Trong phòng lúc này vang lên tiếng xì xào bàn tán của những ứng viên
khác. Có người ngưỡng mộ nàng dũng cảm, có người chê trách nàng không
biết lượng sức mình, Cố Thanh Hàn chẳng bận tâm, đem những lời đó trực
tiếp quẳng ra sau đầu. Điều mà nàng cần làm bây giờ là cố gắng chứng
minh năng lực của bản thân, bằng mọi giá phải lấy được vai diễn này, vì
tương lai của chính mình cũng vì cuộc sống sau này của em gái mình nữa.
Chu Ân Tầm chống cằm quan sát vẻ tập trung của Cố Thanh Hàn hồi lâu, bỗng
sinh ra hứng thú, bâng quơ nói, "Cô gái này đúng là đặc biệt, sự tự tin
không cần phải bàn cãi, tôi cũng cảm thấy cô ấy thật sự có năng lực, nếu có được sự nâng đỡ tốt ắt hẳn sẽ thành công"
Triệu Lam vừa nghe
liền biết Chu Ân Tầm có dụng ý gì. Ai cũng biết cô ta có dự định chuyển
mình, rõ ràng là đang nhắm đến Cố Thanh Hàn. Nếu hôm nay nàng biểu hiện
tốt, chắc chắn Chu Ân Tầm sẽ tìm cách lôi kéo, nhưng Triệu Lam không
muốn nàng dính dáng đến con người này một chút nào.
"Năng lực có hay không lát nữa sẽ rõ, chỉ là vế sau cùng thì chưa chắc, không có căn cứ gì để khẳng định cô ấy sẽ đồng ý"
"Yo, tôi cũng chỉ tùy tiện nói thế thôi, cô làm sao mà nghiêm trọng như
vậy?", Chu Ân Tầm tỏ vẻ không hài lòng, khiêu khích nói, "Chẳng lẽ cô
quen biết cô ấy à? Tôi thậm chí cái gì cũng chưa làm, cô liền biết Cố
tiểu thư không đồng ý?"
Ít nhất cũng hơn cô được một tuần. Không dài nhưng cũng đủ để hiểu một phần tính cách của nàng.
Triệu Lam lật xem kịch bản, cảm thấy vẫn còn nằm trong khả năng của Cố Thanh
Hàn mới yên tâm thả lỏng, "Tôi chỉ là cảm thấy cô ấy không phải kẻ ngốc, thừa sức chọn lọc cái nào tốt cái nào xấu để biết đường mà tránh"
Nói thì nói như vậy, Triệu Lam vẫn là sợ con người kia có thật sự sáng suốt hay không.
"Cô...", Chu Ân Tầm tức đến nghiến răng nghiến lợi, "Không phải đã nói sẽ không
dẫn dắt ai sao? Bây giờ lại muốn công khai cướp người?"
Triệu Lam nhướng mày, "Cướp? Người ta còn chưa có trở thành người của cô mà cũng
bảo tôi cướp? Chu tiểu thư à, cô cũng quá là tự tin rồi đi?"
Chu
Ân Tầm hiếm khi bị nói cho nghẹn họng, còn muốn phản bác thêm gì đó liền bị Khổng đạo diễn ngăn lại, nhắc nhở đã đến lúc Cố Thanh Hàn biểu diễn, yêu cầu hai người không được tranh cãi nữa, cô ta đành phải nhịn xuống.
Nghiên Vy ngồi gần đó trong lòng vừa mừng vừa bất ngờ. Cô đã theo làm quản lý
của Triệu Lam từ khi Triệu Lam vừa mới xuất đạo, làm sao lại không phát
hiện lão bản của mình cư nhiên cãi nhau hay như vậy?
Thời gian
chuẩn bị đã hết, tổ hậu cần đã bài trí xong phong cảnh, bạn diễn của Cố
Thanh Hàn cũng vào vị trí, căn phòng lập tức chìm vào im lặng.
Cố Thanh Hàn lén nhìn sang Triệu Lam, thấy cô gật đầu một cái mới bắt đầu
thả lỏng thân thể, nàng lập tức thay đổi biểu cảm, ánh mắt từ nhẹ nhàng, ấm áp trở nên cương nghị, rũ bỏ hoàn toàn dáng vẻ cà lơ phất phơ khi
nãy, giờ đây, Cố Thanh Hàn chính là Từ Cảnh Di, là một cảnh sát thực
thụ.
Từ Cảnh Di đưa điện thoại lên áp vào tai mình, nở một nụ
cười vui vẻ, "Ân, vụ án đã xử lí xong, hết tuần này là mình được nghỉ
phép rồi, lúc đó sẽ đến gặp các cậu"
"..."
Nàng tựa người vào tường, nâng giọng nói, "Chị mình sao? Chị ấy nhàm chán lắm, không đi mấy chỗ như vậy đâu"
"..."
"Ân, hiện tại vẫn còn sớm, mình vừa ghé siêu thị mua chút đồ, lát nữa sẽ đến thăm mẹ mình, từ lúc theo vụ án tới giờ vẫn chưa có dịp gặp lại bà ấy", nói đến đây, nụ cười trên môi Cố Thanh Hàn chợt khựng lại, ánh mắt dừng ở phía bên kia góc phòng, thay vào đó là biểu cảm ngưng trọng, "Chờ
mình một chút, hình như phía bên kia xảy ra chuyện rồi"
[Cố
Thanh Hàn dắt chiếc xe đạp lộc cộc về đến cổng nhà, vài ba con gà tíu
tít chạy tới, nàng dựng xe vào vách cửa, tiện tay bốc một nắm thóc từ
chiếc túi treo sẵn ở đấy ném xuống đất cho lũ gà rồi nhìn chúng tranh
nhau đớp lấy đớp để, khắc khắc cười.
Lạch cạch.
Đột nhiên nghe tiếng kim loại rớt bên tai, Cố Thanh Hàn vội quay lại nhìn,
hóa ra là chiếc xe đạp tàn của nàng. Cũng phải thôi, ngày nào cũng ép nó chạy tận chục cây số, không hư hỏng mới là lạ. Có điều tiền sửa ba cái
đồ quỷ này không hề rẻ, có khi bằng cả một bữa ăn trong nhà, mà gà thì
vẫn chưa thể đem bán, còn những thứ khác, Cố Thanh Hàn nhìn khắp sân,
úc, không còn gì ngoài đống rơm cháy khét và đất khô cằn cỗi lúm nhúm
những đám cỏ dại. Những năm gần đây thường xuyên mất mùa, điều này đối
với ngôi nhà sống hoàn toàn dựa vào tự nhiên như gia đình nàng chính là
một nỗi ám ảnh. Tiền có được sau mỗi đợt thu hoạch đều đem đi mua thuốc
cho Cố Tiểu Mạc, thậm chí còn không đủ, mẹ nàng phải chạy đi vay vốn
khắp nơi, làm sao mà có thể dùng tiền để làm việc khác. Cố Thanh Hàn cắn môi, thôi thì lát nữa nhờ ba giúp mình sửa lại vậy, vì sau hôm nay nàng đã không thể gặp lại ông ấy nữa rồi.]
Vài nhân viên đóng vai
quần chúng vây quanh một người phụ nữ trung niên đang nằm sõng soài trên mặt đất. Khắp người cô ấy lúc này toàn là máu, ai nấy cũng đều khâm
phục tài năng của thợ trang điểm, nhìn qua không giống giả một chút nào. Trong khi mọi người còn đang bị thu hút ở bên này thì lại nghe tiếng Cố Thanh Hàn vang lên.
"Có chuyện gì vậy?"
Một cậu thanh
niên trong vai cảnh sát tuần tra vừa nhìn thấy nàng liền giơ tay cung
kính chào hỏi, sau đó là nở một nụ cười gượng, ánh mắt có chút né tránh, "Sếp Từ, chúng tôi vừa nhận được tin báo có người bị một chiếc xe hơi
đâm trúng liền tức tốc chạy đến đây, bất quá cô yên tâm, ở đây đã được
xử lý ổn thỏa, cô...ừm, cứ giao cho chúng tôi là được rồi"
Từ Cảnh Di hài lòng gật đầu, nhưng vẫn tiến thêm hai bước, "Đã xác định được danh tính nạn nhân chưa?"
"Ách, sếp Từ", cậu thanh niên vội ngăn nàng lại.
Từ Cảnh Di:?
"Làm sao vậy?"
Cậu ta gãi đầu, "Ừm...hiện tại vẫn...chưa tìm được giấy tờ tùy thân, chúng tôi sẽ cố gắng, chỉ là..."
"Làm sao?", Từ Cảnh Di nhíu mày. Cảnh sát gì mà cứ nói chuyện lấp la lấp
lửng không kiên định, cậu ta vào tổ cũng đâu phải mới đây đâu, nàng
không hài lòng với thái độ lỏng lẻo này một chút nào.
"Tôi muốn kiểm tra một chút"
Từ Cảnh Di không tin tưởng giao phó việc này cho người như vậy, nàng muốn
đích thân tìm hiểu, lại bị cậu ta kéo lại, "Sếp Từ, đợi đã, cô không thể vào đó được"
Từ Cảnh Di khó hiểu nhìn người trước mặt, "Tôi đường đường là Tổng thanh tra vậy mà cũng không thể vào hiện trường?"
"Cấp trên có lệnh, không thể để cô nhúng tay vào chuyện này"
"Cậu nói cái gì?"
Từ Cảnh Di hạ thấp tông giọng. Gì mà không cho nàng nhúng tay vào? Kẻ nào lại to gan như vậy? Chẳng lẽ...
"Là chị của tôi bảo như vậy sao?"
Viên cảnh sát gật đầu.
Xem ra vụ tai nạn này không hề bình thường. Anh chàng này cứ ấp a ấp úng,
lúc nói chuyện cũng cố tình đứng chắn trước mặt không cho nàng có kẽ hở
nhìn vào bên trong, lại thêm cái lệnh cấm nàng nhúng tay vào, đây rốt
cuộc là chuyện gì? Từ Cảnh Di không cam tâm, càng cấm nàng càng muốn
biết.
"Tôi ra lệnh cho cậu tránh ra để tôi điều tra"
Giọng nói của nàng hiện tại đầy sát khí, quả thật là đang rất tức giận, viên
cảnh sát cũng lập tức run bần bật nhưng vẫn cố chấp lắc đầu.
"Cậu dám cãi lệnh tôi?", tên này là muốn bị đuổi sớm rồi đúng không?
"Không, không dám", cậu ta vội lắc đầu, trên mặt lộ rõ vẻ khó xử, thật sự là
tiến thoái lưỡng nan, nhìn qua trông cũng có hơi tội, "Tôi không phải cố ý không nghe lệnh sếp, chỉ là...tôi cũng không thể làm trái lời Tổng
giám"
Hai chữ "Tổng giám" này bay vào lỗ tai lại càng khiến nàng
thêm bực mình. Nếu là Từ Cảnh Nam thì tại sao chị ấy lại không muốn mình điều tra vụ này chứ? Chẳng lẽ là có chuyện gì đó muốn giấu nàng sao?
Tính cách của Từ Cảnh Di có phần hơi giống với Cố Thanh Hàn, nhất là ở khoản càng bị dồn vào thế bí lại càng muốn phản công, càng được khiêu khích
thì càng muốn trỗi dậy thể hiện. Nếu khi nãy bản thân Cố Thanh Hàn là
sống chết chấp nhận thử thách để chứng minh năng lực với mọi người thì
bây giờ, Từ Cảnh Di chính là nhất quyết không phối hợp với yêu cầu vô lí của chị mình.
Nghĩ vậy, Từ Cảnh Di liền không nói thêm nhiều
lời, trực tiếp đẩy ra viên cảnh sát, xông thẳng đến tách ra nhóm người
đang tụ tập, nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ của người bị nạn, trong chút
chốc tim nàng như chết lặng.
"M..mẹ...?"
[Cố Thanh Hàn
mặc kệ lũ gà còn nheo nhóc đòi ăn mà đi thẳng vào trong bếp. Đấy đã là
nắm cuối cùng của ngày hôm nay rồi, lại thả xuống thì ngày mai lấy gì
cho tụi bây ăn nữa. Lại nói hiện tại nàng cũng không rảnh để mà quan tâm cái bụng đói của chúng, nàng cần phải chuẩn bị bữa ăn cho cả nhà, nói
đúng hơn là bữa ăn cuối cùng của một nhà bốn người của nàng.
Cố Thanh Hàn hì hục nhóm lửa, nhóm đến nhem nhuốc hết cả mặt nhưng vẫn
cười hì hì vo gạo. Tiểu Mạc vừa mới phẫu thuật xong, cần phải ăn chút
cháo, vậy nên nàng đã cẩn thận nấu một nồi cháo nhỏ cho con bé. Cháo vừa chín tới, Cố Thanh Hàn múc ra cái chén cho nguội bớt, lát nữa bà ngoại
đưa Tiểu Mạc đi học về là vừa lúc ăn rồi, lúc này lại nghe thấy tiếng
vài người hàng xóm từ xa vọng lại.
"Nguy rồi, nguy rồi, không hay rồi, vợ chồng lão Cố xảy ra chuyện rồi"
Lão Cố? Đó không phải là cách mà mọi người trong làng gọi ba nàng sao?
Chỉ vài giây sau đó, một ông chú cả người lấm lem bùn đất, mặt mày nhếch
nhác xồng xộc xông vào tận bếp nhà nàng. Cố Thanh Hàn nhận ra người này, ông ấy là bạn nhậu của ba nàng, mỗi lần ông ta ghé sang thì y như rằng
chẳng có chuyện gì tốt đẹp. Nếu không phải là rủ ba nàng đi nhậu nhẹt
thì cũng là thông báo những chuyện chẳng lành. Nàng không thích ông ta
một chút nào.
Ông chú già lọm khọm thở hồng hộc, xem ra là đã vắt sức chạy liên tục, vừa nhìn thấy nàng thì một câu chào hỏi cũng
không có, chỉ đưa tay về phía sườn núi, vất vả nặn ra từng chữ, "Tiểu
Hàn mau...mau theo chú, ba mẹ con...bị...bị tai nạn rồi..."
Còn chưa nói hết câu cũng không thèm nhìn xem Cố Thanh Hàn phản ứng thế
nào, có nghe rõ lời mình nói hay không, ông chú liền tức tốc chạy ra
ngoài hô hào với hàng xóm, liên tục kêu gào gọi người đến cứu. Cố Thanh
Hàn lúc này mới cảm nhận được tính nghiêm trọng của sự việc. Ban đầu
nàng chỉ cho rằng chuyện không hẳn là to tát bởi ngôi làng này vắt vẻo
trên một ngọn núi cao, việc bị thương đã là chuyện thường ngày, nhưng
nếu nó thật sự đơn giản thì ông chú này đã không cuống quýt lên như vậy
Cố Thanh Hàn bắt đầu có dự cảm không lành, nàng đặt vội chén cháo lên kệ
bếp, nhưng vì không quan sát kĩ và quá gấp gáp lên nó đã bị lật úp, đổ
hết lên cánh tay gầy yếu của nàng rồi tiếp mạnh xuống nền đất vỡ tan
tành, mảnh chén văng tung tóe khắp nhà. Cố Thanh Hàn chẳng thèm bận tâm, không dọn dẹp cũng không đem tay đi rửa nước, trực tiếp chạy ra khỏi
nhà đuổi theo ông chú và mọi người.]
Từ Cảnh Di trơ mắt nhìn
thi thể được che lấp bằng tấm bạt tạm bợ. Tuy chưa nhìn thấy mặt, nhưng
đôi giày mà nạn nhân đang mang giống hệt với đôi giày mà nàng vừa mới
tặng cho mẹ mình dịp Tết, lại nói hiện trường ngay dưới toà chung cư bà
ấy đang sinh sống. Còn có...còn có cảm giác bất an dấy lên khắp người
nàng, kêu gào nàng nhất định phải tự mình kiểm chứng.
Không hiểu
sao lại có cảm giác như đeo chì, Từ Cảnh Di nhấc từng bước chân nặng nề
đi tới bên cạnh thi thể, mặc cho viên cảnh sát lúc nãy luôn miệng gọi
"Sếp Từ", nàng vẫn không hề dừng bước. Từ Cảnh Di chậm rãi quỳ xuống,
vươn tay nắm lấy góc vải, có chút hồi hộp, có chút chần chừ, rồi giống
như sợ hãi, không dám đối diện với sự thật. Sợ những suy đoán của bản
thân là đúng, sợ nhìn thấy gương mặt của người bị nạn dưới lớp bạt, sợ
bản thân không đủ dũng khí để đối mặt. Nhưng vì thân là một cảnh sát,
nàng không được phép sợ hãi, càng không được phép chùn bước, Từ Cảnh Di
vẫn là cương quyết giật mạnh tấm bạt, để rồi nhận ra được rằng đây chính là quyết định sai lầm nhất trong cuộc đời mình.
[Cố Thanh Hàn men theo lối mòn trong rừng quật cường mà chạy, băng qua hết con dốc
này rồi lại đến con dốc khác, không dám nghỉ chân cũng không dám than
thở. Nàng thậm chí chỉ nhìn vào bóng lưng của người phía trước, chẳng
thèm quan sát xung quanh. Đừng hỏi vì sao đứa trẻ mười bốn tuổi này có
thể tự tin như vậy, vì đối với một đứa ngày nào cũng vào rừng phụ mẹ đốn củi và lội suối gánh nước như nàng thì đã thuộc nằm lòng địa hình nơi
đây rồi. Quan trọng hơn hết, nàng muốn nhanh chóng biết được tình hình
của ba mẹ mình. Cố Thanh Hàn vừa chạy vừa cầu nguyện, rồi lại gắng sức
tăng tốc, giống như sợ bản thân tới trễ thì ba mẹ sẽ không thể cứu được
nữa.]
"Sếp, sếp Từ?"
"Chiếc xe gây tai nạn đâu?", Từ Cảnh Di thấp giọng hỏi.
"Theo như thông tin cung cấp từ đội B thì chiếc xe đó là của bọn tội phạm vừa mới vượt ngục, khi bị họ truy bắt đến đây thì chúng cố tình gây ra tai
nạn để buộc họ phải dừng lại cứu người, sau đó thì...", cậu ta cúi gằm
mặt, "Đã chạy thoát"
Viên cảnh sát lặng người đứng bên cạnh Từ
Cảnh Di. Cậu ta đã theo nàng từ những ngày đầu, cùng nhau vượt qua bao
nhiêu vụ án, chứng kiến không biết bao nhiêu hiện trường còn rùng rợn
hơn thế nữa, thậm chí có lúc thi thể hoàn toàn bị biến dạng, trông vừa
đáng sợ vừa rợn người, nhưng chưa có một lần Từ Cảnh Di có phản ứng như
hiện tại. Cũng phải, người nằm đó không ai khác chính là mẹ nàng, không
ai có thể bình tĩnh khi người mà mình yêu thương nhất lại ra đi như vậy. Nếu đổi lại bản thân cũng rơi vào tình huống này thì cậu ta cũng sẽ
phát điên lên mất.
"Tôi biết bây giờ cô rất đau lòng, chúng ta
đều không ai mong muốn bác ấy xảy ra chuyện như vậy", viên cảnh sát ngồi xuống vỗ vai Từ Cảnh Di để an ủi, "Cô cũng mệt rồi, nên trở về nghỉ
ngơi thôi, ở đây cứ để chúng tôi lo liệu, nhất định sẽ bắt được bọn khốn đã gây ra chuyện này"
Từ Cảnh Di ngược lại giống như không nghe
thấy, đưa tay lên vuốt ve gương mặt đầy máu, chỉ mới chạm vào nhưng đã
nhuộm đỏ hết cả lòng bàn tay nàng, một cơn đau giằng xé xâm chiếm hết
tâm trí của cô cảnh sát trẻ. Không đúng, cậu ta nói bậy, đây không phải
là sự thật. Nàng điên cuồng lắc đầu.
[Cố Thanh Hàn thẫn thờ
nhìn chiếc xe lật úp rồi bốc cháy bên vệ đường, cảnh tượng mà nàng cho
rằng chỉ có ở trên tivi nay lại đang hiện hữu trước đôi mắt vô hồn của
mình. Cách đó chừng chục mét là ba thi thể vừa được mọi người kéo ra từ
chiếc xe bị nạn, hai trong số đó chính là ba mẹ của nàng. Nhìn mọi người trong làng vây quanh nỗ lực sơ cứu nhưng cả hai đều nằm im bất động, Cố Thanh Hàn như bị rút đi toàn bộ sức lực, hai chân cũng không thể đứng
vững được nữa. Nàng quỳ thụp xuống, gắng sức bò đến bên cạnh họ, nước
mắt rơi lã chã, đến độ khiến ai nhìn thấy cũng đều phải chạnh lòng.]
"Mẹ ơi...", Từ Cảnh Di yếu ớt gọi.
Nhưng không nghe thấy tiếng trả lời.
"Con vừa hoàn thành xong nhiệm vụ, trở về thăm mẹ đây, mẹ thấy con gái mẹ có giỏi không?", nàng ôn nhu nhìn người đang nằm trên mặt đất, giọng nói
đứt quãng, "Lần nào gọi điện thoại mẹ cũng đều trách chị em con tham
công tiếc việc, không biết dành thời gian cho mẹ. Bây giờ con...con
không nhận nhiệm vụ nữa, sẽ...sẽ ở nhà với mẹ, có được không?"
Từ Cảnh Di dùng mu bàn tay lau đi giọt nước mắt đang lăm le chảy xuống.
Nàng giơ lên túi ni lông đầy ắp trái cây vừa mới mua, nỗ lực cười, "Mẹ
nhìn nè, con có mua táo cho mẹ, mẹ thích ăn táo nhất mà đúng không? Còn
có...", nàng lục tìm trong túi, "Còn có chuối, nho và lê nữa"
Gần đây Từ Cảnh Di cảm thấy tình trạng mất ngủ của mẹ nàng ngày càng nghiêm trọng, vậy nên nàng đã đặc biệt mua rất nhiều chuối và đậu nành cho bà
ấy. Hi vọng sẽ được bà vui mừng khen thưởng, nhưng đáp lại nàng vẫn là
sự im lặng.
Từ Cảnh Di không bỏ cuộc, cố gắng gợi chuyện, "Trưa nay...trưa nay Tiểu Nam cũng sẽ về nhà, chị ấy nói sẽ mua bánh cho mẹ"
"..."
"Sếp Từ..."
"...Mẹ biết không, Tiểu Nam dạo này rất kén ăn, không chịu ăn rau củ gì hết,
người chị ấy gầy sọp hẳn đi, khuôn mặt cũng tiều tụy rất nhiều, con nói
nhưng chị ấy không chịu nghe, mẹ...mẹ mau tỉnh dậy đi...tỉnh dậy mắng
chị ấy đi..."
[Cố Thanh Hàn rớm nước mắt nhìn ba rồi lại nhìn
sang mẹ, ôm chút hi vọng nhỏ nhoi rằng bọn họ chẳng qua là đang bị ngất
xỉu, đang nghỉ ngơi chờ nàng tới giúp. Bản thân Cố Thanh Hàn từ nhỏ đã
luôn tỏ ra là một đứa trẻ hiểu chuyện, nàng nhường em gái tất cả mọi
thứ, kể cả sự ưu tiên của ba mẹ. Nàng chưa từng vòi vĩnh chuyện gì, cũng chưa từng đòi hỏi ba mẹ phải ôm, phải hôn, phải yêu thương mình bằng
hành động. Nhưng ngay tại giờ phút này, nàng lại khao khát họ làm vậy
với mình. Khao khát có được cái ôm từ ba mẹ, một cái ôm khiến nàng cảm
thấy yên lòng rằng bọn họ vẫn ổn.
Ấy vậy mà giờ đây, mong muốn nhỏ nhặt ấy lại không thể thực hiện được, và cũng sẽ không bao giờ có thể thực hiện được nữa.
Cố Thanh Hàn ôm lấy thi thể cứng đờ của mẹ mình, đau đớn gào thét.
"Mẹ ơi...con là Tiểu Hàn đây, mẹ đừng có ngủ nữa mà, Tiểu Hàn...Tiểu Hàn
hứa sẽ ngoan mà, con không...con không dám cãi lời mẹ nữa, con yêu mẹ
nhiều lắm...mẹ đừng bỏ con, mẹ ơi, mẹ mau tỉnh dậy đi..."
Nàng ra sức lay lay người trong lòng, bàn tay nhỏ nhắn vẫn cố gắng nắm chặt
lấy bàn tay đầy máu của mẹ mình. Đôi tay này, chính đôi tay này nuôi
nàng khôn lớn, đôi tay đã chai sạn vì cơm áo gạo tiền, đôi tay chi chít
vết thương sau những trận cãi vã với ba nàng, đôi tay ngày ngày giúp
nàng chải tóc, may cho nàng những bộ áo đẹp để bằng bạn bằng bè, vì
nàng, nó có thể làm mọi thứ. Cố Thanh Hàn chưa bao giờ dám nghĩ đến có
một ngày nàng sẽ phải sống mà không có mẹ bên cạnh.
Nhưng
cuộc sống vẫn luôn tàn khốc như vậy. Mặc cho Cố Thanh Hàn liên tục gào
khóc, sự thật vẫn không thể xoay chuyển. Nàng bất lực nhìn ngắm gương
mặt thân yêu ấy lần cuối, rồi trước mắt tối sầm, Cố Thanh Hàn hoàn toàn
bất tỉnh.]
Chỉ mới sáng nay thôi, Từ Cảnh Di đã hứa với mẹ rằng nàng sẽ về thăm bà.
[Chỉ mới sáng nay thôi, Cố mẹ đã đáp ứng với Cố Thanh Hàn sau khi cùng ba
nàng làm thủ tục ly hôn xong sẽ dắt hai chị em nàng đi cắm trại xem như
là bù đắp.]
Vậy nhưng tất cả, tất cả chỉ mãi mãi dừng lại ở một lời hứa.
"Mẹ~ Tiểu Di về thăm mẹ đây, mẹ mau mở mắt ra nhìn con đi", Từ Cảnh Di nước
mắt lưng tròng, ngay cả giọng nói cũng run rẩy cực độ.
Một giọt,
hai giọt, và rồi một hàng nước mắt chảy dài bên má, Từ Cảnh Di không hề
la hét, cũng không gào khóc, chỉ có vài tiếng nức nở là không ngăn được
mà thoát ra ngoài. Ánh mắt nàng dần trở nên tuyệt vọng, giống như một
cái xác khô bị trút đi linh hồn.
Từ Cảnh Di nàng cả một đời đảm
nhận trọng trách giúp dân diệt bạo, đến cuối cùng vẫn không thể bảo vệ
người đã dứt ruột sinh ra mình.
Cả không gian lúc này chìm trong
sự tĩnh lặng, ai nấy cũng đều vì một màn này mà thốt không nên lời. Tuy
không quá cao trào hay kịch tính, nhưng đều khiến mọi người phải nghẹn
ngào. Đột nhiên Triệu Lam từ ghế giám khảo đứng lên, đi đến bên cạnh
người Cố Thanh Hàn.
"Tiểu Di"
Người nọ không có phản ứng, đôi vai vẫn như cũ run lên bần bật.
Từ Cảnh Nam nhìn em gái mình đau lòng như vậy, rồi lại thấy tình trạng
hiện giờ của mẹ mình, trong lòng rỉ máu như có hàng ngàn vết dao rạch
xé, nhưng cô vẫn gắng gượng giữ bình tĩnh vuốt tóc Từ Cảnh Di.
"Tiểu Di, nghe lời chị, mau trở về nhà đi"
"..."
"Tiểu Di"
Triệu Lam gằn giọng một cái, bàn tay đang đặt trên vai Cố Thanh Hàn chợt nắm
chặt lại khiến nàng đau nhói, quay phắt sang nhìn cô. Vốn dĩ là quá tập
trung nên nàng đã không để ý Triệu Lam đang ở cạnh mình, cô lại ngẫu
hứng lên muốn đối diễn khiến nàng có hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh, Cố
Thanh Hàn đã có thể phối hợp cùng cô nhịp nhàng.
"Về?", Từ Cảnh
Di nâng giọng nói, ánh mắt nhìn chị gái như viên đạn, "Mẹ còn đang đau
đớn ở chỗ này, còn chưa bắt được bọn khốn đó, chị bảo em về là về đâu
hả?"
Từ cảnh Nam nhíu mày, "Nhưng bây giờ em đang rất kích động, ở lại đây thì làm được cái gì? Từ nãy đến giờ A Tuân đã nói em tránh qua
một bên nhưng em cứ lì lợm không nghe, em có tự thấy mình là đang cản
trở mọi người thi hành công vụ không?"
"Còn không phải là do
người của chị làm ăn tắc trách sao?", Từ Cảnh Di đột nhiên hét lớn, viền mắt cũng trở nên đỏ ngầu, hệt như một con quỷ dữ đang chất ván kẻ thù.
Nàng quệt mạnh những giọt nước mắt, cắn răng nói, "Bọn người đó không phải
đã bị chị bắt lại rồi sao? Không phải sẽ bị canh gác nghiêm ngặt sao?
Làm sao để bọn chúng chạy thoát như vậy? Bọn khốn này vẫn chưa bị xét xử mà chị vẫn ung dung đi nhận nhiệm vụ khác. Nếu như chị không chủ quan
thì mẹ đã không bị như vậy rồi, giờ thì chị hài lòng chưa? Chị là đồ máu lạnh! Mau trả mẹ lại cho tôi!"
Từ Cảnh Di như một người điên mà
quát thẳng vào mặt Từ Cảnh Nam, tay không ngừng đấm vào người chị mình,
mặc cho cô nói gì cũng không chịu dừng lại.
Chát.
Âm thanh giòn tan vang lên.
Từ Cảnh Di ôm mặt kinh ngạc nhìn chị mình.
Từ Cảnh Nam thở hổn hển nhìn người đang dần mất trí ở trước mặt, đôi mât
hằn lên tia máu, đau lòng nói, "Em quậy đủ chưa? Mẹ mất như vậy chị biết là em không thể chấp nhận được, nhưng em tưởng chỉ có mỗi mình em là
biết đau thôi hả, người khác đều vô tâm vô phế hết rồi đúng không?"
Nếu như nói Từ Cảnh Di đau một thì Từ Cảnh Nam chính là đau mười. Cô ngàn
vạn lần không thể ngờ tới bản thân luôn kĩ tính trong mọi việc lại chỉ
vì một phút lơ là mà phải trả giá đắt như vậy.
"Bà ấy cũng là mẹ của chị mà..."
Từ Cảnh Di im lặng cúi gằm mặt, Từ Cảnh Nam liền chủ động ôm nàng vào
lòng, vuốt ve sống lưng an ủi, "Không sao rồi Tiểu Di, không sao rồi, em vẫn còn có chị mà"
Cố Thanh Hàn lặng người cảm nhận sự ấm áp do
Triệu Lam mang lại, một cái ôm dịu dàng như vậy, đã bao lâu rồi nàng
không có cảm nhận được?
"Tuyệt vời!"
Khổng Vũ đột nhiên hô to.
Tiếp theo đó là một tràn vỗ tay nồng nhiệt từ mọi người trong phòng.
"Cố tiểu thư, cô thật sự khiến chúng tôi rất bất ngờ đó", Khổng Vũ hào hứng nhìn nàng, rồi quay sang nhìn Chu Ân Tầm, "Có đúng không Chu tiểu thư?"
Chu Ân Tầm gật đầu, "Ân, tôi cũng rất hài lòng"
Khổng Vũ là một đạo diễn chuyên nghiệp, mắt nhìn người cực kỳ tốt. Đừng nói
khả năng diễn của Cố Thanh Hàn rất khá, ngay cả khi Triệu Lam đột nhiên
xuất hiện và đối diễn với nàng dù không báo trước, nàng vẫn có thể xử lý trơn tru, càng không tạo cho người ngoài cảm giác bị Triệu Lam áp diễn. Phản ứng nhanh nhạy như vậy, diễn viên mới thì có được mấy người? Lại
nói nghề này cái cốt lõi chính là phải biết tùy cơ ứng biến.
Cố
Thanh Hàn nghe được sự công nhận bản thân mình từ người khác thì vui
mừng khôn xiết, muốn mở miệng nói lời cảm ơn nhưng đợt xúc cảm mãnh liệt vừa rồi khiến nàng như nấc nghẹn, nói không thành tiếng. Triệu Lam chỉ
đành tiếp tục vuốt lưng giúp nàng định thần lại, ngay cả các bạn diễn
cũng xúm lại hết khen ngợi rồi động viên nàng.
...
Cố
Thanh Hàn theo Nghiên Vy vào phòng làm việc của Triệu Lam, cách bài trí
không khác với nhà cô là mấy, thậm chí còn có phần tối giản hơn nhưng
vẫn không hề tạo cảm giác nhàm chán.
"Ngồi đi", Triệu Lam chỉ tay vào một cái ghế sô pha.
"Cảm ơn", Cố Thanh Hàn khách sáo.
"..."
"Ừm...cô có muốn uống gì không?"
"..."
"À thì...gì cũng được"
"Trà?"
"Dạo này tôi hay bị mất ngủ"
"Cà phê?"
"Tôi uống vào dễ bị say lắm"
"Nước ngọt?"
"Ngại quá, tôi không thích thức uống có ga"
Triệu Lam nhìn lại tủ lạnh, "Vậy chỉ còn mỗi rượu thôi"
Cố Thanh Hàn liền nhíu mày, "Mấy thứ này không tốt cho sức khỏe đâu, chị nên uống ít lại đi"
"..."
Nghiên Vy đứng bên cạnh xoa trán nhìn hai cái con người vô tri kia đang chơi
trò vấn đáp. Ban đầu cô cứ tưởng bọn họ thật sự rất thân nhưng sao cách
nói chuyện nghe mà giống như tham gia phỏng vấn vậy không biết.
Cảm thấy cứ cái đà này thì chắc tới chiều luôn hai vị này vẫn chưa có giọt
nước nào vào miệng, Nghiên Vy liền chủ động đưa ra biện pháp, "Ở nhà ăn
tầng trệt có máy bán nước, để tôi giúp hai người mua một ít nước trái
cây"
Vậy là xong, coi như cũng là cái cớ để tránh khỏi bầu không khí sượng trân này đi.
"Ân, cảm ơn Nghiên tiểu thư, làm phiền cô rồi", Cố Thanh Hàn ngượng ngùng cười.
Triệu Lam cũng chỉ gật đầu.
Nghiên Vy thấy vậy cũng liền chuồn lẹ, trả lại không gian riêng tư cho hai người.
Lại một màn mắt to trừng mắt nhỏ.
"Khụ", lần này là Triệu Lam chủ động mở lời, "Vừa rồi cô đã làm rất tốt"
Triệu Lam đối với màn thể hiện vừa rồi là tương đối hài lòng, phải nói là tốt nhất trong số tất cả các ứng viên ngày hôm nay. Tuy rằng còn một số chỗ Cố Thanh Hàn không nằm trong trạng thái tốt nhất nhưng nhìn chung, nàng vẫn diễn tròn vai và khắc hoạ hình tượng nhân vật ở mức khá ổn. Không
phải cứ khóc lóc ỉ ôi thì mới gọi là đau đớn, bản thân nhân vật Từ Cảnh
Di là một cảnh sát, vậy nên cảm xúc vỡ oà dồn dập là không phù hợp. Cố
Thanh Hàn đã tinh tế đi từ sự giằng xé âm ỉ cho đến cơn nóng giận bùng
phát, hoàn toàn lột tả được khí chất của nhân vật.
Và Triệu Lam
cũng phải công nhận, Cố Thanh Hàn thật sự có thiên phú diễn xuất. Chỉ
cần gặp được kịch bản tốt, đạo diễn vừa có tâm lại có tầm mà bản thân
nàng cũng không ngừng học hỏi, dày công nghiên cứu, chăm chỉ luyện tập,
thì việc toả sáng với nghiệp diễn của Cố Thanh Hàn là điều hoàn toàn có
thể xảy ra.
Há, cái này còn phải nói sao. Cố Thanh Hàn đắc ý cười, "Cảm ơn chị"
Một tiếng "chị" này như thế nào nghe không được lọt lỗ tai lắm?
"Nhưng mà tát hơi đau nha"
Do không phải đang quay phim nên Triệu Lam đã dùng lực thật, tiếng kêu rền vang như vậy mà. Cố Thanh Hàn nhìn một bên má đỏ ửng trong gương, chậc, đến giờ vẫn còn hơi đau rát.
"À thì...", Triệu Lam xấu hổ gãi mặt, "Chỉ là tôi hơi nhập tâm vào cảm xúc nhân vật thôi"
Tôi tin chị cái rắm.
Gì mà "chỉ là nhập tâm vào cảm xúc nhân vật thôi"? Nàng thấy cô đây là đang lợi dụng việc công trả thù việc tư thì có.
Mặc dù đã cố gắng giải thích, Cố Thanh Hàn vẫn là tặng cho Triệu Lam một cái lườm đầy "trìu mến".
Triệu Lam thở dài, "Được rồi, lát nữa tôi còn có công việc, cô muốn thì có thể ở đây nghỉ ngơi, cứ tự nhiên như ở nhà"
"Hả? Thôi, không cần đâu", Cố Thanh Hàn xua tay, "Trưa nay tôi phải đi làm, chiều về còn phải đưa Tiểu Mạc đi tái khám nữa"
"Vậy sao? Ở bệnh viện nào?"
"Bệnh viện Trung ương thành phố"
Triệu Lam chỉ gật đầu.
"Mà chị hỏi để làm gì?"
"...Hỏi để biết"
Cố Thanh Hàn: "..."
...
P/s: Ăn Tết dữ quá nên đăng chap hơi trễ, chắc mọi người đều tưởng tui drop truyện luôn rồi he ( ͡° ͜ʖ ͡°)