yếu đến đáng thương, cho dù một người bình thường đi vào cũng không gây lên nổi một chút sát thương.
Là ảo ảnh.
Điện lôi trên con đường này chỉ là ảo ảnh bị người ta cố tình tạo ra mà
thôi, thực chất con đường ở đây cách ly hoàn toàn so với Vân Lôi bên
ngoài.
"Nhận ra rồi sao!" Quốc vương quay đầu nhìn tôi mà giải
thích:" Đây là con đường an toàn nhất có thể di chuyển vào trung tâm Vân Lôi, đại nhân hiện tại chính là cư trú ở bên trong đó."
Thật giả lẫn lộn, nếu không có người dẫn đường thì không ai có thể lành lặn
không chút sứt mẻ mà đi vào được khu vực trung tâm dù là tôi cũng không
thể.
Không đúng, có một người ngoại lệ. — QUẢNG CÁO —
"Yên Vũ năm đó cũng là đi trên con đường an toàn này hay sao?" Tôi thắc mắc hỏi.
Công chúa điên, kẻ không một chút sứt mẻ đi ra khỏi Vân Lôi đã làm cho bao người tò mò.
"Không phải, con bé rất đặc biệt!"
"Đặc biệt?"
"Thể chất con bé có khả năng hấp thụ lôi điện!"
Còn có loại thể chất dạng này, đúng là thế giới ma thuật cái gì cũng có thể.
"Vậy sao Yên Vũ năm đó lại chạy vào Vân Lôi? Vân Lôi năm đó tại sao lại có dị động?"Tôi liên tục hỏi.
Đây là vấn đề không ít người thắc mắc.
Yên gia cách kinh đô hơn ba ngày đường nhưng chưa tới một ngày sau vụ bắt
cóc thì Yên Vũ lại nhảy ra từ trong Vân Lôi, mà dị tượng Vân Lôi khi đó
cũng rất lạ thường.
"Không rõ!" Quốc vương lắc đầu:"Ta có hỏi qua đại nhân nhưng ngài ấy cũng không biết!"
Không biết thật sao?
Có lẽ là không biết thật cũng có thể là không muốn nói mà chuyện này cũng
chỉ đơn thuần là tò mò thôi nên tôi cũng không có ý định truy vấn tiếp.
"Quan hệ của Lôi quốc và Lâm quốc có vẻ như rất thân thiết?" Tôi đổi đề tài hỏi.
Quan hệ Lôi quốc và Lâm quốc là thứ tôi vô cùng quan tâm.
Quốc vương nghe tôi hỏi tới vấn đề này thì rơi vào trầm tư, sau một lúc ông ấy mới lên tiếng hỏi lại:"Bốn nhà Lâm quốc chắc người đã biết?"
"Biết!".
Bốn nhà Lâm, Bá, Hàn Phong ai sống trên Lâm quốc mà không biết chứ.
"Thật chất không có cái gọi là bốn nhà mà Lôi gia cũng không phải thật là Lôi gia."
"Không có bốn nhà? Không phải Lôi gia?"
Đây là chuyện gì, quốc vương có biết rõ ràng mình đang nói cái gì không?
"Tất cả chỉ có một, đó là Long gia!" Quốc vương bắt đầu nghiêm mặt lại,
trịnh trọng nói:" Lôi, Lâm, Bá, Hàn, Phong, Man đều là chi tộc của Long
gia!"
"Long gia?" — QUẢNG CÁO —
Tôi chưa từng nghe qua gia tộc này mà khoan đã...
"Man gia là gia tộc nào?
"Man gia Lâm quốc, gia chủ hiện tại Man Lôi!" Quốc vương quay đầu, dùng ánh
mắt ý vị thâm trường nhìn tôi:" Cái gia tộc mà đứa con gái thứ ba của
gia chủ có hôn ước với ngươi đó!"
Chỉ cần câu đầu thôi tôi đã biết là gia tộc nào rồi nên không cần đi vào chi tiết như vậy đâu.
Tôi không lấy ngạc nhiên gì khi quốc vương biết tôi là Bá Đồ, mà ngược lại
nếu ông ấy không biết thân phận thật của tôi mới là điều khó hiểu.
Sau khi treo chọc tôi xong ông ấy bắt đầu nghiêm túc giải thích:" Long gia
và sáu chi tộc đều đã tồn tại từ trước thời kỳ lịch sử bị bỏ trống nhưng khi đi qua thời kỳ đó thì Long gia suy sụp chỉ còn lại mỗi mình đại
nhân."
"Chỉ còn một người?"
"Đúng vậy, chỉ còn mỗi mình đại nhân!"
Không đúng lắm đâu.
"Vậy đại nhân năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Không rõ, khoảng trên 3000 tuổi."
Vậy chẳng phải đại nhân kia sống từ đầu thời kỳ lịch sử được ghi chép lại đến tận bây giờ sao.
Một lão quái vật 3000 tuổi còn đang sống.
Tin tức chấn động không nhẹ.
Tôi đã nghĩ trong Vân Lôi chứa thứ gì đó rất kinh khủng nhưng kinh khủng
dạng này thì tôi chưa bao giờ nghĩ tới, thậm chí tôi còn không nghĩ tới
có người sẽ sống được đến chừng đó năm.
"Sáu gia tộc chúng ta là vì đại nhân mà tồn tại..." Quốc vương chẳng màng tới sự kinh ngạc của tôi mà tiếp tục giải thích.
Đại nhân kia trong thời kì bỏ trống đã là người đứng đầu trong Long gia.
Sáu chi tộc khi đó cũng có sáu vị đại diện gọi là Lục Đại Thần Vệ, bọn họ
là những người mạnh mẽ nhất trong chi tộc được chọn ra để theo hầu đại
nhân.
Dưới sự chỉ đạo của đại nhân và lòng quả cảm của Thần Vệ đã giúp cho Long gia đứng vững trong top các thế lực đứng đầu thời kỳ đó.
Nhưng rồi một cuộc chiến lớn nổ ra, sáu vị Thần Vệ trong cuộc chiến đều tử
trận, Long gia thì bị diệt, chỉ mỗi đại nhân là người duy nhất còn sống
sót.