"Hừ, làm cái gì cũng lề mề chậm chạp, đến giờ cơm rồi vẫn chưa thấy vác mặt về"
Triệu Dật Thiên buông đôi đũa trên tay đặt xuống bàn, mặt hậm hực nói thêm:
"Không lẽ nó muốn để cha mẹ vợ phải bụng đói lả người chờ nó về nhà
sao?"
"Thôi anh, A Đằng nó cũng gọi điện về bảo là có việc gấp
rồi mà", biết rõ bản tính nóng nảy của chồng mình, Diệp Hoa liền nhẹ
nhàng vuốt ve sau lưng ông.
"Là có chuyện gấp hay có chuyện muốn giấu đây không biết"
Triệu Lam trầm mặc không lên tiếng, sắc mặt cũng chẳng khá hơn là bao, suốt
cả buổi chỉ chăm chăm nhìn vào màn hình tối thui của điện thoại, dường
như đang chờ đợi một cái nhắn tin từ ai đó.
"Hay con gọi điện lại cho chồng con xem sao"
"Mặc kệ nó, không cần quan tâm đâu", Triệu Dật Thiên càng nhìn càng thấy xót cho con gái, bảo bối nhà mình không được trân trọng như vậy, chẳng có
người cha nào có thể nhắm mắt làm ngơ, "Em cũng đừng tin tưởng nó quá,
đừng bênh vực cho nó, em quên rằng nó từng khiến con chúng ta phải tức
giận đến mức bỏ về nhà mình sao?"
Nhắc đến chuyện này, Diệp Hoa
đương nhiên không thể phủ nhận ngày đó chính mình cũng có bao nhiêu
không hài lòng đối với người con rể này. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chuyện
cũng đã qua rồi, cứ ghim mãi trong lòng cũng không phải là cách tốt, làm như vậy chỉ khiến bầu không khí giữa hai vợ chồng càng trở nên căng
thẳng thêm mà thôi.
Phải nói Diệp Hoa chính là ví dụ điển hình
cho mẫu người phụ nữ cổ điển. Từng được mệnh danh là nữ hoàng của phòng
xét xử, bà giỏi việc nước, đảm việc nhà, bên ngoài là một luật sư nổi
tiếng nhưng khi về nhà vẫn có thể vun đắp toàn vẹn cho gia đình. Thế
nhưng ba năm gần đây vì sức khỏe suy nhược mà Diệp Hoa đã phải từ bỏ
công việc, dù vậy phong thái nghiêm chỉnh của bà vẫn không hề thuyên
giảm so với lúc trước.
Triệu Lam vốn dĩ thừa hưởng nét tinh cách
điềm đạm từ mẹ, xử sự vì tình vì nghĩa, nhưng cũng có lúc lại bộc lộ ra
tính quyết đoán và cố chấp như ba. Tỷ như ngay lúc này, cô đã thủ sẵn
trong lòng phương án khiến kẻ bội bạc kia phải trả giá.
Chỉ là cách làm này, có hơi bất công đối với một người.
...
"Làm vậy liệu có ổn không?", Triệu Lam lo lắng nhìn người trước mặt, lòng
nàng tựa như đáy biển, thâm sâu đến nỗi cô không tài nào nắm bắt được.
"Không sao", đối phương nhẹ nhàng đáp, khoé môi chợt câu thành nụ cười, "Đây là cách tốt nhất để giải thoát cho chị"
"..."
"Tin tôi"
...
Tâm trạng buồn bực đến mức một Tam Kim ảnh hậu cũng không thể che giấu
ngoài mặt, rất nhanh liền bị hai vị phụ huynh nhận ra được.
"Sao
nhìn con có vẻ ưu tư vậy?", Diệp Hoa lo lắng hỏi, lâu lâu mới có dịp đến thăm con gái, vậy mà trông nó còn uể oải hơn cả mình.
Tất nhiên, Triệu Lam không thể đem mọi chuyện nói hoạch toẹt ra ngay lúc này được, chỉ có thể kéo khoé miệng lắc đầu, "Không có gì đâu mẹ, con chỉ thấy
hơi buồn ngủ thôi"
"Vậy thôi con ăn ít cơm rồi lên phòng nghỉ ngơi đi"
Triệu Dật Thiên cũng liền phất tay, "Ăn đi ăn đi, không cần đợi nữa"
Một nhà ba người chậm rãi ăn cơm, bầu không khí rơi vào sự tĩnh lặng.
Điện thoại bỗng 'ting' một tiếng, Triệu Lam lập tức cầm lên kiểm tra, gương
mặt bỗng chốc rạng rỡ hẳn lên, ngay sau đó liền hấp ta hấp tấp bỏ lại
chén cơm đang ăn dở chạy lên phòng.
Suốt cả quá trình không có
nhìn ông bà Triệu lấy một cái, Triệu Dật Thiên giận dỗi gắp một đũa rau
lớn cho vào trong miệng, lầm bầm: "Em thấy chưa? Từ ngày lấy chồng, con
gái mình nó hư ra thấy rõ"
Diệp Hoa đối với mớ thành kiến của chồng dành cho con rể cũng không lấy làm lạ, bà chỉ chép miệng rồi tiếp tục ăn cơm.
...
Lúc Thẩm Tư Đằng về đến nhà đã hơn 11 giờ khuya, kỳ lạ là cổng lớn không hề bị khoá, phòng khách vẫn đang sáng đèn, lẽ nào Triệu Lam vẫn còn thức?
Hắn đẩy cửa chính bước vào liền thấy cô đang ngồi trên ghế sofa xem tivi,
ánh mắt sau đó dời sang nhìn hắn, không mặn không nhạt hỏi: "Sao anh về
trễ vậy?"
"Anh có nhắn tin bảo em không cần chờ rồi mà, thức khuya như vậy sẽ ảnh hưởng tới sức khoẻ đó"
"Em quen rồi", Triệu Lam mấp máy môi, "Mà anh đi uống rượu với ai thế?"
Thẩm Tư Đằng cười cười, "À, chỉ là mấy đứa bạn cũ thôi, lâu rồi không có dịp họp mặt nên nhân lúc anh về nước bọn họ mới hẹn ra ấy mà"
"Ồ, chắc mấy người đó thân với anh lắm nhỉ? Gấp đến mức mang cả hành lý theo để gặp họ luôn sao?"
Triệu Lam không ngừng hỏi tới, giọng điệu dù cố kìm nén vẫn không giấu được hàm ý trào phúng.
"Cũng thường thôi, chẳng qua nhà chúng ta ngược đường với quán KTV ấy khá xa nên anh mới chạy thẳng tới đó luôn"
Xem ra tên này vẫn luôn chuẩn bị rất kỹ như lúc trước, bây giờ có cạy miệng cỡ nào cũng chắc chắn sẽ không thành. Triệu Lam quét mắt quan sát biểu
cảm trên gương mặt Thẩm Tư Đằng thật kỹ, không tiếp tục tra hỏi hắn nữa, chỉ "Ồ" một tiếng rồi đặt quyển tạp chí lên bàn trà, đứng dậy xoay
người đi lên lầu.
Lại đúng lúc, Triệu Dật Thiên từ tầng trên đi xuống.
"Ôi dào, cậu chịu về rồi đó hả?"
Thẩm Tư Đằng có chút sửng sốt, có vẻ như sự xuất hiện của Triệu lão gia hoàn toàn nằm ngoài dự tính của hắn.
Ông chỉ lo lắng Triệu Lam sẽ thức khuya để chờ đợi nên mới đi xuống để nhắc nhở con gái nghỉ ngơi thôi, ai ngờ vừa nhìn thấy dáng vẻ ngà ngà say
của con rể liền khiến ông lần nữa phát bực.
Nếu không phải vì có mối thâm giao với Thẩm gia thì tên nhóc này đừng có nằm mơ mà được sóng vai với bảo bối nhà ông.
Đợi khi Triệu Dật Thiên đi trở lên trên lầu, sắc mặt Thẩm Tư Đằng vẫn còn trắng bệch.
Triệu Lam thấy vậy liền thông báo, "Em đã nói ba là anh đi gặp khách hàng"
Lúc này cơ mặt hắn mới giãn ra đôi chút, ôn nhu cười, "Cảm ơn em"
Cô không đáp lại.
Nghĩ đến những chuyện có thể đã xảy ra vào lúc chiều, tâm trạng Triệu Lam rơi vào trạng thái cực kỳ u ám.
Cô không muốn Thẩm Tư Đằng chạm vào người nàng.
Chắc chắn không phải đang ghen vì hắn đã ngoại tình.
Cô không hề có một chút tình cảm gì với hắn.
Vậy rốt cuộc nó là gì?
Cái cảm giác khó chịu này cứ dày vò vô cùng bứt rứt.
Thẩm Tư Đằng dõi mắt nhìn theo bóng lưng xinh đẹp của Triệu Lam, trong lòng âm ĩ dâng lên nỗi bất mãn.
Rõ ràng hắn và cô là vợ chồng, lại chung sống với nhau hon hai năm, ấy thế nhưng hắn luôn có cảm
giác mình vẫn còn độc thân vậy.
Có những lúc cả hai đều cùng ở nhà, thậm chí không thiếu những đêm nằm
cùng một giường, Thẩm Tư Đằng vẫn không tài nào cảm nhận được hơi ấm của gia đình.
Kỳ thực Triệu Lam cũng không hẳn là không đếm xỉa tới
hắn, không hẳn là chưa từng thể hiện sự quan tâm, chăm sóc cho hắn. Chỉ
có điều, Thẩm Tư Đằng biết rõ cô làm như vậy tất cả đều vì nghĩa vụ, vì
danh phận của một người vợ chứ không hề yêu thương gì hắn cả. Mọi cử
chỉ, hành vi của cô đều rập khuôn và máy móc hệt như một con robot được
lập trình sẵn, tuyệt nhiên không mang chút sắc thái, tình cảm nào.
Đơn cử là thái độ của Triệu Lam lúc hắn trở về nhà, so với Cố Thanh Hàn lúc chiều phải nói là khác xa nghìn dặm.
Một người nhiệt tình đối đãi, một người thờ ơ lạnh nhạt.
Đừng hỏi hắn vì sao lại ra ngoài tìm phụ nữ.
Thẩm Tư Đằng mang sắc mặt đen kịt lên phòng, thấy Triệu Lam ngồi tựa lưng
vào thành giường, ngón tay không ngừng nhảy múa trên màn hình điện
thoại.
Chẳng biết là đang nhắn tin cho ai mà biểu cảm của cô lại thả lỏng và vui vẻ đến vậy, còn liên tục bật cười khúc khích.
Thậm chí còn quên cả thả dép lê xuống đất.
Tác phong tuỳ tiện này hoàn toàn không giống Triệu Lam của thường ngày.
Giống hệt với lần trước.
Thẩm Tư Đằng không khỏi suy diễn đến chuyện cô có người đàn ông khác, vì là
bạn bè bình thường tuyệt đối không thể nào có những biểu hiện đó.
Hắn chậm rãi đi đến bên giường, tháo cà vạt ra, chống hai tay xuống đệm bao lấy người Triệu Lam, mặt áp sát vào.
Triệu Lam vẫn không có dấu hiện ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Cái phản ứng này...
Nếu là Cố Thanh Hàn...
Trong lòng Thẩm Tư Đằng nổi sóng, hạ thấp giọng, "Lam"
"Hửm?", cô trả lời nhưng ánh mắt không thay đổi đối tượng.
"Em lại đang nhắn tin cho ai vậy?"
"Anh muốn chúng ta cãi nhau nữa à?", Triệu Lam lúc này mới thu lại dáng vẻ
nghiêm túc, trừng mắt nhìn hắn, "Không phải chúng ta đã thống nhất sẽ
không đề cập đến chuyện này rồi sao?"
Cô không thích chuyện không vui mà phải nhắc lại hai lần.
Thẩm Tư Đằng thở mạnh, nghĩ đến hiện tại còn có cha mẹ vợ, hắn đương nhiên không dám nổ súng gây sự.
Ngồi trở lại bên giường, Thẩm Tư Đằng từ tốn tháo kính xuống, nhẹ nhàng lau
sạch tròng kính, "Anh chỉ hơi thắc mắc, không biết người bạn đó của em
là người như thế nào, lại có thể khiến băng sơn mỹ nhân của anh cười
nhiều đến như vậy"
Nếu Thẩm Tư Đằng nhớ không nhầm, từ lúc quen biết và kết hôn tới bây giờ hắn mới thấy bộ dạng này của vợ mình.
Dù có là ai thì cũng sẽ dâng lên sự tò mò thôi.
Triệu Lam giương mắt nhìn Thẩm Tư Đằng, hiếm khi chủ động nở nụ cười với hắn, "Anh đừng sốt ruột, từ từ rồi anh cũng sẽ được biết thôi"
"Vậy à?", Thẩm Tư Đằng cười cười, "Là nữ hay nam thế?"
"Nữ"
"Vậy thì được", Thẩm Tư Đằng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải đàn ông,
hắn liền yên tâm vợ mình không bị tên đầu heo nào đó cuỗm đi mất.
Triệu Lam liếc nhìn vẻ mặt tự đắc ngu ngơ không biết gì của Thẩm Tư Đằng, trong lòng không khỏi cười lạnh.
Mắt cô trước đây là bị chó ăn rồi hay sao mà lại chấp nhận gả cho tên đầu heo này vậy không biết.
"Vậy chắc cô ấy vui tính lắm nhỉ", Thẩm Tư Đằng cưng chiều nựng cằm Triệu Lam, "Làm em cười thật không dễ"
"Cũng không hẳn", cô lắc đầu, nhắm mắt nhớ lại gương mặt của con người đó,
khoé môi hơi nhếch, "Tính cách giống em bảy tám phần, biểu cảm cũng
tương đối tẻ nhạt nhưng thỉnh thoảng lại làm ra những chuyện rất thú vị"
Chép miệng một cái, Triệu Lam bổ sung thêm, "Lúc xù lông lên vì bị chọc giận cũng khá đáng yêu..."
____________________________
Đôi lời tác giả: Hic, tình hình là mấy tuần liền mình không vào wattpad
trên laptop được, chỉ có thể viết bằng điện thoại nên khá chậm vì viết
lâu bị đau mắt, vì vậy đến nay mới có thể cập nhật chương mới, mong mọi
người thông cảm vì sự chậm trễ này T_T.