Nếu đổi lại là lúc ban đầu, Tố Hoà Thanh Dao ước gì bảo trì khoảng cách
với Cơ Phi Yên. Nhưng mà hiện tại, lời nói lúc này của Cơ Phi Yên làm Tố Hoà Thanh Dao nghi hoặc càng nhiều. Nàng ngồi tại chỗ không đứng dậy,
dường như không có việc gì tiếp tục vuốt ve hồ ly bạc trong lòng ngực. "Cơ phi có chuyện gì gạt bản cung?" Tố Hoà Thanh Dao giương mắt nhìn Cơ Phi Yên, ánh mắt bao hàm xem kỹ.
"Như thế nào có chuyện gạt Hoàng hậu nương nương đâu? Thiếp sợ hãi không dám." Cơ Phi Yên nói.
"Như vậy, có thể báo cho bản cung biết, mấy ngày qua Cơ phi làm những gì? Tổng không thể luôn nằm trên giường phải không?" Tố Hoà Thanh Dao cúi đầu nhìn hồ ly bạc trong lòng, rất kỳ quái, lúc
nàng nhìn ánh mắt nó, luôn có loại cảm giác quen thuộc. Loại cảm giác
này quá mức mãnh liệt, mãnh liệt đến nổi Tố Hoà Thanh Dao theo bản năng
nâng đầu hồ ly lên, ý đồ muốn tìm ra manh mối trong ánh mắt của nó.
Đột nhiên, hồ ly bạc trong lòng giãy dụa nhảy ra khỏi ôm ấp của Tố Hoà
Thanh Dao, nhanh như chớp chạy ra khỏi phòng. Nhìn thấy bóng trắng nho
nhỏ kia biến mất không thấy, Tố Hoà Thanh Dao rốt cục đứng dậy, nói với
Cơ Phi Yên: "Cơ phi, hồ ly bạc của ngươi chạy ra ngoài, ngươi không chạy theo sao?"
"Nương nương lo lắng nhiều, hồ ly bạc bướng bỉnh, ra ngoài chơi đủ sẽ tự nhiên trở về. Thời gian không còn sớm, thân thể thiếp không khoẻ, không thể
bồi nương nương nói chuyện phiếm, xin tiễn nương nương về." Cơ Phi Yên kiên trì giữ thái độ, không có độ ấm, xa lạ mà như khúc gỗ.
"Thật không? Thật sự là bản cung lo nghĩ nhiều." Tố Hoà Thanh Dao liếc mắt nhìn Cơ Phi Yên thật lâu, không nói nhiều, đi ra ngoài.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chiều Hư
2. Đau Đến Mấy Vẫn Yêu
3. Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn
4. Bạch Tiên Sinh, Tôi Muốn Ly Hôn
=====================================
Cơ Phi Yên đi theo phía sau Tố Hoà Thanh Dao, thời điểm mở cửa giống như
lúc nãy, hai tay vịn ở cạnh cửa, đáy mắt mê mang như khúc gỗ. Nàng nhìn
Tố Hoà Thanh Dao, lúc nàng sắp đi xa, lại nói ra một câu không đầu không đuôi: "Nương nương, không thể để cho thứ ở cấm địa nhìn thấy ngươi, nhớ lấy."
"Cái gì?" Tố Hoà Thanh Dao xoay người muốn hỏi lại rõ ràng, cửa lại lần nữa khép
kín, bên trong truyền ra âm thanh thanh gỗ cài then chốt lại. Dường như, Cơ Phi Yên lại đóng cửa từ chối tiếp khách, chỉ là không biết, lần này
muốn bao lâu.
Thời tiết âm trầm đáng sợ. Liên phi nằm nghỉ một chốc, bên cạnh là đàn hương tản ra từ lư hương, gọi cung nữ đang đứng chờ. "Thục phi bên kia, còn ở bên cạnh Hoàng thượng không?"
"Hồi bẩm nương nương, Hoàng thượng đang ở ngự hoa viên ngắm hoa cúc với chư vị phi tần, Thục phi nương nương không ở trong đó." Tiểu cung nữ cung kính đáp.
Nghe vậy, Liên phi đột nhiên ngồi dậy, trên mặt lộ ra một tia vui vẻ như xem kịch, biểu tình nghiền ngẫm. "Hoàng thượng không ở chỗ Thục phi cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Đi, theo
bản cung đi nhìn Thục phi một cái. Một thời gian không gặp, bản cung
thật nhớ nàng."
Khác với Liên phi yêu thích mùi đàn
hương, địa bàn Thục phi vĩnh viễn tràn ngập mùi hoa nồng đậm. Cho dù ở
sơn trang nghỉ hè cũng không ngoại lệ. Mùi bạc hà trộn lẫn nhiều mùi hoa thơm ngát đập vào mặt, Liên phi cử chỉ tao nhã, trong tay cầm quạt nhỏ
theo bước chân của nàng mà nhẹ nhàng phe phẩy theo quy luật.
"Yêu! Ngọn gió nào đem Liên phi thổi tới đây, đúng là khách hiếm." Giọng Thục phi lanh lảnh vang lên từ trên giường, Liên phi không chút
nào kiêng kị, lập tức đi đến trước giường. Trên giường, áo lót, tiết khố của Thục phi nằm bên cạnh, lộn xộn bừa bộn. Nàng nhìn biểu tình Liên
phi hơi hơi dao động, nghiến răng nghiến lợi nói thêm một câu: "Hoàng thượng vừa mới đi, nghe nói bọn tỷ muội ở hoa viên ngắm cúc, tự nhiên
là hưng trí ngời ngời. Như thế này, sợ là vừa trở về, muội muội ta cũng
không chịu nổi sức lực hừng hực của Hoàng thượng đâu!"
"Phải không? Nhìn muội muội có lẽ lòng tràn đầy vui mừng." Liên phi không tính đứng mãi, ngược lại không chê trên giường lộn xộn
mà ngồi xuống, nâng tay vỗ về lưng Thục phi, trên mặt nổi lên ôn nhu. "Gần đây Cơ phi đóng cửa, vậy mà lại tiện nghi cho muội muội, thành tân sủng của Hoàng thượng. Nói vậy, ôn nhu hương muội muội dùng cũng mau hết đi? Nếu là cần, cứ đến chỗ ta lấy!"
Ôn nhu hương cùng đồng
âm ôn nhu hương không giống nhau về nghĩa. Đó là hương phấn bị Hoàng
cung nghiêm khắc cấm sử dụng. Cũng không phải do có độc mà thật sự bởi
vì có thể làm người ta tâm thần mê loạn. Thời điểm giao hợp, nam tử ngửi được sẽ trầm mê giao hợp với đối phương thật lâu, khó có thể tự kiềm
chế. Phi tần Hậu cung tranh thủ tình cảm không từ thủ đoạn, lạm dụng ôn
nhu hương mà thương tổn thân thể Hoàng đế, Hoàng hậu mới hạ lệnh cấm
dùng hương này, Nếu bị tra ra được, nghiêm trị không tha.
Vốn ôn
nhu hương đã không còn tồn tại trong Hậu cung, không biết Thục phi dùng
biện pháp gì, thế nhưng âm thầm cho Hoàng đế sử dụng. Người khác có lẽ
không rõ ràng lắm, Liên phi lại đối với ôn nhu hương thực quen thuộc.
Bởi vì, nàng từng không ngừng dùng qua một lần với Thục phi. Đúng vậy,
nữ tử cũng có thể bởi vì ôn nhu hương mà lâm vào si mê, mà Liên phi lợi
dụng điểm này, thời điểm ban đầu lúc Thục phi tiến cung, chiếm được
nàng.
Nghe lời Liên phi nói, trên mặt Thục phi xuất hiện một tia kinh hoảng. "Ngươi làm sao biết được!" Lập tức nàng lại thoải mái, lộ ra trần ngập hận ý cười nói: "Ta vậy mà lại quên, lúc trước tỷ tỷ ngươi dùng qua vô số lần ôn nhu hương, nói vậy hương vị kia, ngươi càng thêm rõ ràng hơn ta. Như thế nào?
Ngươi tới đây chất vấn ta sao? Hay là muốn cầu ta, đem Hoàng thượng cho
ngươi mấy ngày? Liên phi, Hậu cung tranh thủ tình cảm bằng bản lĩnh, bản lĩnh của ngươi đâu?"
"Ngươi còn nhớ rõ, ngày ấy khi ngươi rời đi, ta đã nói cái gì? Ta nói, nên có chừng mực." Liên phi đột nhiên đặt tay sau cổ Thục phi, thoáng dùng sức, cũng đủ làm cho Thục phi ăn đau.
Bị Liên phi lấy tay kín đáo uy hiếp, Thục phi không giận lại cười: "Ngươi có tư cách gì bắt ta phải có chừng mực? Khi nào thì Liên phi ngươi trở
thành Bạch liên hoa chân chính, làm người lương thiện vậy? Muốn ta có
chừng mực? Trừ phi, ta ngồi lên vị trí Hoàng hậu, trừ phi, ngươi đi
chết!" Trong lời nói Thục phi đầy hận ý.
Đúng vậy, nếu
không phải Liên phi, thanh mai trúc mã của nàng ở trên triều làm quan
cũng sẽ không chết. Là Liên phi, chặt đứt ý niệm duy nhất của nàng, cũng là Liên phi, không ngừng chà đạp tự tôn và trong sạch của nàng. Là
nàng, hết thảy đều là nàng! Nàng hận không thể giết chết Liên phi, vừa
lại không muốn cho nàng chết dễ dàng như vậy.
"Vậy trước đó ngươi chết đi." Liên phi đột nhiên tăng thêm lực trên tay, hai mắt dần dần nảy sinh ác
độc, lại chung quy ở thời điểm Thục phi giãy dụa mà buông lỏng tay ra. "Kẻ điên!" Thục phi ôm cổ họng mình ho khụ khụ.
Kẻ điên? Nghe Thục phi nói như vậy, Liên phi nở nụ cười, cười run rẩy hết cả người, rất có ý nhị. "Nếu ta là kẻ điên, ngươi là cái gì đây? Thục phi, chúng ta mới là người chung chí hướng, quên ảo tưởng của ngươi đi." Nàng nhẹ vỗ về hai má Thục phi, nâng tay nắm cằm của nàng, "Nữ nhân trong Hoàng cung này, Hoàng hậu và Cơ phi có dung mạo thượng thừa, Thục phi mặc dù đẹp không thua hai người các nàng, nhưng ngươi cũng
phải biết vị trí của mình. Thục phi, đừng cho là ta không biết ngươi
quấn quýt lấy Hoàng thượng hàng đêm, mục đích là cái gì, ta sẽ huỷ nó,
cùng ngươi đi chết." Dứt lời, Liên phi khoan thai ly khai địa
bàn của Thục phi, chỉ để lại Thục phi ăn đau nằm bò trên giường, nhìn
hướng Liên phi rời khỏi, yên lặng nắm chặt nắm tay.