“...... Em sẽ đưa cho chị bình giữ nhiệt, canh rất ngon."
Nhưng mà Úc Diêu chỉ nhàn nhạt một câu, "Không cần đưa nữa."
"Hôm nay em xuất viện," Tô Mặc Ngôn cũng không biết mình tìm cái cớ gì, thuận miệng nói, "Muốn ăn mì của chị..."
Bắt đầu từ tháng 7, cô đang dần xa lánh Úc Diêu, về sau, không còn liên lạc nữa.
Nếu như tất cả, chỉ là mình hiểu lầm Úc Diêu...
Úc Diêu rất nhạy cảm, buồn bực như vậy, nàng đối mặt với sự lạnh lùng đột ngột của mình, đột nhiên biến mất, sẽ nghĩ gì?
Cũng khó trách, Úc Diêu cũng không còn liên lạc với mình nữa.
Tô Mặc Ngôn càng nghĩ càng hối hận, cô đang chờ Úc Diêu trả lời.
Úc Diêu nghe, một năm qua, đây là lần đầu tiên Tô Mặc Ngôn gọi điện thoại cho mình.
Cô đột nhiên nói, muốn ăn mì của mình nấu...
Úc Diêu suy nghĩ một hồi lâu.
Đối phương vẫn không trả lời, Tô Mặc Ngôn đang nghĩ nên nói như thế nào tiếp theo.
Cuối cùng, Úc Diêu vẫn thỏa hiệp, "Tôi vừa tan tầm, thuận đường tới đón cô."
Số lần cô ấy nhân nhượng Tô Mặc Ngôn, đã đếm không hết.
"Ừm." Đầu dây bên kia, Tô Mặc Ngôn thở phào nhẹ nhõm, trong lòng ấm áp.
Nếu Úc Diêu còn đang chờ cô, lúc này đây, vô luận như thế nào, cô sẽ không dễ dàng buông tha.
Nếu không phải vì bài đăng cuối tháng 7 kia, Tô Mặc Ngôn đã muốn trở lại bên cạnh Úc Diêu.
Minh Mạn và Bạc An Kỳ đều không có ở đây, Tô Mặc Ngôn một mình đi làm thủ tục xuất viện.
Trên cánh tay còn có thạch cao, thoạt nhìn rất vụng về.
Úc Diêu đến bệnh viện là hai mươi phút sau, khi nàng đi đến phòng bệnh, Tô Mặc Ngôn đã thu dọn đồ đạc, ngồi trên sofa chờ nàng, chuẩn xác mà nói, là ngồi ngẩn người trên sofa.
"Mặc Ngôn..." Úc Diêu nhẹ nhàng gọi tên cô một tiếng.
Tô Mặc Ngôn ngẩng đầu, sau đó nhìn chằm chằm Úc Diêu.
Sau khi về nước, Tô Mặc Ngôn đã gặp Úc Diêu vài lần, cũng không dám nhìn kỹ mặt nàng.
Hôm nay, Tô Mặc Ngôn không kiêng nể gì mà nhìn nàng, cũng không nói lời nào.
Lại nhớ tới trong ví tiền Úc Diêu, vẫn kẹp ảnh của mình... Nghĩ tiếp, Tô Mặc Ngôn cũng muốn phát điên, cô vẫn không biết mình có vị trí gì trong lòng Úc Diêu.
Cho đến mấy ngày trước, Tô Mặc Ngôn nhìn thấy ví da của Úc Diêu, nhìn thấy ảnh chụp trong ví.
Trong nháy mắt đó, trong lòng Tô Mặc Ngôn thậm chí còn có loại xúc động, cướp Úc Diêu trở về, cho dù nàng đã có bạn trai.
Thế nhưng, lý trí vẫn chiến thắng cảm xúc.
"Đi thôi." Úc Diêu lại nói.
"Ừm." Tô Mặc Ngôn đứng dậy, lại cầm lấy hai cái bình giữ nhiệt kia.
Úc Diêu thấy tay cô không tiện, liền giúp cô lấy.
Họ đi bộ cạnh nhau trên hành lang của bệnh viện.
"Canh Lam Nhiễm đưa cho em, là chị nấu." Ánh mắt Tô Mặc Ngôn chưa từng rời khỏi gương mặt Úc Diêu, vẫn nhìn, "Em uống ngụm đầu tiên, liền biết là chị làm."
"Ừm." Úc Diêu cũng chỉ bình thản đáp ứng.
Tô Mặc Ngôn lại ngồi lên ghế lái phụ quen thuộc, chỉ là một tay nửa ngày không thắt dây an toàn.
Thấy cô không tiện, Úc Diêu tiến lại gần cô, đi kéo dây an toàn.
Tô Mặc Ngôn vừa vặn ngẩng đầu lên, mùi hương trên người Úc Diêu thấm vào ruột gan cô."
"Không sao." Tay Úc Diêu bị Tô Mặc Ngôn lôi kéo, một màn này, nàng giống như lại nhìn thấy sự quan tâm ngốc nghếch của Tô Mặc Ngôn đối với nàng năm ngoái.
Tô Mặc Ngôn nhìn thấy bức ảnh đó?
Sẽ trùng hợp như vậy sao...
Lần này đến lượt Úc Diêu thất thần.
Bức ảnh thực sự là nàng đăng, nhưng nó chỉ là một trò đùa.
Úc Diêu bình thường không có thói quen đăng ảnh, đêm đó tổ thu mua tụ tập, vừa vặn mời thêm hai nhà đầu tư, vì muốn không khí sinh động, lúc uống rượu chơi chút trò chơi nhỏ.
Bức ảnh đó, được gọi là "hình phạt".
Nếu chỉ là nhân viên trong công ty, Úc Diêu sẽ không tham dự, chỉ là hai nhà đầu tư kia, nàng vẫn muốn bắt được, loại bầu không khí này, nàng không nên làm mất hứng.
Huống hồ, chỉ là một trò đùa nhỏ, cũng không tính là quá đáng.
Từ lúc mới vào nghề đến bây giờ, mười năm thời gian, Úc Diêu tham gia quá nhiều xã giao, cũng gặp phải quá nhiều sóng gió.
Là người làm ăn, dù sao cũng nên học cách đeo mặt nạ, giao tiếp trên sân khấu, khúc ý phùng nghênh là nhất định phải học được.
Chính là bởi vì tiếp xúc nhiều nhân tình thế cố, nhìn thấu rất nhiều đồ đạc. Úc Diêu sau khi tháo mặt nạ xuống, càng ngày càng lạnh nhạt, càng ngày càng lãnh tình, đối đãi với thế giới này, cũng càng ngày càng thực tế.
Đăng ảnh, hoàn thành hình phạt nhàm chán, trước sau cũng chỉ có hai giây, nàng và Trác Bành đều xóa.
Úc Diêu làm sao biết được, chính là thời gian ngắn như vậy, Tô Mặc Ngôn vừa vặn nhìn thấy. Ánh mắt Tô Mặc Ngôn thật lâu dừng lại ở trên đó, đem ảnh chụp cùng câu nói kia, đều khắc sâu trong lòng mình.
"Bức ảnh kia, chỉ là trò đùa khi xã giao." Úc Diêu giải thích với Tô Mặc Ngôn.
"Trò đùa..." Tô Mặc Ngôn lặp lại một lần, thật sự là đùa giỡn, cô tuyệt đối không thể tưởng tượng được Úc Diêu đang nói đùa, Úc Diêu sao chị lại đùa giỡn như vậy? Lúc ấy, Tô Mặc Ngôn vừa nhìn thấy tấm ảnh và văn tự kia, trong đầu trống rỗng.
Dư sinh xin chỉ giáo... Nói như vậy, Tô Mặc Ngôn làm sao có thể không tin vào sự thật.
Úc Diêu lại nói, "Đăng xong lập tức xóa, sao cô lại nhìn thấy..."
Đăng xong lập tức xóa... Tô Mặc Ngôn khi đó hoàn toàn mơ mơ màng màng, chỉ nhìn chằm chằm ảnh chụp thật lâu, đầu óc hỗn độn, cũng không biết Úc Diêu xóa từ khi nào.
Thì ra chỉ là một trò đùa, Tô Mặc Ngôn lại tin tưởng nửa năm.
Tô Mặc Ngôn nhìn Úc Diêu, nhịn không được nói như pháo châu, có chút không khống chế được, "Chị có bao giờ nói đùa đâu, tại sao lại muốn nói giỡn?! Úc Diêu, chị có biết em sẽ tin là thật không, em thật sự..."
"Mặc Ngôn..." Úc Diêu nhìn cảm xúc kích động đột ngột của Tô Mặc Ngôn.
Chẳng lẽ từ đó trở đi, Tô Mặc Ngôn liền lầm tưởng mình và Trác Bành ở cùng một chỗ?
Hình như cũng từ đó về sau, Tô Mặc Ngôn mới bắt đầu cố ý trốn tránh mình.
Ý thức được mình quá mức kích động, Tô Mặc Ngôn dần dần bình phục tâm tình của mình, cô lại nói với Úc Diêu một lần nữa, "Em tưởng chị ở cùng một chỗ với anh ấy."
Tô Mặc Ngôn nghĩ, nếu lúc trước nếu cô bình tĩnh một chút, cho dù đi nói "chúc phúc" cho Úc Diêu, giữa hai người cũng sẽ không hiểu lầm đến bây giờ.
Có lẽ, Tô Mặc Ngôn sẽ biết, Úc Diêu đến Osaka là muốn gặp mình. Mà Úc Diêu cũng sẽ biết, Tô Mặc Ngôn nguyện ý vì nàng dừng chân.
Xa càng xa hơn nữa, trong lòng các nàng vẫn luôn nhớ thương lẫn nhau.
Về phần Trác Bành đăng ảnh chụp chung ở Osaka, chỉ là ảnh chụp chung của ekip đồng nghiệp.
Những người khác cũng đăng, bức ảnh kia duy nhất chỉ có Úc Diêu không đăng.
Khi đó, Úc Diêu chỉ đăng ảnh của mình, chỉ cho một mình Tô Mặc Ngôn xem, khi đó, trong lòng nàng không biết đang chờ mong cái gì...
Nhưng Tô Mặc Ngôn đầu óc nóng lên, nhìn thấy bọn họ đứng chung chụp ảnh chung, chắc chắn suy nghĩ trong lòng.
"Tôi không nghĩ tới cô sẽ nhìn thấy." Úc Diêu nói.
Trong nháy mắt ngắn ngủi, hết lần này tới lần khác Tô Mặc Ngôn nhìn được, mà Tô Mặc Ngôn lại coi như vậy.
Nhưng mà sự tình đã qua lâu như vậy, định mệnh là hiểu lầm.
Bỏ lỡ nửa năm là bỏ lỡ nửa năm, hối tiếc cũng không thể trở lại.
Tô Mặc Ngôn chỉ quan tâm đến hiện tại, cô nghiêm túc nói với Úc Diêu, không muốn Úc Diêu cũng suy nghĩ lung tung, "Em không phải không muốn để ý tới chị, em sợ quấy rầy cuộc sống của chị..."
Trái tim Úc Diêu giống như đầu ngón tay, khẽ run rẩy, nàng nhìn mặt Tô Mặc Ngôn, lúc này hết thảy đều hiểu, "Tôi hiểu."
"Chị hiểu là tốt rồi." Tô Mặc Ngôn ủy khuất, tự trách mình, cũng hối hận, tâm tình phức tạp, cuối cùng cô nhếch miệng cười với Úc Diêu.
Một năm đi lòng vòng, trong lòng các nàng đều còn có nhau. Hơn nữa, các nàng đều là một mình.
Tô Mặc Ngôn nhìn con ngươi Úc Diêu, nghĩ thầm: Úc Diêu, nếu chị buồn bực vẫn nhớ thương em, lúc này, em đều dựa vào chị.