Sau Khi Kết Hôn Cùng Lão Công Nhà Giàu Số 1

Chương 53


trướctiếp

Mặc dù thời tiết cũng không tính là sáng sủa, nhưng phòng tắm nắng vốn có điều kiện chiếu sáng tốt, hoàn toàn không cần thêm đèn vào.

Đúng lúc đến giờ uống trà chiều, tổ tiết mục vừa mới sắp xếp xong vị trí, quản gia Viên liền dẫn người giúp việc mang điểm tâm lên.

Các món tráng miệng và bánh ngọt nhỏ tinh xảo với đầy đủ hương vị bày biện trên những chiếc đĩa bọc lá vàng, phục vụ cùng hồng trà và cà phê mới xay đã pha trong bình thủy tinh, được người giúp việc mang từng đĩa đặt lên bàn nhỏ.

Bác Viên lịch sự hơi cúi người với nhân viên công tác tổ tiết mục: "Tang tiên sinh đã dậy rồi, cậu ấy sẽ tới đây ngay. Mọi người không cần câu nệ."

Có chừng hơn hai mươi đĩa nhỏ đồ ngọt trong khay, tất cả đều được đặt chỉnh tề ở bàn nhỏ như một bàn đồ ăn đặt riêng.

Bác Viên tự mình đặt hồng trà và cà phê xuống bên cạnh bàn, lại bổ sung thêm: "Trong nhà ngoại trừ Tang tiểu thiếu gia ra thì cũng không có ai thích ăn đồ ngọt nữa, đây đều là làm theo khẩu vị của Tang tiên sinh. Nếu mọi người còn yêu cầu gì khác, kịp thời nói cho tôi biết là được."

Người của tổ tiết mục: "......"

Nhân viên tổ tiết mục vẫn luôn duy trì trầm mặc cho đến khi bác Viên rời khỏi.

Không khí đọng lại hồi lâu mới có một người yên lặng mở miệng nói: "Tôi có một vấn đề......"

Những người khác đồng thời nhìn về phía anh.

Người nọ nuốt nuốt nước miếng: "Thì...... Đồ ăn mỗi ngày của Tang Kiều đều tốt như vậy, sao cậu ấy lại còn ăn cơm tại nhà ăn chương trình nhiều thế......"

Người tổ tiết mục: "......"

Mọi người lại im lặng lần nữa.

Qua vài giây, tổ trưởng tổ kế hoạch hoạt động thở dài nhàn nhạt: "Ai biết được, nói không chừng là ông chủ Phó không cho Tang Kiều ăn mấy cái thực phẩm rác rưởi đó."

Mọi người: "......"

Tang Kiều: "—— Ha, hắt xì!"

Tang Kiều vừa mới dụi mắt xuống giường đã hắt xì một cái.

Phó Hành Chu thuận tay giúp Tang Kiều khoác thêm cái áo ngủ, ôm người lại sờ sờ trán: "Tí nữa phát sóng trực tiếp mặc thêm áo khoác, đừng để bị cảm lạnh."

Tang Kiều còn đang ghi hận thù lớn không thể nói đêm qua, mượn cơ hội này lén lút dùng đầu đụng vào Phó Hành Chu một chút, tranh luận nói: "Hắt xì mới không phải bị cảm lạnh đâu, em nghi ngờ nhất định là do có người nói xấu sau lưng em."

Phó Hành Chu ấn Tang Kiều vào lồng ngực ôm một lúc: "Giờ anh phải đến công ty, chiều quay về ăn cơm cùng em, ở nhà ngoan nhé."

Tang Kiều chui ra khỏi vòng tay của Phó Hành Chu, đặc biệt chân thành phất phất tay với hắn: "Được, tạm biệt nha chú Phó!"

Phó Hành Chu: "......"

Phó Hành Chu bị Tang Kiều chọc cười, không nhanh không chậm tiến một bước về phía Tang Kiều: "Cái gì, nói lại lần nữa?"

Tang Kiều nhanh chóng xoay người kéo cửa phòng ra, ghé vào bên cạnh lộ ra nụ cười có chút đắc ý với Phó Hành Chu: "Bái bai chú Phó."

Phó Hành Chu: "......"

Cửa phòng nhanh chóng bị đóng lại từ bên ngoài, tiếng bước chân vui vẻ của Tang Kiều dần dần yên lặng trong tấm thảm dày cách âm.

Phó Hành Chu bất đắc dĩ lắc đầu, lại không nhịn được cười cười, theo sau Tang Kiều kéo cửa phòng ngủ, đi về hướng cửa tầng một.

Mặc dù là phát sóng trực tiếp tại nhà, nhưng cũng không thể mặc áo ngủ lên hình được.

Huống chi bây giờ trên người Tang Kiều ngoại trừ áo ngủ của mình thì còn đang khoác thêm cả đồ của Phó Hành Chu nữa.

Cậu leo một tầng cầu thang, vào phòng để quần áo của mình ở tầng ba tìm được hai bộ đồ mỏng, tùy tiện mặc lên người, rồi gõ gõ cửa kính của phòng tắm nắng, bước vào.

Hầu như người tổ tiết mục đều cảm thấy Tang Kiều nhất định sẽ đến trễ, nhưng tất cả đều sợ Phó Hành Chu, không ai dám xuống tầng thúc giục, chỉ có thể xếp hàng ngồi trong phòng tắm nắng.

Uống trà, ăn bánh kem, uống cà phê, ăn bánh kem, trải qua thời gian thụ án như thể phu nhân.

Vì thế thời điểm Tang Kiều đẩy cửa bước vào——

Nhìn thấy chính là cảnh tượng mọi người đều đang ăn và cũng như không ai gọi cậu.

Lại còn toàn mấy loại bánh ngọt nhỏ mà cậu thích ăn nhất.

Tang Kiều: "!!!"

Đầu bếp đồ ngọt này là trước đây Phó Hành Chu đặc biệt thuê cho Tang Kiều, trước làm việc trong khách sạn năm sao, Tang Kiều ăn qua một lần thì phi thường kinh ngạc.

Tuy nhiên bác sĩ đã cố ý dặn dò Phó Hành Chu cho Tang Kiều ăn ít đường để giảm bớt gánh nặng cơ thể.

Vậy nên hiện tại dưới sự giám sát của Phó Hành Chu, mỗi tuần Tang Kiều chỉ có thể ăn ba cái bánh ngọt nhỏ mà thôi.

Điều đáng buồn nhất là.

Từ sau khi đầu bếp đồ ngọt này được mời về nhà, đây là lần đầu tiên Tang Kiều thấy anh ta làm nhiều bánh ngọt như vậy!

Hơn nữa không biết có phải tại người của tổ tiết mục ăn xong mới tới đây làm việc hay không, rất nhiều bánh ngọt bưng lên vẫn chưa động qua, còn nguyên vẹn trên bàn.

Tang Kiều liếm liếm môi, trao đổi ánh mắt cùng người bên tổ tiết mục, đôi mắt lấp lánh nói: "Mọi người không ăn sao?"

Nhân viên công tác của tổ tiết mục làm sao có thể không biết xấu hổ ăn uống thỏa thích ở nhà của Phó đại lão đây, ngay cả một đĩa bánh kem nhỏ cũng đặc biệt ngại ngùng.

Lúc này thấy Tang Kiều đến đúng giờ, mọi người vội vàng nói: "Chúng tôi ăn rồi, Kiều Kiều mau tới đi. Đang chờ cậu!"

Tang Kiều: "À......"

Tang Kiều luôn là bé ngoan vô cùng phối hợp với công tác của mọi người, từng bước di chuyển đến vị trí được chỉ định ngồi xuống, nghĩ nghĩ, có chút do dự hỏi: "Tôi không cần trang điểm nhỉ?"

Người tổ tiết mục lập tức lắc đầu: "Ai cần chứ Kiều Kiều cậu tuyệt đối không cần trang điểm, màn hình camera bên kia xem một chút đi?"

Góc độ ánh sáng đã được điều chỉnh một chút cho vị trí của điện thoại cùng máy quay.

Một nhiếp ảnh gia trong đó nói: "Có cần thêm chút son môi không? Sắc môi trắng quá, gần như tệp thành màu mặt rồi."

Tang Kiều thành thành thật thật ngồi ở ghế của mình, tầm mắt do dự nhìn thoáng qua vị trí của một, hai, ba cái bánh ngọt nhỏ, nuốt nuốt nước miếng, lại thu ánh mắt về.

Tổ trưởng kế hoạch hoạt động đến trước màn hình nhìn một chút, phủ quyết nói: "Không cần son môi, cứ vậy lên hình đi, vốn dĩ cũng vừa mới ra viện mà, tránh các fans cùng dân mạng ăn dưa lại soi mói!"

Hai nhiếp ảnh gia khác cũng cảm thấy trạng thái này càng chân thật tự nhiên hơn, đồng ý đề xuất của tổ trưởng hoạt động.

Mặc dù buổi phát sóng trực tiếp của Tang Kiều còn chưa bắt đầu, nhưng kênh phát sóng trên nền tảng đã được mở trước.

Giờ phút này đã có không ít fans và người xem chương trình ùa vào phòng phát sóng trực tiếp.

Làn đạn mạc cãi cọ chạy vèo vèo trên màn hình, ngoại trừ những fans vẫn luôn ủng hộ Tang Kiều, còn có quần chúng ăn dưa thuần túy vây xem cùng anti-fans không biết chạy từ đâu tới, âm dương quái khí mắng mỏ Tang Kiều theo nhiều kiểu.

Làm gì không được, marketing là số một.

Tổ trưởng kế hoạch chương trình xem chung điện thoại với Tang Kiều, đương nhiên cũng thấy được mấy lời khó nghe đó.

Cho dù các nhân viên quản lý của nền tảng phát sóng trực tiếp đã thời thời khắc khắc giám sát đạn mạc màn hình, không ngừng chặn những tài khoản có ác ý đi, nhưng vẫn sẽ lại có tài khoản mới ùa vào, lặp lại mấy lời khó nghe trước đó.

Tổ trưởng hoạt động nhớ lại lời đã đáp ứng với Phó Hành Chu lúc trước, tức khắc có chút khẩn trương, vội vàng nói với Tang Kiều: "Kiều Kiều, có mấy người cố ý tới mắng chửi cậu, cậu đừng để trong lòng ha, đừng để ý đến bọn họ."

Tang Kiều căn bản không chú ý tới làn đạn nói gì.

Cậu liếc nhìn mấy chiếc bánh kem nhỏ của mình, không nhịn được mở miệng hỏi: "Ừm...... Nếu tôi không cần tô thêm son, tôi có thể ăn mấy cái bánh kem nhỏ dư lại không?"

Tổ trưởng hoạt động: "......"

Tang Kiều thấy tổ trưởng hoạt động do dự, cho rằng người ta sợ mình ăn làm ảnh hưởng phát sóng trực tiếp, vội vàng nói: "Tôi có thể vừa ăn vừa live!"

Tổ trưởng hoạt động: "......"


trướctiếp