Đám Mây Nhỏ Ngoan Ngoãn

Chương 33: Quyết không phụ lòng em


trướctiếp

Sinh nhật tuổi 28 của Lạc Hằng rất rầm rộ, có tiến triển với chàng trai nhỏ mình thích, có lẽ là nhờ lời hứa hẹn trang trọng mà mình đưa ra.

Chẳng qua Lạc Hằng cứ đắm chìm trong tình yêu ngọt ngào mà quên mất mình đã hơn nửa tháng chưa về thăm cha mẹ.

Ngày thứ tư của tuổi 28, mẫu thân đại nhân cuối cùng cũng nhịn không được mà gọi một cuộc điện thoại kêu anh về nhà.

Lạc Hằng vừa lái xe vừa gửi tin nhắn cho Vân Xuyên, bảo là đêm nay mình phải về nhà mẹ, ngày mai mới gặp cậu được.

Vẫn dùng chuyển giọng nói thành chữ, không hề có một dấu chấm câu nào, đọc một hơi mém nữa thở hết nổi.

*

Rất nhiều người cho rằng người theo khuôn phép cũ như Lạc Hằng hẳn là từng bước trưởng thành dưới sự dạy dỗ nghiêm khắc của cha mẹ. Chẳng qua sự thật không phải thế, cha mẹ Lạc Hằng rất cởi mở.

Chuyện duy nhất bọn họ để ý chỉ có...

"Sao con còn chưa chịu kết hôn?" Trên bàn cơm, mẹ Lạc hỏi.

Đối với người quen, dù ai nhắc đến đề tài này thì Lạc Hằng đều trả lời lại là: Công việc bận còn không rảnh để ngủ, làm gì có thời gian yêu đương chứ; cả đối tượng cũng không có thì kết hôn với ai đây?

Nhưng hôm nay...

Cái cớ theo thói quen vọt tới bên miệng, ngay giây phút sắp buột miệng thốt ra thì Lạc Hằng bỗng phản ứng lại, vội vàng nuốt mấy lời đó xuống.

Chỉ do dự hai giây như thế mà cha mẹ đã nhìn ra manh mối.

Mẹ Lạc bỏ đũa xuống, cười tủm tỉm nói với chồng bà: "Con trai ông có tiến triển."

Cha Lạc gật đầu, "Yêu đương rồi."

"Còn giấu giếm không nói cho chúng ta biết."

"Khó trách ngay cả nhà cũng không chịu về."

"Bây giờ nó đang suy nghĩ biện pháp lừa gạt hai ta đấy, em xem nó đảo mắt tùm lum kìa."

"Được, để xem con trai ông có thể tìm ra được cách gì."

"..." Lạc Hằng ăn không vô nữa, "Không phải, hai người các ngài đang nói tướng thanh* à? Kẻ xướng người hoạ."

(*) Tướng thanh: một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng câu nói vui, hỏi đáp hài hước để gây cười. Mình mê Tần Tiêu Hiền cực.

Mẹ Lạc nhịn cười không nổi, "Vậy con nói thật cho mẹ nghe, có phải có tiến triển hay không?"

Lời này Lạc Hằng thật không thể trả lời.

Đúng là có, nhưng nó không dễ bày tỏ.

Anh hàm hồ nói: "Xem như vậy."

"Phải là phải, không phải là không phải, đừng có xem như." Cha Lạc gõ gõ miệng chén, hỏi, "Sao, con gái nhà người ta không ưng con?"

Lạc Hằng nghĩ thầm, đây là vấn đề ưng hay không à? Người ta còn không phải nữ.

Nhưng anh vẫn thuận theo lý do đó, "Dạ đúng vậy, người ta chê con trai ba lớn tuổi quá."

"28 cũng không lớn lắm mà?" Mẹ Lạc hỏi, "Đối phương bao nhiêu tuổi thế?"

"..." Lạc Hằng cào tường trong lòng, nghĩ thầm sao hai người này cứ hỏi không dứt vậy nhưng lại không thể không trả lời, đành căng da đầu tiếp tục đáp, "22."

"Ôi— thế thì con hơi lớn thật."

"Nè nè, không chênh lệch nhiều là được rồi." Lạc Hằng chịu không nổi, tức tốc ngăn đề tài này tiếp tục, "Vẫn chưa xong, còn có thể ăn cơm nữa không mẹ."

Cha mẹ đều cười, "Thế thì tranh thủ dẫn người về nhà cho cha mẹ xem đi, đừng giấu nữa."


trướctiếp