Sau khi Lục Ký Minh rời đi, Thẩm Phúc vẫn luôn ngồi trên sofa, quan sát
chuyển động của kim đồng hồ. Khoảnh khắc kim chỉ chính xác là 6 giờ, âm
thanh báo vang lên sáu lần, cũng báo hiệu thời khắc mặt trời xuống núi,
tạo nên bức tranh ánh nắng hoàng hôn đẹp như tranh vẽ.
Thẩm Phúc
đứng dậy, khoác lên mình chiếc áo khoác màu tối, đội mũ lên, kéo vành mũ xuống thấp. Cậu đứng ở lối đi sát phòng khách, quay lại nhìn Thẩm Lệnh
Nghi, nói một cách nghiêm túc: "Chị phải ở yên trong nhà, không được rời đi."
Thẩm Lệnh Nghi mặc quần áo ngủ, trông như không có ý định rời khỏi nhà, cười nói: "Dĩ nhiên."
Chờ Thẩm Phúc bước ra khỏi cửa, chưa đến mười lăm phút, Thẩm Lệnh Nghi đã
đổi sang bộ quần áo thuận tiện hành động hơn, vội vàng từ tầng trên đi
xuống. Nàng nói với Tiểu A một cách nghiêm túc: "Em ở nhà, không được ra ngoài."
Tiểu A gật đầu, ngồi trên sofa với vẻ chín chắn mà thở dài, thầm nghĩ rằng trong nhà cũng chỉ có mình là người nghe lời mà thôi.
Trên con đường nhuộm đầy ráng chiều hoàng hôn, Thẩm Phúc kéo vành mũ xuống
thấp, che một phần khuôn mặt, cúi đầu bước đi rất nhanh, vừa đi vừa quan sát trái phải với thần sắc cảnh giác vô cùng. Cậu đi rồi lại dừng, dừng rồi lại đi, đôi khi quẹo vào ngõ nhỏ, rồi lại quay ra hòa mình vào dòng người. Lúc đi ngang qua một cửa hàng đồng hồ, từ cửa kính rộng lớn, cậu nhìn thấy người đeo mũ xám phía sau mình, ngoài ra một tên kéo xe kéo,
đã theo sau cậu suốt đoạn đường – cá cắn câu rồi.
Tít ở phía đằng xa, Thẩm Lệnh Nghi mặc chiếc áo khoác lớn màu xám che kín vóc dáng yểu
điệu thướt tha, nàng cũng đội mũ nhưng bước đi rất nhàn nhã, thỉnh
thoảng sẽ dừng lại, chọn lựa hàng hóa trên các quầy hàng ven đường, thậm chí còn mua một vài thứ xách theo trong tay.
Thẩm Phúc đi được
khoảng nửa giờ, người theo sau vẫn kiên nhẫn. Cho đến khi cậu đi về
hướng cảng, càng đi gần thì tiếng còi tàu càng trở nên rõ ràng hơn,
người đi trên đường cũng ngày càng ít đi.
Cậu rẽ vào một góc,
quan sát một ít người ở dãy nhà kho đang chờ đợi hàng hóa. Cậu nghe thấy tiếng bước chân phía sau ngày càng gần, giả vờ hoảng sợ bỏ chạy, trong
tay nắm chặt súng ở bên hông.
Nhưng không ngờ, ngoài người theo
sau, còn có người từ phía trước nhanh chóng lao đến, xuất hiện đột ngột, đứng ngay trước mặt cản trở đường đi của cậu.
Người tới chặn còn nhiều hơn so với tưởng tượng, nhưng Thẩm Phức lại nhẹ nhàng thở ra. Nếu chỉ có một vài người lẻ tẻ, cậu còn đang lo lắng phải diễn thất bại sao cho thật trân bây giờ. Nhưng hiện tại, mọi thứ trở nên dễ dàng hơn. Cậu giơ súng ra trước, ngay lập tức đám người đó rút súng ra chĩa thẳng vào cậu.
Trước mặt tình thế một chọi nhiều người như vậy, Thẩm Phức không có lý do gì để cứng rắn đối đầu cả.
Cậu đưa hai tay lên, từ từ cúi người đặt khẩu súng xuống bên cạnh chân.
Người đội mũ xám tiến lại cẩn thận, tung cú đá mạnh làm khẩu súng văng
ra xa.
Suy nghĩ một lúc, Thẩm Phức cảm thấy như vậy có hơi giả
dối. Cậu hoàn toàn không sợ những khẩu súng đen ngòm kia, làm bộ muốn
nhấc chân đá người. Nhưng không ngờ, người đội mũ xám thân thủ cực kỳ
tốt, hành động nhanh hơn cả Thẩm Phúc, đưa đầu gối lên cao hung hăng húc thẳng vào bụng cậu một cái.
Thẩm Phức kêu lên một tiếng, che người cúi xuống.
Cách đó không xa, nấp trong bóng tối, Thẩm Lệnh Nghi siết chặt bàn tay,
nghiến chặt môi dưới, suýt nữa muốn chạy ra. Bên cạnh bất ngờ xuất hiện
một người giữ lấy nàng, hạ giọng nói: "Bình tĩnh một chút."
Thẩm Lệnh Nghi sợ tới mức tim đập lỡ một nhịp, đột ngột quay đầu nhìn, nhận ra người tới là Dương Linh.
Nàng biết Dương Linh là tâm phúc của Lục Ký Minh, cũng là người dùng súng
rất tốt, trong lòng liền thả lỏng hơn. Dương Linh ở đây, còn Tần Nhạn đã đi trước lên tàu để ẩn nấp, không theo Lục Ký Minh. Nghĩ đến đây, Thẩm
Lệnh Nghi không khỏi nhíu mày. Nàng tránh khỏi tay Dương Linh, cảm thấy
không hiểu nổi.
Vu Duy Hồng ẩn mình trong một kho hàng trống gần
phía đông cảng. Khi Thẩm Phúc bị dẫn đến trước mặt gã, trên khuôn mặt gã xuất hiện một chút hưng phấn cùng sự đè nén, khiến khuôn mặt nhìn vặn
vẹo vô cùng.
Vở kịch đang diễn dở đương nhiên phải diễn cho
xong, vừa thấy Vu Duy Hồng, Thẩm Phức liền lên tiếng trách cứ: "Tao vì
mày đi thám thính tình báo, mày làm như này là có ý gì?!"
Vu Duy
Hồng cười nhạo một tiếng, nói: "Đừng giả bộ nữa, tao đã sớm biết mày
cùng Lục Ký Minh bắt tay lừa tao rồi. Nếu mày vì thám thính giúp tao,
vậy thì nói cho tao nghe, mày lén lút đi bến tàu làm cái gì?"
Thẩm Phức nghiến răng nghiến lợi nói: "Vu Duy Hồng, cái loại đê tiện tiểu
nhân như mày, mệt chị tao trước kia còn đối tốt với mày như vậy."
Vu Duy Hồng trên mặt buồn bã, nhưng rất nhanh cảm xúc đó đã được gã thay
thế bằng sự lạnh lùng hung ác, gã chỉ đạo nhóm thủ hạ: "Đi, chúng ta đến bến tàu, hôm nay câu con cá lớn."
Hôm nay nếu như thành công,
tóm được cả Lục Ký Minh lẫn con tàu chở vũ khí kia của hắn, quả thật là
chiến công lớn, đại soái nhất định sẽ thưởng hậu hĩnh cho gã.
Trên bến tàu, mặt trời đã chìm xuống khỏi đường chân trời, tia nắng cuối
cùng biến mất, một chút gió nhẹ thổi lên, làm sóng biển dậy sóng hỗn
loạn. So với phía tây cảng náo nhiệt, phía đông cảng Bồng Lai có vẻ
quạnh quẽ hơn một chút, nơi này chủ yếu là tàu xuất ngoại hoặc từ hải
ngoại trở về.
Một con tàu chở hàng neo đậu bên bờ, sau lưng Lục
Ký Minh là một đoàn vệ binh đeo súng, không xa kia còn có một chiếc xe
quân sự, tạo ra sự ấn tượng mạnh mẽ.
Hắn híp mắt lại, tháo mũ xuống, để gió biển tuỳ ý làm tung bay tóc của mình.
Hôm nay gió thổi đúng hướng, cường độ cũng phù hợp, bầu trời không một đám
mây đen nào, chỉ có một vòng trăng khuyết treo phía chân trời, đúng là
thời tiết tốt để phóng hỏa.
Một người đàn ông ăn mặc như thương
nhân từ trên tàu xuống, cung kính nói với Lục Ký Minh: "Xin mời đại
thiếu lên tàu kiểm tra hàng hóa."
Vu Duy Hồng ẩn nấp cách đó
không xa, ngưng thần nhìn Lục Ký Minh ngẩng cao đầu đi phía trước, đoàn
người theo sau hắn lên tàu. Gã nhìn thấy đường mực nước trên thân tàu,
luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng gã không có thời gian để
suy nghĩ sâu xa, bởi Thẩm Phúc đã cắt ngang ý nghĩ của gã.
Thẩm
Phúc có vẻ muốn la lên, nhưng đã bị người đội mũ xám che miệng, không
thể phát ra âm thanh. Thẩm Phúc mở miệng cắn mạnh một cái, người đội mũ
xám kêu lên đau đớn, nhưng vẫn không buông tay.
Vu Duy Hồng âm
trầm mà nói: "Mày đối với hắn thế mà thật sự sâu đậm nhỉ, nghe lời chút, tao sẽ cho chúng mày làm một đôi uyên ương bỏ mạng. Đi ——"
Gã
chuẩn bị mấy con thuyền nhỏ, con tàu hàng này của Lục Ký Minh cũng không tính là quá lớn, thuyền nhỏ chèo đến bên cạnh tàu là có thể từ đó trèo
lên. Đám người đi theo cạnh gã đều là bọn ăn cướp trên biển, vừa bơi
giỏi lại hiểu rõ kết cấu tàu thuyền, hiển nhiên đã chuẩn bị chu toàn.
Mấy con thuyền nhỏ bị sóng biển đánh xóc nảy khá mạnh, Thẩm Phức bám vào
mép thuyền, cảm nhận được nòng súng cứng nhắc đặt ở phía sau lưng mình.
Cậu không sợ hãi, cũng không hoảng loạn, ánh mắt xuyên qua bóng đêm,
nhìn chằm chằm vào con tàu lớn như một quái vật gần bên. Cậu còn cảm
thấy an tâm, bởi vì dường như ánh mắt có thể xuyên qua sắt thép, nhìn
thấy Lục Ký Minh trên đó.
Trên tàu, Lục Ký Minh làm bộ làm tịch mà đi theo thương nhân, kiểm tra từng
thùng hàng, thậm chí là các khoang hàng dưới boong tàu.
Phương
Viện chuẩn bị cực kỳ chu đáo, tất cả đều là vũ khí thật còn mới tinh,
Lục Ký Minh thậm chí còn thấy hơi tiếc, nhưng nghĩ tới con thuyền như
bảo bối với Nghiêm Nhất Hải kia, hắn liền nhẫn tâm, lần này xem như hắn
lấy vốn nhỏ đánh cược lớn một lần.
Lục Ký Minh đứng trên boong
tàu, để gió biển lay động vạt áo của hắn. Hắn vừa lòng gật đầu với
thương nhân kia, nói: "Một giờ sau, tôi sai người tới lấy..."
Lời còn chưa dứt, "Đoàng", một tiếng súng vang lên, có viên đạn bắn vào boong tàu cách chân hắn không xa, toé lên mấy tia lửa.
Lục Ký Minh nhanh chóng thu chân lại, trầm mặt ngẩng đầu lên quan sát, Vu
Duy Hồng đứng trên lan can đón gió ở boong tàu tầng hai, trong tay cầm
súng, phát súng vừa rồi là do gã bắn. Vệ binh sau lưng Lục Ký Minh động
tác cực nhanh, lên đạn nhắm thẳng về phía gã.
Vu Duy Hồng không
chút hoang mang, túm lấy cánh tay Thẩm Phức, kéo cậu ra dưới ánh trăng,
nòng súng ngắm thẳng vào huyệt thái dương cậu.
Đồng tử Lục Ký Minh co rụt lại, cao giọng hỏi: "Mày muốn như thế nào?"
Vu Duy Hồng nói: "Muốn cùng đại thiếu bàn chuyện mà thôi."
Chỉ trong chốc lát, hai bên đã đối đầu nhau trong buồng lái. Thuyền trưởng, thuyền phó và thủy thủ đoàn đều bị người của Vu Duy Hồng trói lại và
ném sang một bên, ngoại trừ một người bị đánh bất tỉnh khi chống cự,
không ai bị thương.
Ánh mắt Lục Ký Minh chặt chẽ chăm chú nhìn
Thẩm Phức, nói: "Chỉ cần mày thả người xuống tàu, cả tàu và hàng hoá
trên này đều là của mày."
"Mày cho rằng tao ngu sao," Vu Duy
Hồng cười lạnh nói, "trên bờ còn có rất nhiều người của mày, sau khi mày đi xuống sau, tao rời cảng bằng niềm tin à."
Lục Ký Minh nói: "Vậy mày cảm thấy mày có thể lái đi bao xa?"
Vu Duy Hồng cũng không lo lắng, vì giấu tai mắt, tàu của Nghiêm Nhất Hải
cùng người đều ở cách phía tây cảng không xa, gã không cần lái thuyền đi quá xa, chỉ cần tiến vào phạm vi tây cảng, gã liền an toàn.
"Làm phiền đại thiếu quan tâm rồi." Vu Duy Hồng nói với thủ hạ của gã, "Lái thuyền đi, tìm vài người tới kiểm tra hàng hóa."
Vệ binh phía sau Lục Ký Minh vẫn cứ giơ súng như cũ, Vu Duy Hồng dùng họng súng đỉnh vào thái dương Thẩm Phức, trên tay dùng lực, Thẩm Phức bị gã
đỉnh đến nghiêng đầu, ánh mắt lại sắc bén như dao nhỏ nhìn về Vu Duy
Hồng. Thấy thế, Lục Ký Minh giơ tay, ra hiệu vệ binh bỏ súng xuống.
Vu Duy Hồng nói: "Đại thiếu không cần lo lắng, đại thiếu là cháu ngoại của đại, tao đây chỉ giúp người một nhà đoàn tụ mà thôi."
Thấy Lục Ký Minh khinh thường nhìn lại, bên miệng đều là cười lạnh, Vu Duy
Hồng nhìn về phía Thẩm Phức, nói: "Trói nó lại, nhốt vào khoang nhỏ."
Gã vừa dứt lời, Lục Ký Minh tựa như bị roi quất một cái giật mình, lạnh giọng nói: "Không được!"
Thẩm Phức có chút mờ mịt, cậu không biết khoang nhỏ này là như nào, nghĩ
thầm, còn không phải là tìm cái khoang nhốt lại sao? So sánh với hiện
tại thì cũng khá an toàn mà, sao lại phản ứng dữ dội như thế.
Cách đây mấy ngày, Tần Nhạn đã kiểm tra một lượt các khoang trên dưới của
con tàu này, kĩ đến mức biết được cả góc nào có ổ chuột, để đảm bảo
không có sai sót gì xảy ra, y còn cho Lục Ký Minh xem sơ đồ con tàu được vẽ lại sau khi y kiểm tra hết các ngóc ngách. Bởi vì muốn hành động chu toàn nhất, Lục Ký Minh cũng nghiêm túc xem qua.
Cái khoang nhỏ
mà Vu Duy Hồng nói nằm ở dưới tàu, là một khoang tàu rất nhỏ hẹp, không
có cửa sổ, xem như một phòng tối, chuyên dùng để nhốt những thuyền viên
phạm tội hoặc là người gây rối, Lục Ký Minh nhớ rất rõ, ngày trước lúc
Thẩm Phức bị nhốt ở trong căn phòng tối nhỏ hẹp đã có phản ứng như nào,
hắn sao có thể cho phép việc như thế phát sinh lần nữa.
Hắn phản đối quá mức kịch liệt, nhất thời mất kiểm soát, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Vu Duy Hồng đã nắm thóp được.
Vu Duy Hồng nói: "Hiện giờ người cầm súng là tao, tao có quyền quyết định."
Thẩm Phức nhìn Lục Ký Minh, nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo hắn không cần xúc động, để tránh hỏng đại sự.
Lục Ký Minh dứt khoát giơ tay ra, đi phía trước một bước, nói với Duy Hồng: "Nếu mày muốn nhốt, vậy thì nhốt cả tao nữa đi."
Đối với Vu Duy Hồng mà nói, đây rõ ràng là chuyện không thể tốt hơn được
nữa. Bắt giặc bắt vua trước, đem hai người đều nhốt ở bên trong, Lục Kí
Minh ở bên ngoài dù có nhiều thủ hạ cũng chỉ là rắn mất đầu, nếu hai
người một hai phải diễn tình chàng ý thiếp thâm tình như này, vậy gã
liền thành toàn cho bọn họ.
Vu Duy Hồng nhìn chằm chằm vệ binh
của Lục Ký Minh bị tước súng, trói cùng đám thuyền viên. Sau đó, gã tự
mình nhìn chằm chằm người đưa Thẩm Phức và Lục Ký Minh xuống khoang nhỏ
dưới tàu, cho người trói tay hai người trước mặt gã rồi mới mở cửa
khoang nhỏ ra.
Bên trong một mảnh đen nhánh, sau khi cửa mở ra,
ánh sáng chiếu vào, dường như có thể nhìn thấy mấy cái bóng đen nho nhỏ
vụt qua trước mặt.
Thẩm Phức hô hấp cứng lại, mặt mũi trắng
bệch, khẽ lùi lại sau một bước. Vu Duy Hồng lại không cho cậu do dự, đẩy hai người vào trong, rầm một tiếng đóng cửa lại, tầm mắt hai người rơi
vào trong bóng tối.
Gần như là ngay sau khi cánh cửa đóng lại,
Thẩm Phức cảm giác được hô hấp của mình dồn dập hơn, như thể trong căn
phòng chật hẹp này, dưỡng khí đều bị bóng tối hút đi hết. Chân tay cậu
nhũn ra, ngã ngồi trên đất, bắt đầu dần dần chìm vào cơn ác mộng của
ngày xưa.
Cũng may, lần này cậu không còn cô đơn nữa.
Không xa phía bên cạnh cậu, Lục Ký Minh đang lần mò tới gần, dường như sợ doạ đến cậu, giọng hắn rất dịu dàng, hắn nói: "A Phức, có anh đây rồi."
Giống như người sắp chết đuối vớ được cọc gỗ, Thẩm Phức gần như là tay chân
cùng sử dụng để bò lại gần Lục Ký Minh. Hai tay Lục Ký Minh cũng bị
trói, nhưng điều này cũng không gây trở ngại việc hắn ôm Thẩm Phức. Hắn
dựa vào ven tường, khoá Thẩm Phức trong ngực, nghe tiếng hít thở dồn dập của Thẩm Phức, hắn nói rất chậm: "A Phức, nghe thấy anh nói không? Em
nói sau này em muốn đi phương nam, đã từng suy nghĩ tới căn nhà mình
muốn ở như nào chưa?"