Bởi vì ngỗng bự mang về rất nhiều vật tư nên hai mươi người mới gia
nhập tạm thời sẽ không chịu đói, nơi ở tuy rằng đơn sơ nhưng ít ra
không cần lo lắng đến chuyện buổi tối đang ngủ đột nhiên có đồ vật kỳ
quái gì phá cửa sổ xông vào, bởi vì mấy căn cao ốc trùm mền mà bọn
họ ở kia còn chưa kịp lắp cửa sổ nữa!
Vừa mới tới hoàn cảnh lạ lẫm, những người sống sót theo bản năng tụ lại thành một đống,
mọi người tập trung tới một căn phòng ở tầng ba. May mắn lúc này đang giữa hè, không cần lo lắng vấn đề sưởi ấm, nhiều nhất là bị muỗi đốt
một chút thôi.
“Mấy ngườii thật sự tính toán lưu lại sao? Tôi
thấy nơi này không quá bình thường đâu.” Một nam nhân mang theo thần
sắc bất mãn rõ ràng mở miệng.
“Không ở lại thì có thể đi đâu giờ?”
“Nhưng mấy người xem chỗ bọn họ xếp cho chúng ta kìa, cả cái cửa sổ
cũng không có. Nếu là mùa đông chẳng phải sẽ bị đông chết à?” Nam
nhân tiếp tục nói, “Chúng ta có tay có chân, tự mình ra ngoài là có
thể tìm chỗ an thân, hơn nữa tôi cũng có dị năng, tuy rằng không phải băng nhưng cũng có thể khống chế kim loại.”
“Thật sao? Lân ca,
vậy tôi có thể theo anh lăn lộn không? Tôi cũng không muốn ngốc tại chỗ này.” Người tóc xoăn bên cạnh nghe vậy tức khắc chuyển biếи
ŧɦái độ, lập tức đứng lên.
“Tôi muốn lưu lại. Tôi còn mang theo
vợ con, không muốn lăn lộn bên ngoài.” Nam nhân đang ôm một đứa
trẻ ngủ say mở miệng.
Bất tri bất giác, hai mươi người vì tận
thế mà tụ tập ở bên nhau lại bắt đầu phân hóa, có người lựa chọn lưu lại, có người lựa chọn rời đi. Mà chọn rời đi đa số là thanh tráng
niên tự tin, còn lưu lại hoặc là người dìu già dắt trẻ, hoặc là kẻ
bệnh tật, già cả hành động không tiện
Sáng sớm hôm sau, những
người sống sót ngủ dậy lại kinh ngạc phát hiện trong phòng đã đặt sẵn bữa sáng. Mọi người hoảng sợ, cửa cũng chưa từng mở ra, bữa sáng
làm sao đưa vào được?
Tuy rằng nghi hoặc không thôi nhưng do
hai ngày chưa được ăn cơm đầy đủ, mọi người vẫn bưng lên mâm đồ ăn.
Bữa sáng là một chén cơm và một chén cháo, một quả trứng gà và một
quả táo, hai dĩa dưa muối nhỏ, con nít thì được phân một ly sữa bò.
Nhìn bữa sáng như vậy, người quyết định lưu lại đều an lòng hơn, ít nhất
đã đối xử đặc biệt với trẻ con như vậy hẳn sẽ không phải người quá xấu, hơn nữa một bữa sáng như thế trong tình huống hiện giờ đã
là thập phần phong phú rồi.
Nhưng Lân ca quyết định rời đi vẫn thập phần bất mãn, “Hôm qua chúng tôi giúp đỡ vận chuyển nhiều
như vậy mà bữa sáng chỉ chút này thôi hả?”
Tóc xoăn nghe vậy
liền phụ họa, “Tôi nhớ rõ hôm qua chuyển tới ba thùng táo, hai
thùng sữa bò, còn có chuối nữa. Mấy thứ này nếu không ăn liền sẽ
dễ bị hư sớm lắm, vì sao không cho chúng tôi nhiều hơn chứ?”
Lân ca nghe vậy cơm cũng không ăn, lập tức ném mâm đồ ăn đi, “Mẹ nó! Không xem chúng tôi là người à! Không ăn nữa, cứ đoạt lại thứ thuộc về
chúng ta đi, sau đó rời khỏi cái chỗ quỷ quái này!”
“Nhưng hôm qua mấy thứ kia đều do chú điều khiển băng tìm được, còn chiến
đẫu với quái vật…… ưm ưm……” Một đứa nhóc bảy tám tuổi bị tiếng
vang của mâm đồ ăn hất lên mặt đất dọa sợ, lại vẫn lấy hết can đảm mở miệng, kết quả bị cha mình bên cạnh tay mắt lanh lẹ bưng kín miệng.
“Trẻ nhỏ không hiểu chuyện thôi. Ngài đừng để ý.” Nam nhân cực lực hạ
thấp thái độ, người tên Lân ca kia cũng không so đo cùng con nít,
chỉ âm u mở miệng, “Nhưng những quái vật bên ngoài kia càng thích ăn
trẻ con đấy.”
Nam nhân ôm hài tử n tuy rằng thập phần tức giận nhưng cũng chỉ có thể liên tục gật đầu.
Cả đêm qua đi, trong số những người quyết định rời lại có hai người thức
tỉnh dị năng, cho nên Lân ca mới có đủ tự tin mà trực tiếp hất văng
mâm đồ ăn, hơn nữa cũng không còn thỏa mãn với việc tay không rời đi,
rõ ràng tính toán cướp sạch một đợt.
Cái gọi là bất mãn với bữa
sáng cũng chỉ là một cái cớ thôi. Nhưng khiến người ta cảm thấy
ngoài ý muốn chính là nam nhân cũng không lập tức xuống lầu gây khó dễ,
mà trước tiên nhìn xung quanh bên ngoài, mãi đến khi thấy Âu Lương
suất lĩnh ngỗng bự rời khỏi tiểu khu, lại đợi hơn mười phút mới hùng
hổ xuống lầu.
Trước khi đi còn không quên cảnh cáo, “Tôi biết
mấy người còn muốn chạy ra ngoài báo tin nhưng tôi cũng không so đo.
Chỉ cần ngoan ngoãn ngốc tại nơi đây thì chúng tôi sẽ lưu chút đồ
ăn cho mấy người, nhưng nếu vẫn không biết tốt xấu thù đừng trách
tôi tàn nhẫn độc ác.”
Mọi người co lại ở một góc im như ve sầu
mùa đông, không dám hành động thiếu suy nghĩ, nếu chỉ là lực lượng chênh lệch thì bọn họ cũng có thể vì sinh tồn về sau mà ra sức một
lần, nhưng có vài người vừa mới định chuồn ra báo tin khi xuống
lầu lại sôi nổi gặp quỷ đánh tường, vô luận như thế nào cũng không
thể rời khỏi lầu. Loại năng lực vượt ra khỏi năng lực nhận thức
này khiến bọn họ thậm chí còn không biết phải phản kháng như thế
nào.
Cuối cùng, đám người Lân ca hùng hổ xuống lầu, sau đó
mới ra khỏi cửa liền đụng phải một con heo biến dị to như voi đang củng đất đến khi mềm xốp thích hợp để canh tác.
Tóc xoăn nuốt nuốt nước miếng, lặng lẽ dò hỏi, “Lân ca? Chúng ta còn tiếp tục không?”
“Sợ cái gì! Đúng là không tiền đồ mà, dị năng của cậu đâu hết rồi?
Dùng dị năng không gian vây khốn con heo này đi. Theo tôi quan sát
thì trong bốn người này đại khái còn có một dị năng giả thủy hệ,
nghĩ cũng biết không quá khó đối phó!” Lân ca một cái tát bay lời
của tóc xoăn, nhìn về phía mấy người cách đó không xa.
Tóc xoăn
nghe vậy lặng lẽ dùng dị năng biến thành lồng bao lấy heo biến
dị, bởi vì dị năng không gian này không có tiếng động lại vô hình nên heo biến dị đang chuyên tâm củng đất cũng không bị kinh động.
Lân ca thấy thế lập tức mang người đi về hướng bốn người bên kia, kết quả
chỉ vài bước lại bị ngăn cản, chính là củ cải biến dị hôm qua tự
xưng là giám đốc nhân sự. Củ cải biến dị lúc này vẻ mặt không quá
cao hứng, “Đã hơn 9 giờ rồi các người mới rời giường sao? Lần trước
cái con lười biếng kia tuy rằng không có vào nồi hầm nhưng cũng……”
Tiểu Thập còn chưa nói xong, đột nhiên lá cây bị xách lên, Tiểu Thập càng
không cao hứng, “Anh đang làm gì vậy? Mau thả tôi xuống, nếu không
tôi sẽ tức giận đấy.”
“Hôm qua tôi đã muốn nói rồi, đây là cái thứ gì mà xấu thế!” Lân ca nắm lá cây củ cải quay hai vòng,
sau đó lập tức ném bay củ cải biến dị.
Bốn người đang đào hồ nước
bên kia sôi nổi dừng động tác, hiển nhiên cũng chú ý tới tình huống bên
này. Lân ca không hề che giấu, nghênh ngang đi tới đứng trước mặt Tiểu
Thất, “Vật tư hôm qua chúng tôi đem về đâu? Hiện giờ chúng tôi muốn mang đi, ông đây đéo muốn ở cái chỗ khốn khiếp này! Thức thời
giao đồ vật ra đây, lại đưa bò cho chúng tôi chở hàng. Như vậy chúng
tôi mới có thể tha thứ cho bữa cơm sáng đơn sơ kia mà mấy người
dùng để vũ nhục chúng tôi.”
Nhưng người trước mặt lại hỏi một đằng trả lời một nẻo, “Anh ném bay củ cải dại rồi.”
“Không cần giả ngu! Đồ vật đâu? Để chỗ ở nào?” Lân ca táo bạo tiến lên nắm
cổ áo Tiểu Thất. Khúc Giang Châu, Mai Linh và Chu Du thấy thế lập tức
tiến lên, muốn giải cứu Khúc Thanh Thủy.
Nhưng Khúc Thanh Thủy chỉ bình đạm mở miệng, “Củ cải dại sẽ tức giận đấy.”
Lân ca gân xanh bạo khởi, định giáo huấn trước mặt người một chút, một
viên củ cải biến dị mà thôi, tức giận thì thế nào chứ?
Nhưng vào lúc này, tóc xoăn ở bên cạnh đột nhiên run rẩy kéo hắn, “Lân…… Lân ca…… Phía sau…… phía sau!”
Lân ca bị phiền chết mà quay đầu nhìn lại, tức khắc ngây ngẩn cả
người. Không biết từ khi nào, viên củ cải dại kia đã trở lại, nhưng đáng sợ chính là, phía sau củ cải dại lại là mấy chục người âm
khí dày đặc đứng, không! Không phải đứng! Mà là…… Bay!?
“Anh dám ném tôi! Thi tham không phát uy nên anh thật sự xem tôi là củ cải
sao!” Thi tham có thể dưỡng thi dưỡng quỷ, cũng có thể khống thi khống
quỷ. Đương nhiên, Tiểu Thập sau khi bị người ta ném đã lập tức
triệu hồi quỷ lại hỗ trợ.
“Không phải chỉ là đánh nhau à? Nhân số không đủ thì quỷ tới đánh!” Đôi mắt như hạt đậu nành của Tiểu Thập trừng trừng, dây tua củ cải bạo trướng lên mấy thước, lúc này
như tơ lụa phất phơ trong không khí.
Lân ca vốn đang nắm chặt
cổ áo Tiểu Thất nháy mắt liền buông lỏng ra, hắn lập tức xoay người
đối diện với củ cải biến dị. Trên trán mồ hôi lạnh ứa ra, hắn suy
nghĩ xem mấy thứ trước mặt rốt cuộc là cái quỷ gì, sao thoạt
trông lại giống lệ quỷ khủng bố trong phim thế?
“Sao…… Làm sao
bây giờ, Lân ca?” Những người khác cũng thiếu chút nữa bị cảnh tượng âm khí tận trời phía sau dọa khóc, hoảng loạn dò hỏi.
“Sợ cái gì!
Chúng ta hiện tại cũng không phải người thường!” Lân ca đương nhiên cũng sợ hãi, nhưng giờ phút này đã không còn bậc thang đi xuống, chỉ có
thể căng da đầu tiến tới. Vừa dứt lời, hắn lập tức dùng dị năng
khống chế mấy tấm kim loại cách đó không xa để công kích những quỷ
ảnh đó.
Tấm kim loại như nguyện đánh trúng mục tiêu, nhưng lại trực
tiếp xuyên qua thân ảnh những người đó. Lân ca trong nháy mắt minh bạch, công kích của hắn không có hiệu quả với thứ kia, đại não nhanh
chóng vận chuyển hai vòng, sau đó lập tức quay đầu muốn bắt người
làm con tin. Nhưng nhìn một hồi phát hiện bốn người vừa mới đứng chỗ
này đã sớm lặng lẽ trốn đi, lúc này đang ở cửa lầu như thể chỉ cần hơi có dị động liền trốn vào trong nhà.
Lân ca chỉ có thể từ
bỏ ý tưởng bắt cóc con tin, tiếp tục tìm kiếm đường ra khác, nhưngTiểu
Thập ở đối diện không cho hắn thời gian giãy giụa, nộ khí đằng đằng mở
miệng, “Đánh càng hung cho tôi, đánh chết thì cứ tiếp tục đánh! Đừng để cho hồn bọn họ chạy thóat!”
Tóc xoăn bị dọa sắp tè ra
quần nghe vậy càng thêm hỏng mất, nếu dĩ vãng nghe được lời như vậy
thì hắn chỉ cho rằng đối phương đang buông lời hung ác, nhưng viên củ
cải trước mặt này thật sự có năng lực này á! Không ít người hiển nhiên
đều có cùng suy nghĩ với tóc xoăn nên trận chiến này còn chưa bắt
đầu đã thua rồi.
Nhóm công nhân lệ quỷ thật vất vả mới tìm được
một cơ hội phát tiết, tất nhiên là tóm được người nào thì tận sức lăn lộn. Đương nhiên, chúng nó cũng không có gϊếŧ người, bởi vì khi bị
bắt về, Tiểu Thất đã ra lệnh rõ ràng cấm chúng nó đả thương người.
Còn một nguyên nhân khác chính là bởi vì một khi bọn người kia thành
quỷ thì chẳng phải sẽ cùng mình đoạt bát cơm à? Không được, không
được!
Tuy rằng không có hạ sát thủ, nhưng các loại thủ đoạn như
ảo cảnh, áp bách tinh thần, đe dọa nhanh chóng khiến đội ngũ này tan
rã, nhưng tóc xoăn đã nhanh nhẹn tạo ra không gian bao quanh mình,
ngăn cản những người và quỷ khác tới gần. Sau khi giao phong, tóc xoăn ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, hồi lâu mới dám lặng lẽ ngẩng đầu rồi
kinh hỉ phát hiện thật sự không có quỷ nào tiến vào không gian đã cách ly mình.
Mà các đồng đội chung quanh đã sớm bộ dáng điên khùng,
mỗi người đều như lâm vào ảo cảnh bất đồng, biểu tình trên mặt cực độ
hoảng sợ, số người đương trường bị dọa tè ra quàn không hề ít.
Lúc tóc xoăn cho rằng mình đã tránh được một kiếp thì đột nhiên đỉnh đầu hắn mưa như trút nước, hắn nghi hoặc ngẩng đầu, bầu trời không một
đám mây, nhưng lại có một cái thủy cầu trên đỉnh đầu. Dưới cái nhìn
chăm chú của hắn, nước từ thủy cầu nhanh chóng hòa tan lá chắn cách ly, mà hắn rốt cuộc bại lộ giữa tầm nhìn của đông đảo lệ quỷ.
Tóc xoăn, “……”
Tiểu Thất lại ném cái thủy cầu tới rồi căn cao ốc bên cạnh, hòa tan lá
chắn trước cửa, mấy người sống sót khác vốn bị chặn lại cũng rốt
cuộc chạy ra, bất quá bọn họ cẩn thận tụ thành một đống, cũng không tới gần đám người Lân ca điên điên khùng khùng, cũng không tới gần đám
người Tiểu Thất, hiển nhiên hành động của hai bên đều làm cho bọn họ thập phần sợ hãi.
“Anh oi, em cũng có thể ngưng kết ra thủy cầu,
nhưng vì sao không thể làm như vậy?” Cuối cùng vẫn là đứa nhỏ với
đôi mắt sáng lấp lánh đánh vỡ cục diện bế tắc, nhóc bị cha kéo bào
trong ngực, ánh mắt lại chờ mong mà nhìn Tiểu Thất.
Nghe vậy
mắt Tiểu Thất sáng lên. Thủy hệ dị năng tốt lắm nha, càng nhiều
người càng tốt, về sau diện tích đất rộng lớn đều đang chờ bọn họ
tưới. Tiểu Thất đi đến trước người nhóc con, sau đó dưới ánh mắt
cảnh giác của ba mẹ nó mà sờ sờ đầu của đứa nhỏ nhân loại, “Nước chảy không tiếng động cũng có thể khiến đá mòn, trời long đất lở, lại có thể tẩm bổ muôn vàn sinh linh. Nó vô hình vô trạng, tính dẻo lại
cường, nếu em đủ mạnh thì đừng nói một cái lá chắn không gian, cho
dù toàn bộ thế giới thì cũng có thể điên đảo càn khôn.”
Đứa nhóc
nhân loại hiển nhiên không đủ lớn để hiểu được, nhưng cặp kia càng
ngày càng sùng bái, nó nắm chặt nắm tay, “Em quyết định rồi, về sau
Thủy ca ca chính là lợi hại nhất, hơn cả chú biết điều khiển băng
kia!”
Khúc Giang Châu và Mai Linh ở phía sau nghe vậy không
khỏi nở nụ cười, cũng không biết Âu Lương tuổi còn nhỏ hơn cả Khúc Thanh Thủy sau khi biết được vinh hạnh nhận được danh hiệu ‘chú’
thì sẽ có cảm tưởng gì. Khúc Giang Châu và Mai Linh ra mặt khiến
những người sống sót hạ thấp khủng hoảng và đề phòng hơn.
Tuy
rằng không cảm nhận được ác ý từ Tiểu Thất, nhưng bọn họ vẫn nguyện ý
giao lưu với hai vợ chồng Khúc gia đồng dạng là người thường hơn. Sau đó thực mau, Khúc Giang Châu vui tươi hớn hở và Mai Linh cực am hiểu
giao tiếp liền thu hoạch sự đồng tình từ người sống sót. Thậm chí
không bao lâu sau, một đám người cũng đã bắt đầu hỗ trợ đào hồ nước
chung.
Làm một phần tử xã khủng, Chu Du vẫn luôn đi theo ngây ngô
cười, rất ít nói chuyện, nhưng khi năng lực giao tiếp cùng thực vật
của hắn bị phát hiện thì đám nhóc con liền vây lại bám hắn.
(*) xã khủng: sợ xã hội, sợ đám đông
Trong tiểu khu, nhóm động thực vật biến dị tiếp tục ăn không ngồi rồi vây xem một hồi chiền đấu đơn phương nghiền áp, những người sống sót thì
nhiệt tình hỗ trợ đào hồ nước, đám người Lân ca lâm vào ảo cảnh trên mặt đất lăn lê bò lết, khi thì thét chói tai khi thì khóc lóc thảm thiết,
giám đốc nhân sự Tiểu Thập thu lại lá cây, hiển nhiên giá trị tức
giận đã hơi hạ thấp, nhưng nếu xem người nào phản ứng không đủ thì giơ ra hai lá cây, bộ dáng chủ nô hung tàn.
Nhìn tiểu khu hài hòa
như thế, Tiểu Thất không khỏi lộ ra tươi cười vui mừng, nhưng cứ cảm
giác cậu như đã quên mất cái gì đó, rốt cuộc là gì đây? Suy nghĩ
nửa ngày, cậu vẫn không nhớ ra, vì thế vui sướng đi chiếu cố cải thìa.
Sáng nay cậu vừa mới phát hiện một viên cải thìa có dấu hiệu biến dị ở
ngoài ruộng, cậu phải chiếu cố cho thật tốt chứ.
Mãi đến khi
Tiểu Thất ló đầu vào thửa ruộng cải trắng, heo biến dị vẫn luôn
chuyên tâm củng đất đột nhiên đụng phải một lá chắn nhìn không thấy.
Nó hoang mang, mờ mịt nhìn xung quanh lại không nhìn thấy gì, đứng lên tiếp tục cất bước, sau đó lại lần nữa đụng vào lá chắn.
Heo
biến dị hoảng sợ, hừ hừ kêu lên, nhưng không gian này chẳng những cách
trở nó, cũng cách trở thanh âm, mặc cho nó kêu hét bên trong thì bên
ngoài cũng không nghe được động tĩnh.
Lăn lộn đến giữa trưa, mặt trời chói chang chiếu xuống, heo biến dị héo úa nằm xải lai trên mặt đất, cảm thấy mình sắp biến thành thịt ba chỉ da giòn mà củ cải
dại mỗi ngày nhắc mãi. Đột nhiên, trên không trung có giọt mưa rớt
xuống, nó ngẩng đầu vừa thấy là một quả thủy cầu. Giọt nước hòa tan
lá chắn, heo biến dị rốt cuộc thoát khỏi trói buộc không gian, cao hứng phấn chấn chạy đến bên người Tiểu Thất, cống hiến cái đầu to của
mình để biểu đạt cảm tạ.
Tiểu Thất lý lẽ chính đáng vuốt heo, sau đó mở miệng nói, “Tui thật sự không có quên cậu, tui vẫn luôn nghĩ đến cậu đó.”
Heo biến dị vẫn luôn vất vả làm việc nghe vậy lập tức cảm động không
thôi, rầm rì hai tiếng, lại lần nữa nằm xuống, cống hiến ra cái bụng
mềm của mình.
Bụng heo xúc cảm phi thường tốt không khỏi khiến Tiểu Thất nhớ tới thịt ba chỉ da giòn mà ca ca làm ở thế giới đầu tiên.