Nghe xong lời của Âu Lươn, bàn tay đang vuốt ve lá cải trắng của
Tiểu Thất khựng lại. Mới ba tháng mà thôi, bên ngoài chẳng lẽ đã tới
hoàn cảnh ăn thịt đồng loại rồi? Có phải cậu nên làm chút gì nữa hay không?
Có lẽ là nhìn ra suy nghĩ của Khúc Thanh Thủy, Âu Lương cúi đầu thở dài, “Bên ngoài ngày càng ít có thể nhẹ nhàng thu
hoạch vật tư, tôi cũng không ngờ lại nhanh như vậy. Tuy rằng nguồn
cung ứng đồ ăn bị chặt đứt nhưng đồ dự trữ của cả một tòa thành
thị hẳn cũng đủ cho người sống sót chống đỡ một đoạn thời gian, nhưng……”
Âu Lương lộ ra một nụ cười khổ, “Nhưng ai cũng giống như nhau, chỉ cần có năng lực đều sẽ nghĩ mọi cách dự trữ vật tư, cho dù mình có ăn hết
hay không. Hơn nữa căn cứ càng cường đại thì tìm kiếm và lưu trữ đồ ăn càng nhiều. Ngược lại, căn cứ càng nhỏ năng lực càng yếu thì
trên cơ bản từ tháng trước đã rất khó tìm được vật tư.”
Thật ra đây cũng là một nguyên nhân mà Âu Lương mê mang với tương lai, bởi vì tuy rằng hắn thấy được sự không cân đối kịch liệt về vật tư nhưng cũng
vô pháp xoay chuyển cục diện này. Ai cũng không biết tận thế sẽ tiếp
tục bao lâu, thậm chí không biết tận thế có thể kết thúc hay không. Dưới tình huống như vậy, đồ ăn có vẻ đặc biệt trân quý, thiên tính phòng
ngừa chu đáo của nhân loại khiến bọn họ chỉ biết chiếm hữu càng nhiều
tài nguyên để bảo đảm bản thân ăn no mặc ấm, sau khi ăn no mặc ấm rồi lại tới nghĩ cơm áo vô ưu. Sau khi cơm áo vô ưu lại là ăn uống hưởng lạc……
Ngay cả chính hắn cũng không dám nói có thể khẳng khái
tặng hết vật tự mà mình mạo hiểm sinh mệnh để đạt được, huống
chi những căn cứ nhỏ đó chưa chắc có thể giữ được vật tư đã thu
hoạch, có lẽ còn chưa bị thi triều công phá đã trước tiên bị căng cứ
cường đại hơn hủy diệt. Đây là thói đời, đây là nhân tính.
“Em cảm
thấy vô luận làm như thế nào thì thế giới này cũng sẽ không thay đổi.
Cứ như thể dù em nỗ lực giãy giụa liều mạng, thật vất vả mới đến
được đích lại phát hiện đích đến chính là hủy diệt.” Âu Lương cho
rằng mình đã thích ứng với tận thế, nhưng thật ra hắn chỉ là đang
đè nén hết cảm giác khó chịu dướiđáy lòng, để rồi hết thảy
lại đột nhiên bùng nổ trong khoảnh khắc này.
Sau khi nói
xong, chính hắn còn cảm thấy nhẹ nhàng hơn, sau đó lại không khỏi
kinh ngạc, không ngờ mình lại có thể rộng mở nội tâm với Khúc
Thanh Thủy, cảm giác lúc này hoàn toàn khác với khi đối mặt Khúc
Lưu Thương. Có lẽ là Khúc Thanh Thủy luôn như mặt hồ tĩnh lặng không gợn sóng, ngược lại khiến hắn cảm thấy dường như không có bất kì
thứ gì có thể khiến Khúc Thanh Thủy bối rối. Bất tri bất giác, Khúc
Thanh Thủy đã biến thành một tồn tại vô cùng cường đại, nhưng kỳ quái
chính là hắn lại chưa bao giờ thấy Khúc Thanh Thủy chiến đấu. Vậy cảm
giác này rốt cuộc đến từ đâu?
Khi Âu Lương đang nghi hoặc hết sức, Khúc Thanh Thủy vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Không cần phải đến đích.
Trước tiên cứ xem bước tiếp theo là được, ví dụ như biến toàn bộ
thành phố Hạ Châu thành căn cứ của chúng ta, còn việc đoạt những tài
nguyên không thể tái sinh kia thì lại có nghĩa lý gì. Đất đai vẫn như cũ, nhưng thực vật đã biến dị rất nhiều, có thể suy xét bồi dưỡng ra chủng loại mới.”
Khúc Thanh Thủy nói chuyện vẫn không có gì gợn sóng như cũ, nhưng nội dung lại khiến Âu Lương cả kinh trợn mắt
há hốc mồm. Biến toàn bộ thành phố Hạ Châu thống nhất thành một căn
cứ?
Sau khi khϊếp sợ sâu sắc thì theo sát đó chính là sức
mạnh cuồn cuộn, nhiệm vụ tưởng chừng như không có khả năng hoàn thành từ miệng Khúc Thanh Thủy nói ra lại như một lẽ đương nhiên. Trong
khi bọn họ trông mong nhìn chằm chằm tài nguyên dự trữ hữu hạn của
thành thị, ánh mắt Khúc Thanh Thủy lại đặt lên sinh vật mới đang
không ngừng biến hóa, “Vậy có phải chúng ta nên vạch ra kế hoạch
tương lai không? Đầu tiên là đặt ra mục tiêu nhỏ, có kế hoạch mới
không đến nỗi luống cuống tay chân.”
“Có đạo lý. Vậy kế hoạch là trong ba tháng thống nhất thành phố Hạ Châu đi.” Thanh âm không hề gợn sóng tiếp tục vang lên.
Âu Lương, “……” Ba tháng? Mục tiêu nhỏ là cái này đây hả? Trong lúc
nhất thời, hắn lại hoài nghi Khúc Thanh Thủy đang nói giỡn.
“Tôi
sẽ thống nhất Hạ Châu, cậu sẽ bận rộn lắm đấy.” Khúc Thanh Thủy
xoay người rời đi, biểu tình hết sức bình đạm như đang nói ‘tôi đi ăn
cơm đây’.
Nhìn Khúc Thanh Thủy bình tĩnh rời đi, Âu Lương hồi lâu mới vỗ đầu mình, cảm thấy mình đúng là không thể chờ mong quá cao
từ Khúc Thanh Thủy. Có thể giảm bớt áp lực và cảm xúc là được, còn
cái gì mà ba tháng thống nhất Hạ Châu thì nghe thôi là được. Tận thế đều dựa vào thực lựcđể nói chuyện, khoác lác và nằm mơ cũng chỉ
để giải trí tâm tình khi rơi vào thống khổ thôi.
Tiểu Thất cũng
không biết suy nghĩ của Âu Lương, lúc này cậu đang muốn đi thực hiện
lời hứa hẹn đã đưa ra: trong ba tháng thống nhất Hạ Châu, 【 Thật ra
tui cũng không muốn cấp bách như vậy. Nhưng ba tháng sau vai chính có thể sẽ đến, lúc đó đi thống nhất Hạ Châu ai biết có thể ảnh hưởng
cốt truyện hay không chứ. Tui chính là thế thân tốt tuân thủ luật
pháp mà, đúng hông hòm thư nhỏ? 】
6362, 【 Cố lên! Tôi tin rằng cậu có thể! Tranh thủ trước khi vai chính đến mà thống nhất Hạ Châu! 】
Tiểu Thập ở bên cạnh đang đọc một quyển sách quản lý nhân tài nghe vậy tháo xuống mắt kính, 【 Mặc kệ khi nào thống nhất Hạ Châu thì đều sẽ
ảnh hưởng đến cốt truyện. Dù sao trong nguyên tác chỉ có căn cứ,
không có thành thị. 】
【 Hòm thư nhỏ, chúng ta có vi phạm quy định không? 】 Tiểu Thất nghe vậy cẩn thận dò hỏi.
【 Tôi không nhận được lời nhắc nhở nào hết! 】6362 hùng hổ, đồng thờ phất cờ hò reo.
【 Thống nhất Hạ Châu, chuyện cần làm. 】 Tiểu Thất dùng ngữ khí bình tĩnh của Khúc Thanh Thủy để hô khẩu hiệu.
Nhìn thấy hai đứa như vậy, Tiểu Thập lần nữa đeo mắt kính lên, 【 Dù sao
tôi cũng đã nhắc nhở rồi, tùy ý mấy người vậy. 】 nói xong tiếp tục
cúi đầu xem sách.
6362 thấy thế thì thầm mở miệng, 【 Thật ra
tôi đã tò mò thật lâu, Tiểu Thập không có lỗ tai thì làm sao mang mắt kính thế? 】
Tiểu Thất thì thầm trả lời, 【 Tuy rằng cậu ta không có lỗ tai, nhưng có nếp nhăn, không chừng là kẹp ở nếp nhăn. 】
6362 bừng tỉnh, 【 Hóa ra là như thế, nếp nhăn còn có thể giữ gọng kính luôn! 】
Tiểu Thất n gật đầu rồi rời đi, 【 Đúng vậy đúng vậy, theo suy đoán hợp lý
của tui thì nếp nhăn kia thậm chí chưa biển sao trời mênh mông. 】
【 Oa, thật là lợi hại! 】
【 Nhưng có hơi xấu! 】
……
Tiểu Thập, “……” Chẳng lẽ hai đứa này không biết là ba người bọn họ
đều chung tinh thần sao? Thật sự cho rằng nói thầm thì nó sẽ nghe không thấy à?
Bởi vì đã đặt ra mục tiêu thống nhất Hạ Châu nên sinh hoạt của Tiểu Thất bắt đầu trở nên lu bù công việc, nhưng
thời gian vuốt cải thìa mỗi ngày cũng không có giảm bớt. Qua thời
gian ba tháng, cải thìa đã cao đến đầu gối, hơn nữa đã có thể đáp lại
Tiểu Thất.
Ví dụ như hiện tại, Tiểu Thất bận rộn định rời đi đã bị hai mảnh lá cải thìa ôm lấy đùi, bộ dáng không muốn cho đi.
Tiểu Thất thấy thế khom lưng vỗ vỗ cải thìa, “Em không còn là cải thìa
một hai tháng nữa mà. Em đã ba tháng rồi đó, phải học cách tự lập
chứ.”
Cải thìa nghe vậy thì lá cây ủy khuất rụt lại, cuối cùng
nó vẫn buông lỏng lá cây. Tiểu Thất lộ ra biểu tình vừa lòng, chuyên
tâm đi công tác.
Đầu tiên, vị trí tuyên truyền phải giải
quyết ổn thỏa, chuyện này cần có vịt đại sứ hình tượng lên sân
khấu, nhưng số lượng ít nên năng lực cũng hữu hạn, còn cần một đoàn
đội. Ngoài ra còn cần vài kẻ có khí phách thực lực để phụ trách.
Trái lo phải nghĩ, Tiểu Thất nghĩ ra một ý kiến hay, lập tức đi tìm Chu Du, “Vườn bách thú của thành phố Hạ Châu ở đâu?”
Chu Du tuy rằng nghi hoặc nhưng vẫn hướng dẫn, “Ông chủ muốn đến vườn bách thú sao? Nơi đó sẽ rất nguy hiểm đó.”
“Cái gì? Vườn bách thú? Anh điên rồi à, vườn bách thú có nhiều mãnh thú
biến dị như vậy sao anh chịu nổi!” Âu Lương bên cạnh đang chuẩn bị ra
cửa nghe xong sợ tới mức lập tức nhảy khỏi người ngỗng bự.
Tiểu
Thất muốn tìm chính là mãnh thú biến dị, tốt nhất có thể có mấy lão hổ
sư tử gì đó, ngẫm lại khi ra ngoài càng thêm khí phách. Như vậy đi
cùng vịt ra ngoài ngoại giao cũng tương đối nắm chắc, “Rảnh rỗi không
có việc gì nên tôi đi tham quan một chút.”
Âu Lương, “Không được, anh đây là đi chịu chết đó!”
Nhưng chuyện Tiểu Thất đã quyết định thì làm sao có thể dễ dàng thay
đổi được. Cậu lập tức ngồi lên thân ngỗng, sau đó đi về hướng vườn
bách thú. Âu Lương thấy thế cũng chỉ có thể cắn răng đi theo.
Qua ba tháng trưởng thành, tốc độ của nhóm ngỗng đã vô cùng nhanh, hơn
nữa khi ở tháng thứ hai thì Tiểu Thất đã thêm công năng tụ linh vào trận pháp phòng ngự của cao ốc trùm mền nên tốc độ trưởng thành
của chúng càng nhanh hơn.
Ngỗng bự một đường phi liên tục,
ngẫu nhiên còn có thể ném ra vài đạo lưỡi dao gió làm công kích phụ
trợ. Âu Lương dọc theo đường đi vội không thôi, chẳng những phải vận
dụng băng hệ dị năng để công kích bên ngoài mà còn phải tận tình
khuyên bảo.
Nhưng một đường vọt tới cổng vườn bách thú, Khúc Thanh
Thủy chẳng nhăn mày chút nào, chỉ để lại một câu “Chờ ở đây” rồi
nhanh chóng vọt vào.
Âu Lương quả thực muốn quỳ luôn rồi, lần
đầu tiên hắn biết hóa ra Khúc Thanh Thủy lại cố chấp như vậy, lập tức
đi theo sau. Nhưng khiến hắn kinh ngạc chính là ngỗng bự ngày thường
rất nghe lời nhưng giờ lại không chút sứt mẻ, thậm chí khi hắn thúc
giục nóng nảy thì ngỗng bự còn quay đầu lại mổ hắn một cái. Âu
Lương hậu tri hậu giác nhận ra, câu “Chờ ở đây” của Khúc Thanh Thủy
là nói với đối ngỗng bự. Cuối cùng Âu Lương chỉ có thể xuống ngỗng
đi bộ đuổi theo người ta.
Trải qua ba tháng, vườn bách thú lúc
này đã như rừng cây nguyên thủy, cổ thụ che trời đi vài bước là có thể tùy ý thấy được, trong rừng thường truyền đến tiếng kêu to không
biết là của động vật gì. Âu Lương vừa đi vừa kinh hồn táng đảm, tìm
mãi không thấy thân ảnh Khúc Thanh Thủy, ngược lại đột nhiên nghe
được một trận hổ gầm chấn động đến mức thiếu chút nữa trực tiếp ngất
xỉu.
Âu Lương trong nháy mắt kia thiếu chút nữa trực tiếp quỳ trên
mặt đất, chỉ một tiếng hô cũng đã thuyết minh sức mạnh không thể lay
động. Kiềm lại thân thể đang run rẩy, Âu Lương lập tức vọt về phương
hướng tiếng hô truyền đến.
Rốt cuộc sau khi lướt qua sum xuê cỏ
dại và núi đá, hắn thấy được Khúc Thanh Thủy, còn có một lão hổ to như hòn núi nhỏ đối diện cậu! Lão hổ nhìn qua cao gần bằng một tầng
lầu, đôi mắt xanh biếc đang nhìn chằm chằm Khúc Thanh Thủy.
Cảnh tượng như vậy khiến Âu Lương hoàn toàn không biết nên xử lý như thế
nào, hắn chỉ hy vọng Khúc Thanh Thủy không có chọc giận lão hổ kia để
hắn có chút thời gian nghĩ phương pháp giải quyết. Nhưng mà mới vừa
nghĩ như vậy liền thấy Khúc Thanh Thủy trực tiếp móc ra một viên củ cải
từ ba lô sau lưng rồi mở miệng dò hỏi, “Muốn ăn củ cải không? Muốn ăn
thì theo tôi đi, một ngày một củ.”
Âu Lương, “……” Lão hổ là động vật ăn thịt! Có chút thường thức giùm em được không vậy!
Quả nhiên, biến dị lão hổ dường như bị chọc giận, nó đè thấp thân thể,
móng vuốt dày nặng bám lấy mặt đất, sau đó dùng tốc độ nhanh đến
mức không theo kịp mà phi lên, Âu Lương cho dù muốn tiến lên hỗ trợ cũng hữu tâm vô lực. Lúc hắn cho rằng hết thảy đều phải kết thúc thì
đột nhiên một thủy cầu thật lớn hội tụ trước người Khúc Thanh Thủy
xông lên bao phủ toàn bộ cơ thể lão hổ ở bên trong.
Cái này
cũng chưa tính, để giảm bớt tốc độ tấn công của lão hổ, ngón trỏ
Khúc Thanh Thủy xoay chuyển, thủy cầu thật lớn trước mặt liền bắt đầu
nhanh chóng xoay tròn 360 độ.
Âu Lương trơ mắt nhìn lão hổ biến dị càng xoay càng nhanh, cuối cùng hoàn toàn thấy không rõ hình dáng.
Ước chừng ba phút sau, Khúc Thanh Thủy mới búng ngón tay, thủy cầu tan đi. Lão hổ biến dị thật lớn ngã ‘phịch’ trên mặt đất, sau đó trong
trong ánh mắt cảnh giác của Âu Lương, lão hổ biến dị lung lay đứng lên, vọt tới bên cạnh nôn thốc nôn tháo.
Âu Lương, “……” Khϊếp sợ quá, lão hổ biến dị trong nháy mắt thành một con chó bự ỉu xìu, chẳng còn chút khí phách nào.
Thanh âm bình đạm của Khúc Thanh Thủy vang lên, “Vừa mới thêm chút sữa
tắm, vừa lúc tắm rửa một lần. Vậy mà lại lãng phí hết rồi, hay là lại lần nữa đi.”