Từ Địch Thành Yêu

Chương 20: Song tính luyến ái?


trướctiếp

Trong xe lúc này thực yên tĩnh, Cố Thanh Hàn khoanh tay tựa người vào lưng ghế, đầu ngả về hướng cửa sổ, ánh mắt không có tiêu cự nhìn thẳng, có lẽ vì ánh sáng chiếu vào chói quá khiến nàng nheo mắt lại, vẻ mặt buồn bực tặc lưỡi vài tiếng.

"Ngồi cho ngay ngắn lại, cột sống của cậu vốn đã không ổn rồi, đừng có đày đọa nó nữa"

Tần Dư lườm Cố Thanh Hàn một cái, không chịu nổi sự tùy tiện của nàng, lên giọng nhắc nhở.

Cố Thanh Hàn lập tức xù lông, "Này, cậu lái xe thì lo lái xe đi, còn rảnh rỗi cằn nhằn mình nữa, mình bỏ cả nửa ngày lương ra để đi với cậu không phải là để nghe cậu giáo huấn mình", dừng một lát, nàng lại nói tiếp, "Mình đổi ý rồi, không thèm đi với cậu nữa"

Tần Dư nhún vai, "Cũng được thôi, bây giờ chúng ta đang ở đường cao tốc, cậu có muốn xuống đi bộ không?"

"Đường cao tốc ai cho cậu dừng xe?"

"Cậu dám xuống thì mình dám dừng"

Hai người cự cãi qua lại vài câu, đây thật ra là chuyện thường như cơm bữa, không có lần nào Cố Thanh Hàn và Tần Dư ở cùng nhau mà lại yên bình cả. Với một người thích đùa giỡn nhưng sống rất có nguyên tắc như Tần Dư vậy mà lại làm bạn với một người vốn trầm tính còn lối sống thì cực kỳ buông thả như Cố Thanh Hàn quả thật đúng là một kì tích.

Tần Dư là người bạn đầu tiên và cũng là duy nhất mà Cố Thanh Hàn quen biết ở cao trung. Dù vậy nhưng cả hai lại học khác lớp. Hơn nữa hai người vốn không ưa nhau từ lần đầu gặp mặt, Cố Thanh Hàn còn từng hiểu lầm Tần Dư cũng thích Thẩm Tư Đằng giống nàng.

Cố Thanh Hàn từ trước đến nay luôn rất khép kín, thời còn đến trường nàng không có chủ động giao lưu hay kết bạn với ai, vì thế luôn bị các bạn trong lớp tẩy chay, nói nàng là đồ lập dị. Cố Thanh Hàn mặc kệ, họ làm trò mèo gì thì nàng cũng chả bị mất miếng thịt nào, cứ lơ đi mà sống, một ngày nào đó chúng nó sẽ phát chán và từ bỏ thôi.

Nhưng Cố Thanh Hàn không nghĩ tới, bọn người đó càng ngày càng quá đáng, từ nói xấu sau lưng chuyển sang xỉa xói trước mặt nàng, bày mấy trò trêu chọc mỗi khi nàng vào lớp và ti tỉ thứ sai vặt khác. Ban đầu Cố Thanh Hàn nhẫn nhịn, sau lại chịu không nổi mà bật lại, nhưng một mình nàng căn bản đấu không lại bốn mươi mấy người. Càng ngày, thời gian Cố Thanh Hàn ở trong lớp càng ít. Trừ những lúc có tiết thì hầu hết đều sẽ không thấy mặt của nàng. Cố Thanh Hàn quyết định tham gia câu lạc bộ mỹ thuật, nàng vẽ cũng không tệ, hơn nữa như vậy có thể không phải thường xuyên ở lớp nữa.

Từ khi tham gia câu lạc bộ, Cố Thanh Hàn cảm thấy thoải mái hơn hẳn. Tuy không thể biến nàng thành một người hoạt bát nhưng ít nhất không còn sự ủ rũ, tiều tuỵ như trước kia. Cứ thế, Cố Thanh Hàn vui vẻ tận hưởng cuộc sống cao trung mà không biết rằng, quyết định này lại khiến cả cuộc đời của mình bị đảo lộn.

Nàng gặp Thẩm Tư Đằng.

Đó là một buổi chiều thu yên tĩnh, Cố Thanh Hàn đi dọc theo con đường mòn đến khu tự học, hai bên là hàng cây xanh thẫm rũ xuống những tán lá to lớn như bao lấy cả bầu trời. Có những chiếc lá ngả vàng rơi vãi xuống mặt đường, mỗi khi Cố Thanh Han giẫm phải chúng lại tạo nên những âm thanh "xào xạc" vang vọng cả đoạn đường vắng vẻ.

Giờ này có lẽ mọi người đều về hết vì đang là kì nghỉ. Được rồi, Cố Thanh Hàn thừa nhận, nàng đến khu tự học vào thời gian này không phải vì siêng năng hay ham học gì đâu, mà đến để ôn bài cho đợt thi lại. Vì quá mải mê tham gia vào các hoạt động ở câu lạc bộ mà thời gian Cố Thanh Hàn dành cho việc học ngày càng ít, cuối cùng dẫn đến một môn không đủ điều kiện. Nàng thi rớt môn Hoá. Khụ, Hoá là môn học ở một cái đẳng cấp nào đó mà một đứa ngồi bàn đầu luôn chăm chú nghe giảng như nàng cũng không thể hiểu được giáo viên đang nói gì. Nếu không phải tại nó thì giờ này nàng đã có thể ở nhà đánh một giấc cho đã rồi.

Cố Thanh Hàn vừa đi vừa oán trách, lúc đi ngang qua sân thể thao bỗng dưng bị tiếng đập bóng phát ra từ đó thu hút. Nàng tò mò tiến lại gần hơn để xem là ai lại đến trường vào lúc này, ngay lập tức liền sững người lại.

Đó là một người con trai cao lớn với vẻ mặt ôn nhu, trầm ổn, thân hình rắn rỏi, khoẻ mạnh và cũng rất linh hoạt. Từng chuyển động của anh ta vừa uyển chuyển cũng rất dứt khoát, khiến cho ai nhìn thấy cũng nghĩ đây là một màn trình diễn nghệ thuật chứ không phải là đang chơi thể thao. Cố Thanh Hàn biết người này, đây không phải là nam thần trong mộng của hầu hết các nữ sinh trong trường sao? Nàng học ở đây suốt một học kỳ nhưng chỉ mới nghe danh chứ chưa từng biết mặt người này, không nghĩ tới ngày hôm nay lại có thể gặp được.

Cố Thanh Hàn say mê nhìn theo không rời mắt, nàng chưa từng nghĩ rằng bản thân thích thể thao, cũng chưa từng trải qua cảm giác bị một người khác giới thu hút, ấy vậy mà bây giờ...

Trái tim nàng đang nhảy loạn nhịp.

Cố Thanh Hàn không biết dây là tình huống gì, cũng không hiểu tại sao bản thân mình lại trở nên như vậy, nàng chỉ có thể xác định được một chuyện, đây là người con trai đầu tiên mang lại cho nàng cái cảm giác đó. Cái cảm giác mà nhiều người gọi là khó tả, cái cảm giác không thể nói được thành lời mà chỉ có thể chấp nhận nghe theo.

Người con trai đằng kia giống như không nhận ra sự hiện diện của Cố Thanh Hàn, vẫn tập trung vào việc ném bóng. Lát sau, có thêm vài cậu nam sinh đi tới, có lẽ là đồng đội của anh ta, họ bắt đầu chia nhóm thi đấu. Cả sân bóng có tới hơn chục người, nhưng ánh mắt của Cố Thanh Hàn từ đầu tới cuối chưa từng rời khỏi một thân ảnh.

"Cẩn thận"

Đột nhiên có một tiếng hét vang lên, Cố Thanh Hàn chưa kịp định thần lại đã bị một lực lớn đập vào mặt, cảm giác đau rát khiến đầu nàng choáng váng, cả người loạng choạng lùi về sau vài bước, suýt nữa thì ngã xuống đất.

"Bạn học, em không sao chứ?"

Khuôn mặt của nam thần mà Cố Thanh Hàn lén nhìn nãy giờ bỗng phóng đại ngay trước mắt khiến nàng giật mình, chỉ kịp "A" một tiếng rồi vụng về lùi lại, ngã ngồi trên mặt đất.

Nam thần:???

Anh chậm rãi đi tới bên người Cố Thanh Hàn, thật cẩn thận ngồi xuống như sợ rằng sẽ lại doạ cô gái này hoảng sợ, giọng nói nhẹ nhàng giấu không nối sự lo lắng cất lên:

"Em tự ngồi dậy được không?"

Cố Thanh Hàn co rúm người lại, hai tay che mặt, nàng xấu hổ muốn chết, thật mất mặt, ước gì bản thân có thể tàng hình hoặc đào được cái lỗ chui ra khỏi đây. Nam thần ngược lại thấy nàng không lên tiếng lại càng cảm thấy có lỗi, tiếng thêm một bước.

"Có cần anh đưa em đến phòng y tế không?"

Cố Thanh Hàn vội lắc đầu, "Không...không cần"

"Vậy em tự đứng lên được chứ?"

Cố Thanh Hàn gật đầu như cái máy. Nàng nén cơn đau rát ở trên mặt, chống tay chật vật đứng dậy, mới nâng người lên được một nửa thì cảm giác đau buốt dưới chân ập đến khiến nàng cắn răng rít một tiếng, ngã trở về chỗ cũ.

"Ngồi yên nào, hình như chân em bị trật rồi"

Nam thần không ngần ngại đưa tay nắm cổ chân nàng, Cố Thanh Hàn lập tức rụt chân lại, vô tình chạm vào chỗ đau khiến nó lại nhức lên.

"A, ha..."

Sắc mặt Cố Thanh Hàn hiện tại thật khó coi, nàng cũng không còn tâm trạng quản việc giữ hình tượng trước mặt nam thần nữa.

"Đấy thấy không? Anh đã nói em ngồi yên rồi mà"

Nam thần xoa nắn cổ chân nàng, lâu lâu lại ngước lên hỏi "Đau không?" khiến Cố Thanh Hàn càng thêm đỏ mặt. Thật sự là đau muốn chết, nhưng Cố Thanh Hàn không dám nói, sợ rằng kêu đau thì nam thần sẽ không tiếp tục giúp nàng bóp chân nữa nên đành cắn răng nhẫn nhịn.

"Sưng to như vậy, phải đưa đến phòng y tế kiểm tra rồi"

Nam thần xoay người lại, đưa hai tay ra đằng sau, "Em ráng chịu đau một chút, anh cõng em đến phòng y tế"

"A, học trưởng...không cần"

Cố Thanh Hàn đâu có can đảm như vậy, có cho thêm mười lá gan nàng cũng không dám. Lại nói, nàng không muốn đến những nơi có mùi khử trùng như trong bệnh viện.

"Bị trật khớp mà không bôi thuốc đàng hoàng sẽ càng nặng hơn đó, tệ nhất là bị chặt chân đó nha", nam thần bắt đầu giở giọng hù doạ nàng.

Chặt chân? Không...không nghiêm trọng đến mức đó đi?

Nam thần ngoái đầu nhìn, bị sắc mặt trắng bệch của Cố Thanh Hàn chọc cho bật cười. Cô bé này thật ngây ngô, chỉ mới tùy tiện doạ một câu đã sợ thành như vậy, vừa rồi không phải mới chống đối kịch liệt hay sao?

Cố Thanh Hàn do dự, nửa muốn nửa không, mỗi lần đưa quyết định với nàng là một cực hình. Nàng cũng muốn được nam thần cõng đi như trong phim nhưng thân hình béo ú này khiến nàng không dám nói. Nam thần có ý tốt muốn giúp đỡ nàng, cũng kiên nhẫn giữ nguyên tư thế chờ nàng leo lên lưng nãy giờ, nàng mà từ chối thì quả thật không hay cho lắm, chưa kể sẽ để lại ấn tượng xấu trong mắt của anh, đành ngoan ngoãn phối hợp.

Nam thần dùng tay đỡ lấy hai chân Cố Thanh Hàn, cõng nàng đến chỗ những nam sinh khác, cùng bọn họ nói, "Các cậu ở đây đợi tôi một lát, tôi cõng cô bé này đến phòng y tế đã"

Một người trong số họ bắt đầu trêu ghẹo, "Ồ, vậy mà tôi cứ tưởng cậu cõng bạn gái đến giới thiệu cho chúng tôi chứ"

Nam thần hung hăng đá chân cậu ta một cái, "Còn không phải tại cậu vừa rồi mạnh tay quá ném trúng người ta sao? Có biết xin lỗi không đấy?"

"Ai ui, tôi không cố ý mà", cậu ta nhăn nhó.

"Bạn nhỏ, anh xin lỗi nhé, lúc nãy vô tình ném trúng em"

"Không sao đâu ạ", Cố Thanh Hàn nhỏ giọng.

"Được rồi, tụi này đi ăn trước đây, có cần gọi món cho cậu luôn không?"

"Khỏi đi, hôm nay tôi có hẹn rồi"

"Ui cha, lại là với em gái nào đây ta?"

"Có phải em gái của cậu đâu mà cậu quản"

Nam thần mặc kệ đám bạn đang cười giỡn, xoay người cõng Cố Thanh Hàn hướng dãy lầu trước mặt đi đến. Dọc đường hai người cũng không trò chuyện nhiều, một phần vì mới quen, một phần do Cố Thanh Hàn vốn rất ít nói lại rụt rè, gần như chỉ toàn đáp chứ không có hỏi, vậy nên rất nhanh hai người đã đến phòng y tế.

"Cô y tá vừa kiểm tra, bảo em nên xin nghỉ hai, ba ngày, khi nào đi lại được thì hẵng đến trường"

"Em biết rồi, cảm ơn học trưởng"

Cố Thanh Hàn nhìn cái chân bị quấn băng của mình, ảo não.

"À còn nữa, mấy ngày này em nên hạn chế đi lại, càng không được vận động mạnh, biết chưa?"

Cố Thanh Hàn gật đầu.

Nam thần quan tâm và dịu dàng với nàng như vậy thật khiến nàng không có cách nào ngừng rung động. Sống mười sáu năm cuộc đời, lần đầu tiên Cố Thanh Hàn biết được yêu là như thế nào. Không biết từ bao giờ mà người con trai này đã chiếm một vị trí quan trọng trong trái tim quạnh quẽ của một thiếu nữ mới lớn như nàng.

"A, Tiểu Lam, sao cậu biết mình ở đây?"


trướctiếp