Đám Mây Nhỏ Ngoan Ngoãn

Chương 32: Dù sao vẫn ngọt ngào


trướctiếp

Lạc Hằng lục tung cả nhà lên, lăn lộn hơn một tiếng đồng hồ mới tìm thấy một cái quần Vân Xuyên mặc được.

Quần thể thao màu xám rộng thùng thình với ống quần thiết kế co giãn, vừa vặn để lộ mắt cá chân mảnh khảnh trắng nõn của Vân Xuyên.

Lạc Hằng ngồi trên giường dòm cậu thay quần áo, nói: "Cái quần này hình như từ hồi đại học..."

Vân Xuyên soi gương sửa sang lại cổ áo, theo ảnh phản chiếu nhìn Lạc Hằng nói gì sau lưng mình, cậu quay đầu lại, vẻ mặt có chút ai oán.

Tuy đã rất cố gắng mặc theo phong cách thường ngày của mình, nhưng mà...

Trông không ổn tí nào.

Lạc Hằng cười, đi qua giúp cậu chỉnh mũ áo hoodie sau lưng, thấp giọng nói: "Được rồi được rồi, phơi khô quần áo rồi trả em."

*

Vân Xuyên không được tự nhiên về nhà ăn cơm trưa, nhân tiện còn dẫn theo Lạc Hằng— người này nằng nặc đòi phải đi cùng, bảo là tay nghề Tần Tranh rất ổn nên muốn cọ thêm bữa cơm.

Trùng hợp ghê, hôm nay hai vợ chồng thế mà không ra ngoài.

"Về rồi à." Tần Tranh nghe thấy tiếng mở cửa, bước ra khỏi phòng ngủ, "Hôm qua đi chơi chỗ nào đấy?"

[! ] Vân Xuyên sững người.

Cậu hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề này.

"À, đi cắm trại." Lạc Hằng lại bắt đầu trợn mắt nói dối, "Ở công viên XX mới mở năm trước. Lần sau chú dì cũng đi đi, cảnh rất đẹp."

"Cắm trại...?" Tần Tranh không có cách nào lý giải từ ngữ mới này, ông khó hiểu xác nhận một lần, "Cắm trại là dựng lều rồi qua đêm ở đó sao?"

Lạc Hằng gật đầu, "Đúng rồi ạ."

Vân Xuyên ở bên cạnh nhìn tới nỗi tay chân xấu hổ, vừa giận vừa thấy may mắn đối với Lạc Hằng há mồm là có thể nói năng bậy bạ. Cậu tưởng rằng đề tài này nói đến đây là xong rồi, không ngờ tới ba lại hỏi thêm một câu: "Có tiện không, an toàn không? Ngày hôm qua trời mưa, trong lều không bị dột chứ?"

"Dột?" Lạc Hằng chớp chớp mắt, thong thả lặp lại hai chữ kia một lần, anh hiếm khi sửng sốt vài giây, "Dạ, hình như có một chút, nhưng không nghiêm trọng nên không để ý."

Dứt lời, anh quay đầu nhìn Vân Xuyên, như hiểu ra gì đó mà nói: "Hoá ra là bị dột, thảo nào cháu thấy khăn trải hơi ướt..."

Vân Xuyên cực kỳ tức giận, vì đang ở trước mặt Tần Tranh, cậu không nói được, cũng không dám động nên chỉ có thể ở trong lòng ấn Lạc Hằng xuống đất tẩn cho một trận.

Sự mất tự nhiên kéo dài đến tận lúc ăn cơm.

Lúc ăn cơm Tần Tranh hỏi: "Tiểu Xuyên, cứ quên hỏi con hoài, hạt cà phê của con nhập từ đâu vậy?"

Vân Xuyên đáp một địa chỉ, [Con vẫn luôn hợp tác với nhà họ.]

Tần Tranh nói: "Hôm qua gặp được một người khách cũng bán cà phê, rồi trò chuyện mấy câu. Hắn nói nhà hắn cũng rất chất lượng, nếu cần có thể hỏi hắn."

Ông đứng dậy đi lấy tấm danh thiếp trên bàn trà đưa cho con trai, "Con xem thử, nếu thấy hứng thú thì để ba hỏi người ta một chút."

Nói đến đây, mọi người đều biết Tần Tranh sẽ không làm công việc taxi trực tuyến này lâu dài, đây chỉ là công việc bất đắc dĩ mà thôi, chẳng qua...

Mặc dù từng có 6 năm hoàn toàn tách rời khỏi xã hội, ông vẫn có thể nhanh chóng thích ứng với cuộc sống hiện tại. Ba tuần trôi qua, đánh giá tốt của ông trên app gọi xe đã tăng thêm vài cái. Ông quan sát hai ngày, thăm dò được chỗ nào có nhiều người cần gọi xe trong từng khoảng thời gian, một ngày không lãng phí nhiều xăng dầu.

Có thêm thu nhập của Tần Tranh, một nhà ba người sống vui vẻ hạnh phúc.

*

Sau khi ăn xong, Lạc Hằng muốn phụ giúp thu dọn nhưng bị Tần Tranh từ chối.

"Cháu chơi với Tiểu Xuyên đi," ông hất hất cằm về phía Vân Xuyên, "Để chú và Tiểu Vân dọn là được."

Trở lại phòng bếp, Tần Tranh quay đầu nhìn. Lạc Hằng không biết nói gì chọc phải Vân Xuyên, hai người cãi nhau ầm ĩ cả đoạn đường về phòng ngủ.

Ông hỏi Vân Vân: "Người bạn này Tiểu Xuyên quen kiểu gì vậy?"

Vân Vân đáp: [Con bảo là khách thường đến tiệm.]

Tần Tranh cười gật đầu: "Nhìn rất trưởng thành, khá tốt."

Vân Vân cũng cười tủm tỉm: [Đúng đó, ngày thường rất chiếu cố Tiểu Xuyên. Lần trước vòng tay bị hư cũng nhờ cậu ấy sửa.]

"Vòng tay hỏng à?" Tần Tranh nhíu mi, "Cũng đúng, đã qua bao nhiêu năm rồi. Chờ phát tiền lương tháng sau, nếu đủ thì đổi cái mới cho hai người nhé."

Lời này không biết chọt trúng chỗ nào của Vân Vân. Bà chậm rãi thu nụ cười, nghiêm túc bảo: [Em và Tiểu Xuyên cần dùng nhiều tiền nhưng không nhất thiết lúc nào cũng phải tiêu cùng lúc. Ốc tai điện tử hay vòng tay cũng vậy, ai cần thì đổi cho người đó, không cần thiết phải đổi cùng lúc.]

Tần Tranh định phản bác nhưng lời đến bên miệng lại do dự. Ông cúi đầu ngẫm nghĩ, bất đắc dĩ cười nói: "Được, em quyết là được."

[Ầy, lỗi em, không nên kể chuyện này mới phải.] Vân Vân vén tóc rơi bên má lên, dùng mu bàn tay cọ cọ mặt, [Đã bảo không nhắc tới rồi, sao em lại dong dài chứ...]


trướctiếp