Mãi cho đến khi bước xa khỏi tường viện và lính canh, xa đến mức không nghe thấy động tĩnh gì nữa, Thẩm Phức mới dừng lại.
Tiếng chim làm dấu của Dương Linh lại vang lên, giống y như tiếng kêu của bầy chim nhạn, khiến người ta khó lòng phân biệt đâu là thật đâu là giả.
Nhưng Thẩm Phức biết đó là Dương Linh đang gọi cậu, dù sao cũng đã làm
kinh động lính canh, cho nên không thể ở lại đây lâu.
Chỉ là cậu nhất thời có chút không nỡ.
Ngàn dặm xa xôi trở về Bình Châu, dọc theo đường đi phải lo lắng đề phòng
biết bao nhiêu, suốt hai tháng qua cậu cũng không ngủ ngon giấc, chính
cậu cũng hiểu rõ, chỉ mới nhìn thoáng qua, chưa kịp giãi bày điều gì,
sao cậu cam tâm đây.
Tiếng còi của Dương Linh càng thúc giục hơn, Thẩm Phức cảm thấy tiến thoái lưỡng nan vô cùng.
Cậu nghĩ đến lá thư mà Lục Ký Minh gửi tới, lại nghĩ tới những gì Luc Ký
Minh và Trịnh Triệu vừa nói, cậu biết rằng bây giờ là lúc nên án binh
bất động. Dù là Lục Ký Minh hay bản thân cậu, im hơi lặng tiếng một năm
rồi lại tính, đây mới là biện pháp thích hợp.
Qua hồi lâu, thẳng đến lúc Thẩm Phức phát hiện tóc mình đã bị sương đêm thấm ướt, rút cục
cậu cũng hạ quyết tâm, cắn răng một cái, xoay người chạy về hướng tiếng
còi, về phía Dương Linh.
Tuy rằng thủ vệ canh gác nghiêm ngặt, nhưng cũng may là không ai bị thương gì.
Dương Linh thấy vẻ mặt Thẩm Phức ủ dột, cũng không hỏi nhiều. Hai người cùng
nhau tìm một nơi ngoại ô để trốn tránh. Mắt thấy mặt trời sắp mọc, Thẩm
Phức thở dài một hơi, cuối cùng gánh nặng tích tụ trong lòng cũng vơi đi một chút, sắp xếp lại những điều mình nghe được, sau đó cậu chọn cái
quan trọng nhất kể lại cho Dương Linh.
Trong lòng Dương Linh vẫn nhớ tới Tần Nhạn, nghe xong, liền nói: "Tâm phúc mà đại thiếu nhắc tới
hẳn là Tần Nhạn, có lẽ tính mạng y không còn gì quan ngại, về Lễ Lăng ẩn cư dưỡng thương cũng tốt."
Thẩm Phức gật đầu, trong lòng lại nhớ nhung Lục Ký Minh.
Nhìn tâm trạng cậu vẫn không khá lên, Dương Linh cũng hiểu đáy lòng cậu đang nghĩ gì, mở miệng an ủi: "Lời của đại thiếu cũng không hoàn toàn là vô
căn cứ, nếu Trịnh Triệu muốn trở mặt, thì ông ta cũng nên kiêng kị chút, dù sao Lục gia đã làm ăn ở Lễ Lăng nhiều năm..."
Thẩm Phức cũng hiểu đạo lý này, nhưng mà đây rõ ràng là đường cùng. Nếu muốn Trịnh
Triệu kiêng kị, thì đồng thời cũng khiến Trịnh Triệu khó lòng yên tâm để Lục Ký Minh thoát khỏi khống chế của ông ta, nhưng nếu muốn Trịnh Triệu hoàn toàn yên tâm, vậy thì Lục Ký Minh chẳng phải sẽ trở thành cá nằm
trên thớt mặc người xử trí hay sao? Còn nữa, làm sao đảm bảo hiệp ước
"một năm" kia có hiệu lực? Một năm này, chắc chắn Lục Ký Minh và Trịnh
Triệu sẽ còn gặp mặt thường xuyên giống như đêm nay, không biết còn phải đối phó bao nhiêu lần nữa đây.
Nghĩ tới nghĩ lui, Thẩm Phức cũng cảm thấy não mình xoắn thành cái bánh chẻo tới nơi rồi, đi không nỡ, ở lại cũng không xong.
Cuối cùng vẫn là Dương Linh quyết đoán: "Đại thiếu không phải là người thiếu quyết đoán, chúng ta bình an, cũng là giúp đại thiếu giải quyết nỗi lo
lớn nhất rồi."
Bình minh sắp đến, bày chim nhạn cũng dần thức
giấc, đua nhau vỗ cánh tới bên kia bờ nước chải chuốt bộ lông của mình.
Họ cũng không thể ở đây lâu được, trở về trong thành cũng không ổn, Bình Châu vốn đã đề phòng nghiêm ngặt, cứ đi vòng vèo cũng không phải là
cách. Đi hay ở, phải lập tức quyết định ngay lúc này.
Thẩm Phức nói bằng giọng nặng trĩu: "Chúng ta quay về thôi"
Nhân lúc hỗn loạn đêm nay còn chưa nháo lớn, hai người theo chuyến tàu sớm
nhất trở về. Tận đến lúc đi tàu được hơn nửa ngày, Thẩm Phức mới như
bừng tỉnh từ mộng, lẩm bẩm một mình: "Sớm biết như vậy đã cuốn cho anh
ấy một vại thuốc nữa, để anh ấy không cần phải tiết kiệm như vậy..."
Thẩm Lệnh Nghi gần như mỗi ngày đều đến ga tàu xem một lượt, chỉ sợ hai người gặp phải nguy hiểm không thể trở về được nữa.
Nhìn thấy dưới mắt nàng lộ rõ quầng thâm, hiển nhiên là đã vài ngày không
ngủ ngon giấc, Thẩm Phức không dám ngẩng đầu lên. Thẩm Lệnh Nghi cũng
không nói gì, chỉ nhìn hai người họ, thấy họ không sao liền dẫn họ về
nhà ăn cơm.
Tiểu A cũng đang đợi ở nhà, vừa thấy họ liền ngóng
mắt trông mong. Thẩm Phức vẫn còn đang thất thần, nhìn ánh mắt tha thiết của Tiểu A, nhất thời chưa hiểu gì, may mà Dương Linh hiểu ngay, chậm
rãi nói với cậu nhóc: "Tần Nhạn hẳn là không có vấn đề gì lớn, đại thiếu đã đưa y về Lễ Lăng dưỡng thương, nơi đó là địa bàn cũ của chúng tôi,
sẽ không có vấn đề gì đâu."
Tiểu A đầu tiên là vỗ ngực thở phào "may quá, may quá", nhưng dần dần lại cảm thấy buồn bã mất mát.
Hai người không thân chẳng quen, chẳng qua là trời xui đất khiến mới ở
chung với nhau một đoạn thời gian, nói đến cùng cũng không phải anh em
ruột, thậm chí còn chưa thể coi là bạn bè, tương lai cũng không biết còn có ngày gặp lại hay không.
Cứ như là vội vã đuổi theo, lá thư thứ hai của Lục Ký Minh đến ngay sau đó.
Thẩm Phức vội vàng mở ra, suýt nữa làm rách cả phong thư. Khi mở ra, cậu chỉ thấy trên đó viết vội vài chữ, góc thư có hai đốm mực, cho thấy sự vội
vàng trong lúc viết, chỉ sợ sẽ tới muộn.
"A Phức, hẹn gặp có lúc, không cần vội vàng. Nhất định ở lại phương Nam, thường xuyên liên lạc——"
Đọc đến đây, Thẩm Phức có thể hình dung được dáng vẻ sốt ruột của Lục Ký
Minh, hắn sợ rằng lá thư không tới tay cậu kịp. Thư không dài, đằng sau
còn một đoạn nhỏ. Có vẻ như là Lục Ký Minh cũng sợ sốt ruột quá làm cậu
lo lắng, nửa sau hắn đã không giống lúc trước, đặt bút viết cũng bình
tĩnh, bút tích vững vàng.
"Em cùng chị Lệnh Nghi cố gắng kinh doanh, kinh doanh nhỏ cũng được, kiếm chút tiền sau này còn nuôi anh nữa đó nha."
Thẩm Phức suýt chút nữa cười ra tiếng, sau khi gấp lại lá thư, cậu mới phát
hiện trong bì thư còn gì đó nữa. Cậu lật ngược bì thư ra, bên trong rơi
ra một sợi lông chim màu xám, có lẽ là lông chim nhạn đã rớt xuống sân
trong lúc bay qua.
Người gửi thư để lại lời nhắn, nếu muốn trả
lời thư, cứ đặt ở quán báo dưới cây đa lớn ở ngoài ga tàu hỏa, anh ta sẽ đến đó lấy, mười ngày một lần. Thẩm Phức muốn gửi kèm theo thư một ít
đồ, nhưng người gửi thư nói không thể, có lẽ không thuận tiện, Thẩm Phức chỉ có thể từ bỏ. Dạo bước trong sân tiểu viện cả buổi, nghĩ tới nghĩ
lui, cuối cùng cậu hái một đoá hoa nhỏ kẹp vào thư hồi âm.
Giang Nam không có gì, chỉ đành gửi một nhành hoa xuân làm quà.
Hai phong thư vừa đi vừa về làm cho Thẩm Phức an tâm hơn. Nếu Lục Ký Minh
đã mong cậu tích cóp tiền, vậy thì cậu sẽ toàn tâm toàn ý hỗ trợ Thẩm
Lệnh Nghi mở cửa hàng quần áo.
Hai chị em từ trước tới nay vẫn
luôn phối hợp nhịp nhàng với nhau, cả hai đều sắc sảo, thông minh, còn
có thể liên thủ đào được tiền bạc từ sòng bạc, lại thêm có bản lĩnh mê
đảo quyến rũ vô số người, việc kinh doanh nhỏ như này đối với hai người
mà nói là chuyện không quá khó. Hơn nữa, hai chị em một người yểu điệu
xinh đẹp, một người phong lưu tuấn tú, nào có khác gì hai cái giá treo
quần áo trời sinh, chỉ cần mặc quần áo đẹp đứng trước cửa hàng, khác gì
chiêu bài sống của cửa hàng đâu, lo gì không có khách tới cửa?
Tiểu A càng lớn, càng thêm thận trọng tinh tế, quả thực là một cái bàn tính
di động. Lại thêm Dương Linh, vừa có thủ đoạn vừa có thân thủ, lúc y
trầm mặc không nói gì, không khác gì một vị thần hộ mệnh giữ cửa, làm
cho những kẻ có ý định tới gây rối đều phải run sợ. Chính vì thế, việc
kinh doanh của cửa tiệm ngày càng phát đạt.
Cứ như thế, nỗi sầu tương tư cũng dần dần hoà tan vào sự bận rộn làm việc ngày đêm.
Cứ mười ngày lại thư từ một lần, điều đó cũng làm trái tim Thẩm Phức dần
ổn định. Có khi mười ngày một lá, có khi cách mười ngày nhận được hai
hoặc ba lá. Nội dung thoải mái, nhớ tới gì liền viết cái đó, khi thì
viết về cảnh đẹp, hoa lá, lúc lại viết về cuộc sống hàng ngày. Mặc dù
Lục Ký Minh bị giam lỏng trong tiểu viện, nhưng hắn không hề cảm thấy
nhàm chán. Thẩm Phức cẩn thận xếp những lá thư vào hộp vì phương Nam
nhiều mưa ẩm ướt, không chỉ vậy, cậu còn để thêm cả long não vào để đuổi côn trùng nữa.
Chỉ là, lại sắp tới mùa trung thu nữa rồi.
Mỗi khi nhìn thấy lịch treo trên tường, Thẩm Phức lại cảm thấy từng đợt khó chịu. Trung thu năm ngoái, cậu còn suy nghĩ sau này sẽ tặng quà sinh
nhật cho Lục Ký Minh, cùng hắn ăn mừng sinh nhật. Vậy mà năm nay, hai
người lại xa cách hai nơi.
Cho dù như nào, cậu cũng muốn tới Bình Châu một chuyến.
Cậu đã an phận nửa năm nay, Thẩm Lệnh Nghi cũng không còn sợ cậu hành động
thiếu suy nghĩ, cho nên đồng ý việc cậu chuẩn bị quay lại Bình Châu,
nàng nhiều lần dặn dò cậu phải hành động cẩn thận, không thể xúc động lỗ mãng, nếu gặp chuyện lớn, phải quay lại đây thảo luận với người nhà.
Dương Linh cũng muốn đi theo, chỉ là mấy ngày gần đây y bị cảm lạnh, lúc nói
chuyện giọng cứ ồm ồm như con vịt đực, đừng nói tới đi xa, mới ra khỏi
cửa đã thấy hoa mắt chóng mặt, bình thường thể trạng cường tráng chẳng
thấy bệnh tật gì, thế mà tới đây một thời gian lại bệnh nặng thế. Thẩm
Phức ban đầu cũng cảm thấy kỳ lạ, mùa thu ở phương Nam tới muộn, gần
Trung thu rồi mà trời vẫn nóng đến đổ mồ hôi, sao đang êm đẹp thế mà cảm lạnh cho được.
Mãi sau cậu mới biết, phòng của Thẩm Lệnh Nghi ở
tầng một, cửa sổ mở hướng ra sân, nửa đêm Thẩm Lệnh Nghi hay bật đèn đọc sách bên cửa sổ, Dương Linh ngồi ngoài sân chăm sóc giàn nho, chẳng
hiểu ra sao, không chỉ bị muỗi chích mà còn bị cảm lạnh.
Thẩm Lệnh Nghi giúp y mời bác sĩ, còn nấu thuốc cho y.
Người thông minh như nàng, lại quen việc suy đoán cảm xúc từ ánh mắt cử chỉ,
nàng sao có thể không hiểu cho được. Nhưng hai mươi năm qua, suy nghĩ và tình cảm của nàng đã ký gửi hết vào một đoạn dây cột tóc màu hồng kia,
giờ muốn mở lòng quả thực không dễ dàng gì.
Dương Linh lại là người ít nót, cho nên mãi cũng chưa nói ra.
Thẩm Phức và Tiểu A đều không ngốc, trong lòng cũng hiểu rõ, nhưng sao có
thể thay chính chủ quản chuyện này cho được, thành ra chỉ có thể đứng
ngoài theo dõi.
Gần Trung thu, Thẩm Phức bắt đầu hành trình của mình.
Lần này quay lại phía Bắc, mọi nơi đều lộ ra một bầu không khí khác biệt.
Đã vài thập niên qua đi, chiến tranh lớn nhỏ không ngừng, nhưng trong
nửa năm kể từ lúc kết thúc Bắc phạt, dường như không có quá nhiều trận
chiến nổ ra nữa, thậm chí khi có, cũng không gây ra sóng gió gì lớn.
Dường như Trịnh Triệu đã gần như gộp phân nửa non sông vào tay.
Thẩm Phức không quan tâm tới chính trị, cậu chỉ muốn kịp đến Bình Châu trước Trung thu.
Cậu một đường không ngừng đẩy nhanh tốc độ, tới Bình Châu đã là Trung thu.
Cậu không kìm được nỗi lòng, vừa xuống tàu đã vội vã chạy tới ngoại
thành. Bãi chim nhạn đã tràn ngập ý thu, lần trước tới đây vừa lúc đàn
nhạn quay về, giờ đây chúng đã lục tục bay về phía Nam.
Thẩm
Phức đi nhanh, từ xa đã nhìn thấy bức tường tiểu viện. Thế nhưng cậu lại dừng bước. tâm trạng không nhịn được mà nhanh chóng tụt dốc.
Bên ngoài tiểu viện ngoại ô đã trống rỗng không còn bóng người, ngay cả thủ vệ canh giữ cũng không còn. Cậu nhanh chóng chạy tới gần, thuần thục
nhảy lên tường, cậu chưa vội nhảy xuống mà ngồi trên đó quan sát.
Bên trong bức tường, một mảnh vắng lặng, lá rụng đầy sân, thoạt nhìn có vẻ đã lâu không có ai quét tước dọn dẹp.
Thẩm Phức nhảy xuống, bước vào nhà, bên trong cũng không còn một bóng người, bàn ghế phủ một lớp bụi thật dày. Thẩm Phức lật tung mọi nơi, cũng
không phát hiện bất kỳ dấu vết nào. Cậu đứng trong viện trống trải, nhìn lên bầu trời trăng tròn vành vạnh, nhất thời chân tay luống cuống,
không biết nên đi nơi nào bây giờ.
Dưới ánh trăng lạnh, Thẩm Phức đứng đó nhìn cả đêm.
Khi hừng đông tới, cậu mới lau mặt, vội vã trở về. Khoảng thời gian vừa
rồi, thư tới đều đặn, cứ mười ngày một lần, chưa từng đứt đoạn, chữ viết rõ ràng là bút tích của Lục Ký Minh, muốn biết ngọn nguồn, chỉ đành
viết thư hỏi.
Thẩm Phức phong trần mệt mỏi quay về, gần như đã mấy ngày không chợp mắt.
Về nhà được vài ngày, bức thư mười ngày một lần tới đúng hạn.
"A Phức, thấy thư như gặp mặt
Đêm qua anh nằm mơ, mơ thấy bản thân đang mơ, mộng trong mộng chính là em.
Hai tầng giấc mộng thức dậy, cảm giác như đã mất em tới hai lần, hốt
hoảng vô cùng. Hẹn ước một năm, không quản sống chết.
Đi kèm là tờ giấy trắng, màu trắng tinh khôi, giống như ánh trăng đêm qua khi anh nhớ tới em."
Thẩm Phức nhìn lạc khoản và "đêm qua" trong thư, có nghĩa là đêm Trung Thu. Cùng một vầng trăng sáng, chiếu rọi cả anh với em.
Cậu muốn hồi âm, nhưng người đưa thư xua tay nói: "Không thể trả lời, thư
được truyền đi đã qua nhiều tầng, tin tức cũng vậy. Người ta nói rằng
hắn không ở cố định một nơi, sợ hồi âm không tới tay hắn được đâu."
Thẩm Phức chỉ đành cẩn thận gấp thư đặt vào hộp cùng với những lá thư khác.
Một nửa năm nữa lại trôi qua, Thẩm Phức thường ngày không nhắc đến Lục Ký
Minh, nhưng hộp thư đó lại luôn sạch sẽ, ngày ngày được mở ra, những lá
thư bên trong cũng được đọc đi đọc lại mỗi ngày, gần như là dựa vào đếm
chữ để kết thúc nửa năm còn lại đó.
Khi thời điểm ước hẹn tới, đã là mùa xuân.
Nhìn thấy ngày đó tới, rồi lại trôi qua, cả người Thẩm Phức dường như tiều tuỵ đi trông thấy.
Thẩm Lệnh Nghi nhìn mà kinh hãi, đành phải an ủi cậu: "Không có chuyện gì là chắc chắn cả, trên đường cũng có thể bị trì hoãn một hoặc hai
ngày...Hạnh phúc tới muộn một chút mà thôi."
Trời đã tối, trong
phòng Thẩm Phức chỉ có ngọn đèn nhỏ leo lắt, chiếu lên người cậu có chút ghê rợn, cậu nói: "Chị này, chị đã từng nghe qua câu chuyện "Hẹn ước
hoa cúc" chưa, Phạm Cự Khanh và Trương Nguyên Bá hẹn nhau vào ngày 9
tháng 9 sẽ cùng nhau uống rượu ngắm hoa cúc. Ai ngờ Phạm Cự Khính trở về quê cũ, lỡ hẹn, thấy ngày 9 tháng 9 gần kề trước mắt, mà con người thì
không thể đi nghìn dặm trong một ngày, nhưng linh hồn thì có thể, cho
nên Phạm Cự Khanh liền cứa cổ tự sát, cưỡi gió âm đến gặp..."
Thẩm Lệnh Nghi bị cậu doạ cho nổi đầy da gà, la lên: "Em kể cái gì vậy!"
Thẩm Phức thấy nàng thật sự sợ, không nhịn được nữa, cười đến mức ôm bụng
nằm bò xuống bàn, Thẩm Lệnh Nghi tức lắm, vung tay đánh cho Thẩm Phức
cái. Đúng lúc này, ngoài cổng đột nhiên có tiếng gõ.
Thẩm Lệnh Nghi sợ tới giật bắn mình, lầu bầu nói: "Em ra mở cổng đi, chị không mở đâu."
Thẩm Phức duỗi người, cười nói: "Xem lá gan của chị kìa, nói không chừng là
thím hàng xóm mang điểm tâm sang cho chúng ta nếm thì sao, chuyện thường gặp mà..."
Nói xong, Thẩm Phức đi mở cổng.
Cậu không kỳ vọng bất cứ điều gì, vì cậu biết rằng, càng kỳ vọng, khi kỳ vọng không đạt được, thất vọng sẽ càng lớn.
Cổng vừa mở ra, đứng bên ngoài là một người, vóc dáng cao lớn thon gầy,
phong trần mệt mỏi, cằm còn lún phún râu, không phải Lục Ký Minh thì còn là ai. Thẩm Phức đầu tiên là quan sát cái bóng kéo dài của hắn.
Nhất thời không ai nói gì.
Thẩm Lệnh Nghi từ trong nhà nói vọng ra: "Là ai thế?"
Lục Ký Minh từ túi quần lấy ra thứ gì đó, Thẩm Phức bất ngờ nhảy lên ôm lấy hắn làm cho Lục Ký Minh lùi về sau mấy bước, đồ cầm trên tay cũng bị
hắn làm rớt.