Cây kiếm rời khỏi tay Bá Đồ trong tích tách liền phân tách ra thành những cây châm nhỏ.
Những cây châm nhỏ rực lên ánh lửa màu tím, lơ lửng giữa không trung hướng về những bông hoa kia mà đâm tới.
Kim châm đi qua chỗ nào, chỗ đó liền biến thành tro bụi biến mất khỏi thế gian.
Trong mấy cái hơi thở, những bông hoa ở đây đều bị thiêu rụi trở về với cát bụi.
Những cuốn hoa kia dính phải ngọn lửa màu tím thì mất đi khả năng hồi phục, nên chúng chỉ có thể lựa chọn rút lui.
Bá Đồ không có đuổi theo mà trước thu châm về, sau đó thu dọn hiện trường một lượt.
Cây hoa rút lui, làn sương cũng nhanh chóng tan ra.
Khi làn sương hoàn toàn tan đi, Bá Đồ cũng vừa lúc thu dọn xong tàn tích của cuộc chiến vừa rồi.
Man Nguyệt Thiên thấy sương mù đã tan thì vội bay tới.
Khi thấy Bá Đồ không chút tổn thương thì giống như trút được gắng nặng mà lo lắng hỏi:"Có bị thương ở đâu không?"
"Mạnh hơn tớ nghĩa một chút, nhưng cũng thường thường thôi, làm sao mà gây
được thương tích cho tớ cơ chứ!"Bá Đồ có phần kiêu ngạo nói.
"Vậy là tốt rồi, nhưng tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?"
"Đi đến rừng hoa trước đã, lúc nãy tớ phát hiện ra được mấy thứ không tốt cho lắm!"
"Thứ gì?"
"Sự thù hận!" — QUẢNG CÁO —
Tiến nhanh về cánh rừng hoa, Bá Đồ không muốn giải thích nhiều với cô vợ sắp cưới này.
Bởi vì hắn hiện tại cũng có rất điểm nghi hoặc.
Rốt cuộc là đã sai ở chỗ nào.
Không tiếp tục nghĩ nhiều, Bá Đồ tập trung toàn lực di chuyển.
Rất nhanh hắn và cô vợ sắp cưới đã đến được khu rừng hoa kia.
Nhưng rừng hoa này chỉ sau một ngày đã thay đổi hoàn toàn.
Sương mù lượn lờ, mắt đỏ ẩn hiện, âm thanh xào xạc vang lên liên hồi, nếu
chịu lắng nghe kĩ thì có thể nghe thấy được những tiếng kêu ai oán của
một người thiếu nữ.
"Rừng hoa đã biến chất rồi!"Man Nguyệt Thiên thấy cảnh này thì lên tiếng phán định.
"Đúng là đã biến chất!"
"Giờ cậu sẽ không ngăn cản tớ phá hủy nó nữa chứ?"
Man Nguyệt Thiên hỏi cho có lệ chứ tay của cô ấy đã giơ lên trên cao.
Truyền ma lực vào lòng bàn tay, trong phút chốc một ngọn lửa xanh lam cực lớn đã được hình thành.
Bá Đồ thấy cô vợ sắp cưới chuẩn bị đốt trụi nơi đây thì vội vàng nắm chặt
lấy cánh tay đang giơ lên kia:"Đừng vội, chúng khó khăn lắm mới có được ý thức, cậu giờ giết chúng không phải là rất tàn nhẫn sao!"
Bá Đồ nói có phần gấp gáp.
Hắn nếu muốn hủy đi cánh rừng này, thì khi nãy hắn đã dùng lấy ngọn lửa sát thần đốt dọc theo cuốn hoa mà đốt tới rồi, chứ cần gì phải tốn công
chạy đến tận đây.
Man Nguyệt Thiên lại bị ngăn cản thì nhăn mày, nhưng cô ấy vẫn lựa chọn loại bỏ đi ngọn lửa trên tay rồi hỏi:"Sao cậu
lại muốn bảo vệ cánh rừng này như vậy?"
"Vì tớ thấy đồng cảm với số phận bi thương của hai anh em Dương Thùy, cũng như..."
"Đừng có mà lừa tớ, nói thật đi, nếu không tớ sẽ đốt trụi nơi đây đó!"Cô với sắp cưới tức giận buông lời hăm dọa.
Bá Đồ thấy thì cũng hết cách mà khai thật ra:"Rừng hoa này rất có giá trị nghiên cứu!"
"Nghiên cứu?"
"Đúng vậy, ý thức người chết truyền vào vật khác, đây không phải là một dạng của sự hồi sinh đó hay sao!"
Nói đến đây khuôn mặt của Bá Đồ hiện rõ sự hưng phấn.