Cứ như vậy, Tiểu A đợi thêm mấy ngày, thật sự chờ không nổi nữa, đúng một ngày, Tần Nhạn tới đêm muộn mới về.
Đèn trong phòng đã tắt, chỉ còn lại một ngọn đèn nhỏ bên cạnh cửa mà Tiểu A để lại như thường lệ, ngọn đèn nhỏ giống như một ngôi sao phát sáng lấp lánh liên tục.
Tiểu A vẫn chưa ngủ, cứ ngồi trên giường, dựng
tai nghe ngóng, vừa nghe thấy động tĩnh Tần Nhạn đến nhà, vội vàng kéo
chăn nằm xuống, hô hấp đều đặn giả vờ ngủ. Nếu như là những ngày khác,
nhóc đã sớm ngủ say, hôm nay lại cảnh giác tỉnh lại, ánh mắt nhắm
nghiền, lỗ tai lại hơi run lên, nghe động tĩnh.
Cậu nhóc nghe được bước chân hơi nặng nề của Tần Nhạn, đi ngang qua cửa phòng mình, lại chần chờ quay lại.
Tiểu A sợ tới mức rúc sâu vào trong chăn, trong lòng bồn chồn, sợ Tần Nhạn đã biết tính toán của mình, tìm mình tính sổ.
Tiếng bước chân ngừng ở trước cửa phòng nhóc, cửa nhẹ nhàng được mở ra. Tiểu A căng thẳng cực kỳ, nhưng vẫn duy trì dáng vẻ đã ngủ say, chỉ là tim đập liên hồi như nổi trống, nhóc chỉ sợ bị Tần Nhạn nghe thấy.
Cậu
nhóc cảm giác được Tần Nhạn đi tới trước giường mình, khom người ngồi
xuống, bởi vì nhóc nghe thấy được tiếng hít thở của Tần Nhạn, tuy nhẹ,
nhưng vẫn có thể nghe thấy.
Cậu nhóc lo lắng đến mức suýt nhảy
dựng đạp cửa xông ra ngoài, thế nhưng Tần Nhạn cũng không làm gì, chỉ
kéo chăn lên tới vai cậu nhóc rồi đứng dậy rời đi.
Chờ đến khi trong phòng chỉ còn một mình, Tiểu A chậm rãi mở mắt ra, trong bóng đêm thở dài, đem mặt vùi vào gối đầu.
Không thể nào! Chẳng lẽ y mỗi ngày buổi tối lúc về nhà đều vào kiểm tra xem
cậu nhóc đắp chăn đã được chưa ư? Chẳng lẽ lúc trước là do ngủ quá say
nên không phát hiện ra?
Tiểu A xốc chăn lên, nằm thẳng trên
giường, nhìn mây và ánh trăng ngoài cửa sổ tới phát ngốc, chờ tới hơn
nửa đêm, đây là lúc con người mệt mỏi nhất, cũng là lúc ngủ say nhất.
Cậu nhóc xoay người xuống giường, vóc người nhỏ bé nhẹ nhàng rón rén đi tới trước cửa phòng Tần Nhạn, khẽ khàng đẩy cửa vào. Trong bóng đêm, Tiểu A có thể nhìn thấy vóc dáng Tần Nhạn nằm trên giường, cậu nhóc nín thở,
từng bước dịch đến ngăn tủ bên mép giường.
Ngăn kéo bị cậu nhẹ nhàng mà kéo ra, không tạo ra bất cứ tiếng động nào.
Trong bóng tối, nhờ vào ánh trăng, Tiểu A duỗi tay vào trong; dù lòng căng
thẳng nhưng động tác rất vững vàng, sờ soạng thấy hai khối bạc nặng
trĩu, lại nắm thêm mấy tờ tiền giấy, thật cẩn thận cất vào trong túi,
sau đó đẩy ngăn kéo lại vị trí ban đầu. Sau khi hoàn thành một loạt động tác, Tiểu A không tiếng động mà thở dài một cái, lòng bàn tay toàn là
mồ hôi.
Khóe mắt cậu nhóc lướt qua thấy Tần Nhạn vẫn nằm trên giường không nhúc nhích.
Lúc này, cảm giác áy náy tràn ngập trong lòng Tiểu A. Tiểu A ở trong lòng
thầm nghĩ: Tần đại ca, xin lỗi, về sau có cơ hội em nhất định sẽ báo đáp ân tình của anh.
Trước đây, cậu nhóc chỉ biết Tần Nhạn là thủ hạ của Lục Ký Minh, ít khi nói cười, rất phù hợp với thân phận tay sai.
Trong khoảng thời gian sống chung vừa rồi, Tiểu A mới biết, Tần Nhạn tuy rằng trên mặt không có biểu tình gì, nhưng cậu nhóc vẫn có thể phân
biệt ra cảm xúc của y dưới biểu tình vô cảm đó, có lúc vui vẻ, cũng có
lúc tỏ ra mất mát.
Nếu biết được mình trộm tiền rồi biến mất, chắc y sẽ tức giận lắm, nói không chừng còn chán ghét mình. Tiểu A thầm nghĩ như vậy.
Nghĩ đến đây, Tiểu A lại có chút không bước tiếp được. Cậu nhóc ngồi xuống
sát mép giường, tay vịn vào mép giường, muốn nhìn kĩ Tần Nhạn một lần.
Đúng lúc này, trong chớp nhoáng, Tần Nhạn đột nhiên tấn công, tóm được cổ tay Tiểu A.
Tiểu A sợ tới mức thiếu chút nữa kêu lên, vội vàng rụt tay lại, nhưng Tần
Nhạn sức lực lớn, tay giống như kìm sắt, túm thật chặt khiến Tiểu A muốn rút cũng không được.
Cùng lúc đó, Tần Nhạn từ dưới gối đầu rút
ra khẩu súng. Lực tay của y thật kinh người, một tay túm lấy Tiểu A, một tay kia vẫn lên được nòng súng.
Tiểu A gan lớn, nhưng chưa từng trải nghiệm cảm giác bị họng súng đen ngòm chĩa vào như vậy, tức khắc
sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, ngã ngồi trên đất, cổ tay còn bị Tần Nhạn nắm chặt truyền tới cảm giác đau nhức, còn chưa kịp nói gì thì toàn bộ
tiền cất trong túi áo đã rớt ra, "leng keng leng keng" mà lăn trên mặt
đất.
Tần Nhạn liếc nhìn số tiền đó, mặt càng lúc càng đen lại, quả thực nhìn mặt y đen như đáy nồi.
Tiểu A co được dãn được, nhanh chóng giơ tay ra hiệu đầu hàng, đầu óc xoay
chuyển nhiều hướng, vội vã nói: "Em không phải, em chỉ là......"
Tần Nhạn căn bản không định nghe Tiểu A giải thích, chỉ lạnh lùng nói: "Em gạt anh."
"Em không có! Em ——"
Tần Nhạn cầm điện báo mà Lục Ký Minh gửi tới ném lên người Tiểu A.
Trong lúc Tiểu A mải để ý điện báo, Tần Nhạn cũng buông tay ra, thu khẩu súng đã lên đạn về. Tiểu A không biết có nên tin hay không, cứ vậy ngồi dưới đất, ngay cả đèn cũng không bật lên, nhờ vào ánh trăng mà đọc điện báo
trên tay—— điện báo tuy nói là Lục Ký Minh gửi tới, nhưng lại là giọng
điệu của Thẩm Phức, hỏi cậu nhóc có ở cảng Bồng Lai hay không, có phải
là được Tần Nhạn cứu hay không, nếu là thật, trước tiên cứ ở bên cạnh
Tần Nhạn, chờ qua một thời gian, ba chị em sẽ đoàn tụ ở cảng Bồng Lai.
Tiểu A nằm mơ cũng không nghĩ tới sự tình sẽ đi theo hướng này, nhất thời
không biết phải phản ứng thế nào. Tần Nhạn thấy cậu nhóc như vậy, cho
rằng cậu nhóc không tin, liền mở bức điện báo khác đúng lời của Lục Ký
Minh ra, nhìn thoáng qua, nói: "Ca ca của em cùng đại thiếu hiện tại là
quan hệ hợp tác, nếu em không tin, ở chỗ này chờ thêm mấy ngày, tự nhiên có người tới."
Tần Nhạn đã biết toàn bộ, Tiểu A không khỏi có
chút lúng túng, nhưng nhóc lại nghĩ, nhóc vốn không biết chuyện là như
vậy, vì muốn bảo vệ chính mình và người nhà, bất đắc dĩ mới phải gạt
người như vậy.
Tiểu A cảm thấy chính mình cũng đúng lý hợp tình, nhỏ giọng gọi: "Tần đại ca......"
Tần Nhạn xoay người nằm xuống, kéo chăn lên đắp kín người, giọng rầu rĩ:
"Đừng gọi anh là ' đại ca ', em đã có ca ca của em rồi."
Tiểu A
muốn nói lại thôi, ngồi trên đất một lúc, xác định Tần Nhạn thật sự
không có ý định để ý tới mình, mặt mũi rầu rĩ bò dậy, nhặt tiền rơi trên mặt đất, nguyên trạng toàn bộ bỏ lại trong ngăn kéo. Cậu nhóc đem điện
báo của Thẩm Phức ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng đi ra ngoài, trở lại
phòng mình, nhưng lần này lại thật sự không ngủ được.
Ở đầu kia,
Thẩm Phức nhận được thư trả lời của Tần Nhạn cuối cùng cũng yên lòng.
Như vậy, ít ngày nữa họ sẽ lên đường đến cảng Bồng Lai.
Chuyến
này khả năng có nguy hiểm, Thẩm Phức vốn định khuyên Thẩm Lệnh Nghi ở
lại Bình Châu, nhưng Thẩm Lệnh Nghi không chịu, Thẩm Phức cũng đành
thuận theo nàng.
Trước khi khởi hành, Thẩm Phức tới Thuần Viên
một chuyến, mục đích là muốn nhìn xem Chương Yến Hồi có ổn không, Thẩm
Lệnh Nghi cũng cùng đi. Hiện giờ Lục Ký Minh ở Lục công quán, Thuần Viên vốn đã xơ xác giờ càng tiêu điều hơn, mấy thế hệ kinh doanh ra vẻ tráng lệ huy hoàng nay chỉ còn lỗ trống, đến người ở lại đây cũng như bị rút
đi hết sức sống.
Thương tích của Chương Yến Hồi hồi phục rất tốt nhưng người lại không có tinh thần, tóc mái thật dày rũ xuống trán, che đi cả ánh sáng trong đôi mắt, người thiếu nữ đang tuổi thanh xuân đẹp
nhất cứ vậy mà muốn ăn chay.
Thẩm Phức cũng không tính là thân
quen với nàng, chẳng qua có vài phần tình cảm, cậu cũng không muốn can
thiệp lựa chọn của người khác. Nhưng Thẩm Lệnh Nghi từ trước đến nay là
người dễ yếu lòng, nàng nhìn chuyện như vậy thì không chấp nhận, kéo
Chương Yến Hồi tới trước gương, chải tóc mái lên, để lộ trán, làm đôi
mắt cũng có thần hơn.
Thẩm Lệnh Nghi cường thế, Chương Yến Hồi
một là nhớ kỹ cũ tình, hai là cũng không dám làm trái Thẩm Lệnh Nghe.
Nàng mặc vào áo trắng váy đen Thẩm Lệnh Nghi mua cho, thay búi tóc già
nua bằng tóc tết hai bên, xỏ thêm đôi giày da đen, nhìn kiểu gì cũng rất giống các nữ sinh tràn đầy sức sống trên đường phố. Nàng nhút nhát sợ
sệt, Thẩm Lệnh Nghi liền lôi kéo nàng tới trường báo danh, muốn cho nàng đi học.
Lục Ký Minh cũng không hà khắc nàng, đem tài sản mà Chương Vương thị lưu lại nguyên vẹn trả cho nàng.
Thẩm Lệnh Nghi nói với nàng rằng: "Cuộc sống của em còn dài lắm, không thể như này mãi được."
Chương Yến Hồi cũng dần dần mở lòng, nhưng chỉ có một điều cương quyết, đó là
không chịu dọn ra khỏi Thuần Viên. Nàng nhỏ giọng nói: "Em sẽ ở đây.
Trong lòng hổ thẹn, đi không được."
Chương Yến Hồi vẫn luôn nhớ
tới người phụ nữ bị nhốt trong tiểu viện trước kia, dù người đã gầy đến
chỉ còn da bọc xương, nhưng trên môi vẫn luôn nở nụ cười ấm áp.
Chuyến đi lần này tới cảng Bồng Lai, Lục Ký Minh dùng vỏ bọc là đi nghiệm thu
vũ khí, cũng không thích hợp gióng trống khua chiêng, cho nên đoàn người đều nhẹ nhàng xuất hành, chỉ có mình Chương Yến Hồi tới tiễn. Từ lúc
chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên, Chương Yến Hồi ngẩng đầu đón ánh
mặt trời, áo váy cắt may vừa người lanh lẹ yểu điệu, gió thổi lay động
góc váy nàng, nàng giống như một bông hoa đang từ từ nở rộ.
Cũng
là lần đầu tiên từ lúc chào đời, nàng không còn sợ hãi khi đối mặt với
Lục Ký Minh, nàng nghiêm túc mà nói: "Biểu ca, anh lớn lên rất giống
mẹ."
Lục Ký Minh ngẩn ra, đây là lần đầu tiên có người cùng hắn nói như vậy.
Cha hắn bởi vì quá nhớ mẹ hắn, cho nên chưa từng nói lời như vậy, sau khi
hắn trở về Bình Châu, cha mẹ hắn là đề tài mà mọi người kiêng kị nhắc
tới nhất, vì vậy mà từ trước tới nay chưa ai nói rằng hắn giống mẹ.
Hắn nói: "Cảm ơn."
Xe lửa kêu một tiếng dài, báo hiệu xuất phát.
Thẩm Lệnh Nghi mặc một chiếc sườn xám màu nâu nhạt thêm hoạ tiết lưới kim
cương, rút khăn tay ra vẫy vẫy ngoài cửa xe, nói lời tạm biệt với Chương Yến Hồi. Lục Ký Minh kéo Thẩm Phức tới khoang xe của hai người.
Lục Ký Minh từ sâu bên trong hành lý, lấy ra một cái hộp, sau khi mở ra,
trên mặt nhung mềm mại đặt một đôi móc câu bằng ngọc, liên kết khăng
khít với nhau. Ngọc đã được dùng nhiều năm, bề mặt trơn nhẵn sáng bóng,
nhìn rất đáng yêu.
Thẩm Phức nhận ra đây là tín vật đính ước của cha mẹ Lục Ký Minh, ở chỗ hai mảnh liên kết với nhau có khắc dòng chữ
"Không bao giờ quên".
Lúc ấy hai người giả làm hôn lễ, Lục Ký
Minh đã từng lấy ra, dùng làm mánh khoé lừa khách mời. Hiện giờ nghĩ
lại, lúc đó hắn thâm tình như vậy, tất cả là do đang nhớ tới tình yêu
của cha mẹ ngày xưa.
Bây giờ lại không giống nhau, Lục Ký Minh
có chút quẫn bách nói: "Không biết tặng em cái gì mới tốt, vàng bạc tài
bảo, những thứ đó đều không thể hiện hết được tấm lòng của tôi, chỉ có
cái này, ý nghĩa phi phàm."
Thẩm Phức ngoài miệng nói "Vàng bạc
tài bảo mới là tốt nhất", nhưng tay lại cầm lấy đôi móc câu. Cậu vốn có ý định chia móc thành hai, mỗi bên giữ một nửa, nhưng Lục Ký Minh lại
không chịu, đem hai nửa hợp thành 1, nắp hộp lại, toàn bộ đặt trong tay
cậu.
Lục Ký Minh nói: "Mỗi người cầm một nửa chẳng phải có ý là
chia ly hay sao? Tất cả để em cầm hết, "Không bao giờ quên", em đó,
không tim không phổi, hai phần nhớ thương đều dành hết cho em."