Tiểu Thất nhìn quỷ nát sọ trước mặt, “Nhưng hiện tại tôi cũng không thiếu gì hết.”
Quỷ nát sọ nghe vậy thập phần mất mát, nó tựa hồ cũng biết với trạng
thái hiện giờ của mình thật cũng vô pháp cung cấp bất kỳ đồ vật
gì. Thậm chí trước đó nó còn không đụng vào vật thể được, đừng
nói chi là đánh bài. Nó ý thức được người trước mặt không hề đơn
giản, nhưng nó lại không có cách nào cung cấp bất luận giá trị gì.
“Nhưng sau này tôi muốn trồng một lượng lớn cải thìa nên rất cần công
nhân, tốt nhất là quỷ chơi đấu địa chủ không tồi.” Tiểu Thất lại mở
miệng nói.
Quỷ nát sọ sáng mắt lên, nhanh chóng blah blah
trần thuật thành tích mình đã đạt được, đẩy mạnh tiêu thụ, “Tôi
có thể! Chỉ số thông minh của tôi là 155, học cái gì cũng siêu nhanh! Ba năm liên tục đoạt giải nhất môn Toán kỳ thi Olympic, không cần học sơ trung mà nhảy lớp lên cao trung, cũng đã từng nuôi xương
rồng rồi! Đấu địa chủ cũng được lắm…”
Quỷ nát sọ vốn đang giới thiệu một đống chiến tích sáng lòe lòe của mình, “……”
Tiểu Thất vừa lòng gật đầu, “Không tồi, xem như có kinh nghiệm làm việc.
Ngày mai ở ban công tôi sẽ bắt đầu trồng trọt quy mô nhỏ, trước tiên
em cứ xử lý ban công đi.”
Quỷ nát sọ liên tục gật đầu, tỏ vẻ
mình nhất định sẽ nỗ lực làm việc, bảo đảm xong liền bắt đầu dùng ánh mắt đáng thương hề hề nhìn Tiểu Thất.
Tiểu Thất hắng giọng, học theo hình tượng thanh quan uy nghiêm trên TV lớn tiếng mở miệng, “Có gì oan khuất mau nói!”
Sọ não quỷ cảm động đến rơi nước mắt, kết quả còn chưa mở miệng, lạch cạch một tiếng! Cửa phòng đột nhiên bị phá ra.
Tiến vào là Lâm Mộ Vân và Thư Liên, hiển nhiên Thư Liên gấp không chờ nổi
chạy xuống lầu gọi Lâm Mộ Vân. Ban đầu Lâm Mộ Vân nghe xong còn không
tin, tuy rằng gần đây hành vi cử chỉ của Trần Dương Hi xác thật có chút kỳ quái, nhưng cũng không tính là tinh thần có vấn đề. Kết quả hai
người vừa đến cửa liền nghe được Trần Dương Hi bên trong hét lớn một
tiếng.
Thư Liên tránh phía sau Lâm Mộ Vân, chỉ vào Trần Dương Hi
trực tiếp mở miệng, “Nhìn thấy không? Cậu ta điên rồi! Trần Dương Hi
điên rồi!”
Tiểu Thất đang bày ra tư thái uy vũ, “……”
Quỷ nát sọ cứng rắn nuốt nước mắt trở về, “……”
【 Ha ha ha ha! 】 5000 không ngừng cười ầm lên, đừng trách hệ thống không nhịn được. Nó vốn không có tiếp nhận nhiệm vụ thế giới thần
quái nên cũng không lấy MZ tệ mở công năng Âm Dương Nhãn. Từ đêm qua
đến giờ, 5000 đều chỉ nhìn thấy một mình ký chủ biểu diễn thôi, nếu
không phải kiểm tra đo lường cho thấy ký chủ không có vấn đề thì nó
cũng sẽ cho rằng ký chủ điên rồi.
“Dương Dương?” Nhìn Trần Dương
Hi như vậy, Lâm Mộ Vân trong lòng lộp bộp. Tuy rằng sớm có đoán trước,
nhưng lúc tận mắt nhìn thấy vẫn chịu đả kích không nhỏ, hắn không
khỏi nhớ tới ba năm nay hai người cùng nhau trải qua thời khắc vui
vẻ, “Dương Dương, em vẫn khỏe chứ?”
Thư Liên kéo kéo Lâm Mộ Vân,
“Cậu ta như vậy sao có thể khỏe được! Anh nhìn trên mặt đất kìa!
Cậu ta tự mình chơi đấu địa chủ! Vậy mà còn thua nữa?!”
Tiểu Thất, “……” Thiệt ra là tui cố ý nhường người ta đó!
Theo hướng Thư Liên chỉ, ánh mắt Lâm Mộ Vân dừng bên chân Trần Dương Hi,
thần sắc hắn càng dao động, “Dương Dương, anh thật sự không nghĩ tới,
gần đây em chịu áp lực lớn như vậy. Em yên tâm, cho dù em biến thành
bộ dáng gì thì anh và Tiểu Thư đều vẫn luôn chiếu cố em!”
Nói như vậy, tay Lâm Mộ Vân và tay Thư Liên tự nhiên đan vào nhau.
Tiểu Thất ngoan ngoãn vừa lòng gật đầu, “Được, vậy hai người phải sống
đến một trăm tuổi nhé.” Vai chính chịu giác ngộ như vậy thật đúng
là khó có được, “ Đã là bạn của Mộ Vân thì ngày mai lão bà bà
cũng cùng nhau rèn luyện đi!”
Nghe thấy ngữ khí bình thường của
Trần Dương Hi, Lâm Mộ Vân và Thư Liên theo bản năng rụt tay lại.
Ánh mắt hoài nghi của hai người quét về phía cậu, suy nghĩ xem
người này rốt cuộc có bị điên hay không?
“Đúng rồi, gần đây tôi mới khai phá một ít phương pháp giảm bớt áp lực khá tốt, vô cùng
hữu hiệu. Ví dụ như đấu địa chủ, trồng trọt trên ban công, hoặc
là ăn cải thìa ướp lạnh để bình tĩnh một chút. Mọi người thấy thế
nào?” Tiểu Thất trong lòng tự tán thưởng mình, vừa đúng lúc giải
thích được chuyện đấu địa chủ chỉ là phương thức giải trí giải, thắng thua không quan trọng, lại giải thích cho hợp lý chuyện ngày mai
trồng rau.
Lâm Mộ Vân và Thư Liên nghe xong liền nhìn nhau,
hai người đều sinh ra cùng một nghi vấn: Phương pháp giải tỏa áp
lực này thật sự bình thường sao? Nhưng mặc kệ nói thế nào đi nữa,
nhìn trạng thái hiện tại của Trần Dương Hi thì sớm muộn gì cũng xảy ra vấn đề.
“Dương Dương. Em chắc mình không có bị gì chứ? Lâm Mộ Vân không xác định mà dò hỏi.
“Em ổn mà.” Tiểu Thất ngoan ngoãn mỉm cười.
Thư Liên không cam lòng mở miệng, “Cậu mới kêu oan khuất gì đó là chuyện như thế nào?”
Tiểu Thất duy trì mỉm cười, hai giây sau mở miệng, “À tôi quên mất việc
này rồi, thật ra cũng không có lý do hợp lý làm sao bây giờ? Tôi cần thời gian suy nghĩ một chút.”
Hai người đang nghiêm túc chờ giải thích, “……”
Thư Liên cảm thấy mình bị chơi nhịn không được hừ cười lạnh trào phúng, “Không ngờ Trần tiên sinh còn rất có khiếu hài hước.”
“Quá khen quá khen, làm sao bằng lão bà bà tuệ nhãn thức châu được.”
Tiểu Thất nhếch miệng cười xán lạn, lộ hàm răng trắng sáng. Cậu là
thật tình khen ngợi, không ngờ ngoại trừ người giúp việc ưu tú
hiểu được khiếu hài hước của cậu, cả nữ chủ cũng ưu tú vậy luôn.
Thư Liên châm chọc không thành ngược lại ăn một bụng tức giận, ả chỉ có thể từ sau lưng Lâm Mộ Vân hung hăng trừng mắt với Trần Dương Hi.
(*) tuệ nhãn thức châu: đại khái là con mắt tinh tường, biết nhìn người, phát hiện ra giá trị tiềm ẩn của người ta
Kết quả lại thấy Trần Dương Hi ở đối diện hai mắt sáng lên, Thư Liên đột
nhiên thấy không ổn. Ả vốn cho rằng Trần Dương Hi muốn vạch trần hành
vi mới nãy của mình, lại thấy Trần Dương Hi giơ ngón tay cái với
ả, “Oa, mắt của cô lúc nãy trừng còn to hơn cả ốc sên! Quả nhiên là ưu tú mà!”
Thư Liên lập tức nổi giận, ả tự nhận lực
nhẫn nại của mình không tồi, nhưng mỗi lần nghe được lời Trần Dương Hi nói đều nhằm vào góc đổ xảo quyệt không tưởng tượng được,
khiến ả trở tay không kịp, cũng khó mà không nổi nóng.
Lâm Mộ
Vân thấy chuyện không ổn, vội vàng kéo Thư Liên ra khỏi phòng. Trước
kia Trần Dương Hi cũng thường xuyên có vào ý tưởng hoặc tư duy đột
phát, nhưng chưa từng khen người ta như vậy bao giờ.
Nhìn hai
người rời đi, Tiểu Thất nhiệt tình phất tay, “Đừng quên, buổi sáng ngày
mai chúng ta cùng đi rèn luyện, phấn đấu vì sống được trăm tuổi!”
Lâm Mộ Vân vừa mới trốn được một ngày rèn luyện, “……”
Tiễn đi hai vai chính tích cực hướng về phía trước, Tiểu Thất còn cảm thán, 【 Không hổ là nam chủ nữ chủ, rèn luyện cũng phải đi cùng nhau. Chẳng lẽ đây chính là tình yêu sao? 】
5000: ??? Tuy rằng cũng đúng
nhưng mạch não của ký chủ hình như có hơi kỳ quái thật. Bình thường cho dù không bị cốt truyện ảnh hưởng thì ít nhất người ta cũng không
làm quần chúng ăn dưa vậy đâu.
Sau khi quần chúng ăn dưa quần
này đã có lý do chính đáng liền tiếp tục ở lỳ trong phòng giảm bớt áp lực, “Tiểu Não Xác, em nói tiếp đi. Kể oan tình của em ra, với
lại cần tôi làm gì? Nghiêm trị hung thủ hay là tứ mã phanh thây làm
phân hóa học?”
Quỷ nát sọ nghe thấy cảm động không thôi, hốc
mắt có huyết lệ đảo quanh, nhưng rất mau cảm động liền biến thành hoang mang, “Nhưng mà tôi cũng không có oan tình gì hết á?”
“Vậy đầu của em là bị gì?” Tiểu Thất tò mò dò hỏi.
“Cái này à.” Quỷ nát sọ sờ sờ đầu, “Lúc đi đường tôi bị vấp ngã rơi
xuống con mương ven đường, đúng lúc dưới mương có tảng đá đụng vào
tôi.”
“Cha mẹ tôi vẫn luôn cho rằng tôi bị người ta lừa bán nên đã tìm kiếm tôi
hai mươi năm rồi.” Quỷ nát sọ chậm rãi cúi đầu, huyết lệ tích trên
sàn nhà.
“Hiểu rồi, tôi đây liền đào thi thể em ra chuyển
phát nhanh cho cha mẹ em nhá!” Tiểu Thất vỗ vỗ ngực, tỏ vẻ chuyện
này đơn giản thôi.
Quỷ nát sọ, “…… Tôi muốn cho cha mẹ an tâm chứ không phải muốn hù chết bọn họ, xin cảm ơn.”
Tiểu Thất quyết định đổi sang phương thức khác uyển chuyển hơn, “Vậy
trước tiên đốt thi thể em thành tro rồi mới chuyển phát nhanh đi.
Như vậy có được hơn không?”
Quỷ nát sọ, “……” Đại lão là một đại lão tốt, nhưng hành động có hơi dã man.
Cuối cùng vẫn là quỷ nát sọ tự mình trình bày ý tưởng là báo mộng, nhưng năng lực nó hữu hạn, cũng không biết cách để làm.
Tiểu Thất nghe xong tỏ vẻ việc nhỏ thôi, cậu nhìn quanh bốn phía, phát hiện trong
phòng không có giấy nên chạy tới thư phòng, vừa lúc Lâm Mộ Vân đang ở
bên trong xử lý công tác.
“Mộ Vân, có thể cho em một tờ giây và cây bút không?”
Lâm Mộ Vân tùy tay tìm giấy bút đưa qua, cũng tò mò hỏi, “Dương Dương không vẽ bằng máy tính bảng mà đổi sang giấy sao?”
“Không.” Tiểu Thất lắc đầu phủ định, một bên bước ra cửa một bên giải thích nói, “Em muốn vẽ bùa.”
Lâm Mộ Vân: ???
Trở lại lầu 3, Tiểu Thất nhanh chóng vẽ một tấm phù triện, sau đó hào phóng đưa cho quỷ nát sọ, “Cho em.”
Nhìn đông đảo dấu chân thỏ trên giấy, quỷ nát sọ trầm mặc hồi lâu, mới duỗi tay nhận lấy.
Quỷ nát sọ sau khi nhận được phù triện liền rời đi, trước khi đi còn
tỏ vẻ sẽ mau chóng trở về làm công cho đại lão. Nó cũng nói đại lão
biết mình không phải tên Tiểu Não Xác mà tên là Cao Siêu.
Tiểu Thất tán dương, “Tên hay lắm!”
Quỷ nát sọ cao hứng phấn chấn rời đi.
Không lâu sau, Tiểu Thất thu bài poker, sau đó duỗi tay nhéo cái lưỡi của
quỷ lưỡi dài kéo nó lại đây, “Tiểu Não Xác không có ở đây, anh tạm
thời thế chỗ một chút đi.”
Vì thế, trò chơi vui sướng lại lần
nữa bắt đầu, mà lúc này, Tiểu Thất cũng không thua nữa, một mâm cà
rốt đều xuống bụng cậu hết, quỷ lưỡi dài thèm đến mức nước miếng
chảy đầy đất.
Giữa trưa, Trần Hoa tới kêu Trần Dương Hi ăn cơm.
Tiểu Thất lúc này mới ra khỏi phòng, Lâm Mộ Vân và Thư Liên đã ngồi
vào chỗ, hai người vừa nói vừa cười vô cùng vui vẻ.
Thấy Trần
Dương Hi đi tới, Thư Liên như đang tò mò dò hỏi, “Nghe Mộ Dương nói cậu vừa mới lấy giấy để vẽ bùa. Bùa gì vậy, có thể để tôi nhìn xem
được không?”
Thư Liên vốn chỉ muốn giễu cợt Trần Dương Hi, nghe vậy nở nụ cười, “Tôi chỉ mới nghe qua bùa bình
an, bùa tình duyên, lần đầu tiên nghe được bùa báo mộng đấy. Được,
lát nữa cho tôi một tấm đi.”
“Không thành vấn đề!” Tiểu Thất
tỏ vẻ vẽ bùa là chút lòng thành thôi, nhưng nếu vậy tối nay quỷ lưỡi
dài phải đi báo mộng đưa bùa rồi, Tiểu Não Xác cũng không về, xem ra thiếu hai quỷ để chơi đấu địa chủ. Quanh đây thực sự thiếu quỷ quá đi, nếu không đã có thể bắt thêm mấy con nuôi ở nhà, bên văn thì
đấu địa chủ, bên võ trồng cải trắng, nghĩ thôi đã thấy mỹ diệu rồi.