Từ Địch Thành Yêu

Chương 23: Ngoại truyện: [Tần Dư x Cố Tiểu Mạc] Chị em là người tốt


trướctiếp

"Tiểu Mạc, trời mưa rồi, vào phòng ngủ đi em"

Sau khi từ trường trở về nhà Cố Tiểu Mạc không hề nói năng gì, cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, đã hơn mười giờ rồi. Nếu Cố Thanh Hàn mà biết giờ này con bé vẫn chưa ngủ chắc chắn sẽ mắng cho cô một trận.

Cố Tiểu Mạc quay đầu nhìn Tần Dư, lấy tay dụi mắt, có vẻ đã buồn ngủ lắm rồi, nhưng vẫn cố nán lại một chút như đang chờ đợi gì đó rồi lẳng lặng tiến về phía phòng khách.

Tần Dư liền mỉm cười xoa đầu Cố Tiểu Mạc, "Đây, sữa bò của em"

"Cảm ơn Tiểu Dư tỷ"

Cố Tiểu Mạc ngoan ngoãn cầm ly sữa bằng hai tay, ngửa đầu uống cạn sạch.

"Muốn thêm một ly nữa không?"

Cố Tiểu Mạc lắc đầu.

Tần Dư vui vẻ nhận lại cái ly, sau đó ôn nhu dặn dò con bé, "Tiểu Mạc nhớ ngủ sớm nha, sáng mai còn phải đi học nữa"

"Bây giờ Tiểu Mạc đi ngủ liền, Tiểu Dư tỷ ngủ ngon"

"Ngủ ngon, Tiểu Mạc"

Tần Dư dõi theo bóng lưng Cố Tiểu Mạc đến khi con bé đóng cửa phòng mới thở nhẹ trở về phòng mình.

Hôm nay là một ngày mệt mỏi, cả về công việc lẫn chuyện xảy ra với Cố Thanh Hàn.

Tần Dư quen biết Cố Thanh Hàn không phải quá lâu, nhưng cũng đủ để hiểu được tính cách của nàng. Thật ra Cố Thanh Hàn không phải là kiểu người giỏi che đậy cảm xúc. Mọi tâm trạng của nàng gần như đều biểu hiện rõ trên gương mặt, bất kể là ai cũng có thể nhận ra một cách dễ dàng chứ đừng nói đến một bác sĩ tâm lý như Tần Dư. Nói nàng là người tốt cũng không hẳn mà là người xấu thì cũng không đúng, dù thế nào đi nữa thì cô vẫn luôn lựa chọn tin tưởng nàng, vì nàng chính là người bạn thân nhất của cô.

Chuyện giữa Cố Thanh Hàn và Thẩm Tư Đằng, Tần Dư là người biết rõ hơn ai hết, nhưng cô từ đầu đến cuối không hề xen vào. Cô chắc chắn Cố Thanh Hàn làm như vậy hoàn toàn là có lý do. Dù việc làm này trong mắt người ngoài có thể bị xem là một hành động xấu, nhưng nó chưa từng khiến Tần Dư phải thay đổi cách nhìn về Cố Thanh Hàn. Nàng vẫn là nàng, vẫn là cô bạn ngô nghê thích rủ cô làm mấy trò ấu trĩ chỉ để em gái nàng vui vẻ. Có chăng chỉ là một chút thay đổi về tính cách, trưởng thành hơn, trầm tính hơn và "biết suy nghĩ" hơn rất nhiều.

Đối với Tần Dư mà nói, việc quan trọng hiện giờ là không cần tạo thêm áp lực cho Cố Thanh Hàn. Nàng vẫn đủ thông minh để biết cái gì nên làm và cái gì không nên làm. Cô chỉ cần ở bên cạnh dõi theo và sẵn sàng vào giúp đỡ những khi cần thiết là được. Vậy nên đó không phải là điều mà Tần Dư phải quá bận tâm, cái mà cô lo lắng hiện giờ chính là Cố Tiểu Mạc.

Con bé còn quá nhỏ để phân biệt và đánh giá sự tình. Lại nói bệnh trạng gây ảnh hưởng nặng nề đến khả năng ổn định tâm lý, e rằng sau sự việc lần này sẽ để lại bóng ma trong lòng Cố Tiểu Mạc mỗi khi ở cạnh Cố Thanh Hàn.

Tần Dư chau mày nhìn màn hình laptop phát sáng. Không gian lúc này cực kỳ yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng kim đồng hồ cùng tiếng gõ bàn phím "lạch cạch". Từng giây từng phút trôi qua, sự căng thẳng không hề mất đi mà ngược lại càng tăng thêm. Chịu rồi, bây giờ không thể suy nghĩ được gì hết, Tần Dư đành phải tắt máy và ngả lưng xuống giường, vừa chợp mắt không bao lâu liền nghe thấy tiếng gõ cửa.

"Mời vào"

Tần Dư bật đèn ngủ lên, trễ như vậy chẳng lẽ là mẹ?

"Tiểu...Tiểu Dư tỷ"

"Sao vậy Tiểu Mạc?"

Cố Tiểu Mạc trên tay ôm con thú bông hình cá mập, cả người run rẩy đứng bất động ngoài cửa.


trướctiếp