Vì miệng vết thương còn chưa lành hẳn cho nên một giấc này, Lục Ký Minh
vẫn là "ngủ" tương đối thu liễm. Sau một hồi phóng túng gãi đúng chỗ
ngứa, tâm tình hai người đều thoải mái, tràn đầy thoả mãn đi vào giấc
ngủ.
Sáng hôm sau, Lục Ký Minh dậy rất sớm, hôm nay hắn muốn tới gặp mặt Nghiêm Nhất Hải.
Người hầu sáng sớm đã đem quần áo là ủi phẳng phiu tới, trong phòng không mở
cửa sổ, ấm áp lại có mùi hương rất dễ chịu, khiến người khác mềm hết cả
người. Lục Ký Minh đứng trước gương mặc quần áo, sau lưng xuất hiện thêm vài vết cào.
Trên giường màn buông xuống hơn phân nửa, có điều
một cánh tay trắng nõn thon chắc từ mép giường lười nhác mà rũ xuống,
trên cánh tay chi chít dấu hôn đỏ sậm.
Người hầu nào dám nhìn kỹ, đặt quần áo xuống liền lui ra.
Lục Ký Minh mặc chỉnh tề, dùng lược quét sáp, chải vuốt tóc lưu loát gọn
gàng. Cuối cùng quay đầu lại, vén màn giường mềm nhẹ như mây lên, treo
vào móc bên giường, làm lộ ra người trên giường —— Thẩm Phức nằm trên
giường, chăn đắp bên hông, còn buồn ngủ, đôi mắt khép hở, cả buổi mới
chớp một chút, người tỉnh nhưng linh hồn nhỏ bé còn chưa tỉnh.
Lục Ký Minh chống mép giường, khom lưng hôn một cái lên tấm lưng trần của
Thẩm Phức, thuận thế giúp cậu kéo chăn lên, xong xuôi đứng dậy đội mũ ra ngoài. Thẩm Phức vẫn nằm trên giường, trở mình, duỗi eo lười mấy cái,
trong đầu hiếm khi trống rỗng, cái gì cũng không muốn nghĩ, thoải mái
đến mức thở hắt ra một hơi.
Nơi hai người Lục, Nghiêm gặp mặt là ở ven cánh đồng bát ngát trống trải rộng lớn vùng ngoại ô, như thế có thể giảm bớt nỗi lo có mai phục. Nghiêm Nhất Hải từ trước đến nay luôn cẩn
thận lại xảo trá, trơn như lươn, nghe nói lão ta còn cảnh giác tới mức
lúc cắt tóc còn có một người cầm súng dí vào đầu thợ cắt tóc, sợ thợ cắt tóc là người nằm vùng tới giết lão ta.
Lục Ký Minh từ trước đến
nay chưa từng biết sợ cái gì, chỉ có những kẻ có trong tay nhiều thứ đồ
mới sợ, tỷ như Lục Trọng Sơn cùng Nghiêm Nhất Hải, nuôi hơn mười vạn
binh, làm vua một cõi nhiều năm, tự nhiên nơi chốn cẩn thận, sợ một sớm
bị lôi xuống ngựa sẽ bị đánh cho hiện nguyên hình.
Cỏ trên cánh đồng đã nhuộm màu lá úa, lắc lư theo gió.
Lục Ký Minh mặc quân phục lưu loát bước lên xe của Nghiêm Nhất Hải. Trong
xe chỉ còn hai người bọn họ, tài xế đã xuống xe, ai cũng mang theo súng, mấy chục bước bên ngoài đều là người của bọn họ.
Nghiêm Nhất Hải gặp người đều mang ba phần cười, nhìn qua giống hệt một lão nông hiền
hậu dễ gần, phảng phất người lúc trước hại Lục Ký Minh suýt bỏ mạng dọc
đường không phải là lão ta vậy; lão ta cười nói: "Ký Minh, con hiện giờ
càng lúc càng có phong thái của cha mẹ con, làm tốt lắm."
Lục Ký
Minh căn bản không nhìn lão ta, vành nón hạ thấp, sợ làm chính mình ghê
tởm. Trên tay hắn cầm một khẩu súng lục quen dùng, nòng súng đen bóng,
ngón tay hắn giống như đánh đàn mà nhẹ nhàng điểm vài cái lên trên nòng
súng. Hắn nói: "Chương Chấn Lộ cùng Chương Vương thị đã chết rồi nhỉ?"
Nếu hai người này còn sống, Nghiêm Nhất Hải cũng không cần tới gặp hắn, tự
nhiên có nhiều thủ đoạn ép hỏi ra sổ sách cùng thư từ ở đâu.
Nghiêm Nhất Hải ha hả cười, nói: "Hai mẹ con bọn nó mẫu hận con tới tận xương
tủy, đương nhiên không thể để cho bọn họ sống tốt được."
Lục Ký Minh biết lời lão ta nói đều là nói dối, Chương Chấn Lộ trước khi
mìn nổ đã ăn một phát súng, đương nhiên là sống không lâu, lại nói
Chương Vương thị hẳn là lúc xuống núi bị đá lở do nổ mìn vùi lấp rồi.
Chương Chấn Lộ sau khi rơi xuống vách núi chắc còn chống đỡ một đoạn
thời gian, bằng không Bắc quân của Nghiêm Nhất Hải cũng sẽ không tin tức linh thông, truy cắn sát đến như vậy.
Tin tức mà trong lòng muốn biết hiện giờ đại khái đều hiểu rõ, Lục Ký Minh không có tâm tình ở lại cùng lão ta dây dưa, nhưng tâm tư Nghiêm Nhất Hải còn đặt ở trên những
sổ sách cùng thư từ quan trọng kia cho nên đuổi sát không bỏ, muốn cùng
Lục Ký Minh nói điều kiện.
"Ký Minh, trên tay con giữ những cái
đó có ích lợi gì đâu, không bằng cho ta đi. Tuyển cử sắp tới, Thái Tranh hiện giờ là không còn dùng được, dựa vào những cái kia, vừa lúc lôi gã
xuống ngựa, đổi một người mà chúng ta đều tán thành lên, lại giống như
lúc trước vậy, chúng ta hai bên hòa hòa khí khí."
Lục Ký Minh nhẹ nhàng cười, nói: "Đừng coi tôi là trẻ con mà dụ dỗ."
"Nào có đâu?" Giọng Nghiêm Nhất Hải càng thêm hòa ái dễ gần lên, "Nhiều năm
như vậy, ta vẫn luôn giúp đỡ con, ta là hướng về con mà. Chúng ta là
huyết mạch chí thân, chúng ta liên hợp lại, thiên hạ đã định."
Nhiều năm như vậy, bắt đầu từ lúc Lục Ký Minh rời Lễ Lăng trở lại Bình Châu,
Nghiêm Nhất Hải liền cùng hắn ngầm thông tin tức, tin tức Chương Chấn Lộ ở Dự Bắc bị súng tập kích chính là do Nghiêm Nhất Hải truyền đạt tới,
chính bởi vì như vậy, Lục Ký Minh mới biết được phát bắn lén kia, là Lục Trọng Sơn ra tay, muốn trị chết Chương Chấn Lộ.
Nghiêm Nhất Hải
coi Lục Ký Minh như cái đinh chôn ở Tấn Trung, muốn đóng đinh Lục Trọng
Sơn, hiện giờ Lục Trọng Sơn là bị đóng đinh, nhưng cái đinh này lại
không muốn để lão ta sử dụng nữa.
Lục Ký Minh lười nghe lão ta
nhiều lời, kéo cửa xe ra đi xuống. Phía sau hắn, giọng Nghiêm Nhất Hải
âm trầm, nham hiểm, trong nụ cười giấu đao. Lão ta lải nhải mà nói:
"Hiện tại đã không còn giống trước kia, phía Nam vẫn luôn ngo ngoe rục
rịch, vừa là quân cách mạng, vừa hộ quốc quân, chờ thời cơ Bắc tiến. Nếu bọn họ Bắc tiến, Tấn Trung chắn ở giữa, đứng mũi chịu sào. Nếu con với
ta không liên thủ, sao có thể đỡ nổi......"
Lục Ký Minh trở tay đóng cửa xe, "rầm" một tiếng, cắt đứt lời nói của lão ta.
Lúc hắn trở về, Thẩm Phức đã rời giường, đang ngồi ở bên cửa sổ cuốn thuốc
lá. Lần trước ở Thuần Viên cuốn một vại kia, hơn phân nửa đều bị mưa làm ướt hết, hiện giờ lại phải cuốn lại lần nữa. Thẩm Phức thần sắc bình
tĩnh, động tác trên tay nhanh nhẹn, mười ngón thon dài, tư thái lúc cầm
thuốc cuốn rất đẹp. Lục Ký Minh dựa cửa nhìn một lúc, đột nhiên nói: "Em cuốn cho tôi một hộp trước đi."
Thẩm Phức chưa nói được hay
không, chỉ vùi đầu vào cuốn, ngay vào lúc Lục Ký Minh cho rằng cậu không nghe thấy, Thẩm Phức đột nhiên nói "được", thanh âm nhẹ như một cơn
gió.
Xe lửa trở về Bình Châu đã điệu thấp, an tĩnh hơn lần trước
rất nhiều. Thẩm Phức còn bớt thời giờ đi ngó qua chỗ Chương Yến Hồi đang hôn mê, nàng vốn đã nhỏ gầy, hiện giờ ngủ mãi không tỉnh, càng thêm có
vẻ giống mỏng manh như giấy vậy, bác sĩ nói, mấy ngày nay nếu vẫn chưa
tỉnh lại, khả năng sẽ không tỉnh lại nữa.
Xe lửa trên đường đi
chỉ ngừng một lần lúc rạng sáng, ước chừng là vì tiếp viện. Lúc tàu
ngừng lại, khoang tàu đột nhiên rung lắc, làm Thẩm Phức bừng tỉnh từ
trong mộng, cậu nhìn ra cửa sổ, sao trời buông xuống, gió đêm vi vu thổi giữa vùng quê rộng lớn bát ngát. Khắp mặt đất như trở nên mênh mông vô
biên, xe lửa cùng người giống như muối bỏ biển, thời gian như nước, chậm rãi chảy qua mỗi người.
Lục Ký Minh còn trong mộng, không biết
nói mê câu gì, thì thì thầm thầm. Thẩm Phức quay lại nhìn hắn, thấy hắn
mày kiếm khẽ chau lại, sống mũi cao thẳng, môi mấp máy liên tục, không
biết đang làm cái gì trong mộng.
Thẩm Phức chỉ cảm thấy thần kỳ, một người rốt cuộc nhờ cái gì mà có thể neo giữ cuộc đời một người khác như vậy.
Nhưng vô luận như thế nào, thời gian như nước cũng đủ mãnh liệt, đều sẽ cuốn
hết đi. Thẩm Phức gặp qua rất nhiều người, cũng từng có rất nhiều khoảnh khắc dịu dàng thắm thiết, này hẳn là cũng chỉ là một trong số mà thôi,
cậu thầm nghĩ.
Trở lại Bình Châu, việc đầu tiên Lục Ký Minh làm,
chính là lật tung Thuần Viên lên, đất trong hoa viên đều bị xới tung lên một lần, cuối cùng khi thoát nước trong hồ đi, tìm được thư từ sổ sách
bọc trong ngoài ba tầng giấy dầu không thấm nước, buộc vào cục đá, nặng
nề chìm ở đáy hồ.
Vào lúc Thuần Viên nơi nơi bị đào xới đến một
mảnh bừa bãi, Lục Trọng Sơn vô thanh vô tức mà chết. Dương thị đích xác
làm theo phân phó của Lục Ký Minh, không cho lão sống được thoải mái,
cũng không để lão chết, cứ treo mạng lão như thế. Nhưng lão tuổi rốt
cuộc không nhỏ, ngày ngày phát tác cơn nghiện thuốc phiện khiến lão sống không bằng chết, cuối cùng, người lúc sống tỏ vẻ kiêu hùng cứ thế chật
vật mà chết đi.
Lúc chết, nửa người lão còn nhoài xuống giường, tay vẫn còn duỗi về phía tẩu thuốc phiện.
Cùng lúc đó, Lục Ký Minh thật sự nói được thì làm được.
Hắn đưa cho Thẩm Phức một tờ chi phiếu ngân hàng, con dấu đầy đủ hết, mực
dầu mới tinh, thiết thực nhưng cần đi đổi, mệnh giá không nhỏ. Ngoài ra
còn có một cái hộp nhỏ, Thẩm Phức mở ra, bên trong là mười viên kim
cương lớn nhỏ không đồng nhất.
Lục Ký Minh nói: "Lúc ấy hộp tặng
em là giả, hiện giờ trả lại cho em hộp thật sự. Chẳng qua tôi dạo này
túi tiền eo hẹp, không đưa được hộp lớn như lần trước."
Trong tay hắn xác thực là thiếu tiền, chỉ khi có súng đạn thì nói chuyện mới tự
tin, nhưng mỗi một khẩu súng đều là vàng thật bạc trắng mua về. Lục
Trọng Sơn vẫn luôn rất đề phòng, không hề cho hắn quá nhiều tiền bạc,
chỉ giả vờ mê muội hồ đồ mà thôi. Phần lớn tiền mà hắn có được đều đập
vào tư binh ở Lễ Lăng, dư lại bất quá cũng chỉ để ra vẻ bên ngoài.
Kể ra cũng buồn cười, Thẩm Phức lúc ấy lừa gạt tiền hắn, hiện giờ cũng
hiểu được, bản thân Lục đại thiếu gia cũng nghèo. Chẳng qua hiện tại
nhìn chi phiếu cùng kim cương như vậy, cũng rất đủ thú vị. Làm khó hắn
nghĩ chu đáo đến vậy, loạn thế, tiền có thể đáng giá trong chốc lát
nhưng cũng có thể mất giá, vẫn là vàng bạc kim cương đáng tin cậy hơn.
Thẩm Phức đem chi phiếu cùng hộp nhét vào trong ngực, lần này thật sự rời đi rồi. Cậu cũng không cần phải nhiều lời nữa, bây giờ dù nói gì đều có
chút lúng ta lúng túng.
Lục Ký Minh ngồi sau bàn, chìm vào ghế sô pha mềm mại, đầu óc trống rỗng, chính mình cũng không biết bản thân suy nghĩ gì. Bắt đầu từ ngày đó lúc hắn hạ quyết tâm để Thẩm Phức rời đi,
hắn chưa từng có ý định lật lọng. Đương nhiên, ngẫu nhiên cũng sẽ muốn,
Thẩm Phức người nhà cũng đều ở Bình Châu, đi vào khuôn khổ của hắn, làm
điều này xác thực là dễ dàng, tựa như lúc trước ép bức cậu hợp tác vậy.
Như vậy cũng thực kích thích, tựa như lúc trước hắn thuần phục chó săn,
từng chút từng chút để chú chó dữ hung ác dần dần để hắn sở dụng, thời
khắc đề phòng nó cắn ngược lại một cái, kể ra chơi như vậy mới tận hứng.
Nhưng không biết vì sao, hắn dần dần cảm thấy mệt mỏi.
Từ khi cha mẹ hắn lần lượt qua đời, hắn liền biết, hắn muốn những kẻ luôn
tùy ý sắp xếp vận mệnh người khác phải trả giá đắt, đây là con đường hắn phải đi, mà Thẩm Phức, cậu đã có con đường khác mà bản thân muốn đi.
Nếu mạnh mẽ bắt ép Thẩm Phức lưu lại bên người, vậy hắn có khác gì Lục
Trọng Sơn đâu.
Lại nói, đây dù sao cũng chỉ là mối quan hệ từ lúc bắt đầu đã lừa gạt lẫn nhau, bây giờ kết thúc trong cảnh gió êm sóng
lặng như này, thật sự không thể tốt hơn.
Vào lúc song phương không nói gì, Tần Nhạn tới.
"Chương tiểu thư tỉnh, nói muốn gặp đại thiếu."
Lục Ký Minh thật sự không có hứng thú cùng Chương Yến Hồi trò chuyện với
nhau, hắn đang muốn nói "không gặp", giương mắt vừa lúc thấy Thẩm Phức,
lại sửa lại tâm tư, hỏi: "Em từ trước đến nay đối tốt với nàng, muốn đến thăm cùng luôn không?"
Đối tốt thì cũng không hẳn, chẳng qua là
tồn tại một tia thiện ý thôi. Tiểu cô nương người ta vừa trải qua cửu tử nhất sinh, cuối cùng đấu tranh tỉnh lại được, về tình về lý đúng là nên đến thăm một chút, Thẩm Phức gật gật đầu, hai người cùng nhau đi thăm.
Nơi Chương Yến Hồi ở lúc trước trong Thuần Viên có một cái sân, chỉ là hiện giờ Thuần Viên nơi nơi đều bị đào bới lung tung rối loạn, chỉ có thể
tùy tiện tìm một chỗ cho nàng ở, có chút đơn sơ, nhưng bác sĩ chiếu cố
nàng cũng coi như tỉ mỉ. Nàng mới tỉnh lại, nằm ở trên giường, cả người
như chìm vào đệm chăn.
Nàng vừa thấy Lục Ký Minh tới, cũng không hỏi mẹ với anh nàng, chỉ suy yếu mà nói một câu: "Anh họ, thực xin lỗi......"
Lục Ký Minh chỉ cho rằng nàng là vì ân oán giữa Chương Chấn Lộ cùng hắn nên mới xin lỗi, không kiên nhẫn nghe nàng nói nữa, có lệ mà đáp lại nói:
"Đừng nhiều lời, dưỡng bệnh cho tốt đi."
Chương Yến Hồi chỉ nhìn
đỉnh giường, nói: "Khi đó em mới năm tuổi, chạy loạn trong vườn, đi lạc
vào trong tiểu viện bên hồ...... Nghe được tiếng vang quá dọa người,
giống dã thú tru lên, em sợ tới mức trốn dưới cửa sổ không dám hé
răng......"
Lúc Chương Yến Hồi năm tuổi, Nghiêm Du Ninh còn chưa
qua đời, còn ở trong tiểu viện bên hồ, tiếng vang mà nàng nghe được,
chính là tiếng kêu thảm của Nghiêm Du Ninh bị cơn nghiện thuốc phiện tra tấn hành hạ.
"Qua một hồi lâu, em nghe được có người nói......"
Chương Yến Hồi nói, "Nói là 'thư để lại cho Ký Minh, giấu ở ám cách
trong tường phía dưới giường'......"
Sắc mặt Lục Ký Minh sắc mặt biến đổi, quay đầu lao ra ngoài.
Thẩm Phức vẫn đứng đó, nghe Chương Yến Hồi khóc lóc đứt quãng mà nói: "Tôi
sợ tới mức không dám nói với ai, mẹ nói trong viện đó có quỷ, dọa tôi
sợ, không cho tôi đi tới đó...... Tôi vẫn luôn không dám nói, sau đó còn trộm đi một lần, bà ấy gầy thật sự, cười với tôi, còn mời tôi ăn kẹo
đậu phộng, sau đó bảo một ma ma lén đưa tôi trở về......"
Người mà nàng nói tới, chính là mẹ của Lục Ký Minh, Nghiêm Du Ninh.
Thẩm Phức thấy nàng vừa khóc vừa nói không ngừng, có chút không thở nổi, vội vàng đi qua, an ủi nàng: "Đừng nói nữa, không sao đâu, đều đã qua
rồi......"
Chương Yến Hồi dưới sự an ủi của cậu, dần dần ngừng
thổn thức, chậm rãi nhắm mắt lại, trên má toàn là nước mắt. Nàng như
trút được gánh nặng mà thở dài một cái, dùng hết sức lực, thanh âm càng
lúc càng nhẹ: "Bà ấy đẹp như vậy, khi nói chuyện giọng nói hay như chim
hoàng oanh hót...... Tôi có lỗi với bà ấy, có lỗi với anh họ..."
Phía bên kia, trong tiểu viện bên hồ, Lục Ký Minh sai người dời chiếc giường gỗ đi. Hắn ngồi xuống ven tường, vươn tay ra, cẩn thận mà sờ soạng từng khối từng khối gạch, rất nhanh, ở góc một khối gạch, sờ thấy một khe
hở, sau khi cẩn thận moi gạch ra, liền thấy có cái ám cách.
Tim Lục Ký Minh đập loạn, duỗi tay lấy ra một phong thư đã ố vàng, trên thư viết sáu chữ "Con trai Ký Minh yêu dấu".
Giấy viết thư đã ố vàng, bởi vì đã để rất lâu mà trở nên mỏng giòn, làm
người ta không khỏi thật cẩn thận mở từng chút một. Nét bút trên thư rất đẹp, nhưng có lẽ bởi vì lúc viết thư sức khỏe đã yếu, cho nên nét bút
có chút run rẩy, bút tích không đồng nhất, ngắn ngủn mấy câu, có thể là
đã chia thành vài lần mới viết thành.
"Bảo bảo, bảo bảo của mẹ.
Mẹ vẫn luôn nhớ rõ, lúc mới sinh ra con, con được mẹ ôm trong ngực, mềm
nhẹ như bông. Con giống như đám mây phía chân trời, dừng ở trong lồng
ngực của mẹ. Muốn cho con một lời chúc phúc trên khắp thiên hạ, con
không cần thông minh, không cần dũng cảm, chỉ cần có thể cùng người con
yêu luôn khỏe mạnh sống tới đầu bạc. Hôn lên khuôn mặt con, tựa như lúc
trước mỗi ngày ru con ngủ.
—— nhớ con, con yêu của mẹ."
Lục Ký Minh thật cẩn thận mà gấp giấy viết thư lại, thả vào phong thư, lấy
tới một chiếc hộp lót vải mềm, bỏ thư vào rồi đóng hộp lại.
Lúc này, hắn mới đột nhiên ý thức được, trong tiểu viện hiện giờ chỉ có một mình hắn.
Hắn cất hộp đi, quay lại nơi Chương Yến Hồi ở, người trông coi nơi đó báo
với hắn, Chương Yến Hồi lại hôn mê rồi, bác sĩ tới xem qua nói không có
gì trở ngại, chăm sóc cho tốt là được.
Mặc dù trong lòng sớm đã biết đáp án, hắn vẫn hỏi một câu: "Thẩm Phức đâu?"
Người được hỏi dừng một chút mới trả lời: "Thẩm thiếu gia đi rồi, cậu ấy nói là ngài đã cho phép, cho nên chúng tôi không cản."