Mấy tên này vốn ỷ người đông thế mạnh nên mới xông lên, sau đó bọn
họ liền kinh tủng phát hiện, rõ ràng gậy bóng chày nện đã nện lên nắm
tay của Lục Úy Lam, kết quả gậy bóng chày bị gãy mất, trong khi nắm tay
lại không có chuyện gì cả. Ngay sau đó, bọn họ liền cảm nhận được lực
đạo từ nắm tay kia, tức khắc mặt cả đám đều bị đánh đến biến dạng, trong nháy mắt đó bọn họ liền hiểu được cái gì gọi là bàn tay sắt thép.
Trong một mảnh hỗn loạn, một tia kim loại sáng ngời chợt lóe lên, Tiểu Thất
theo bản năng cảnh giác nhưng vẫn chậm hơn một ít, lưỡi chủy thủy xoẹt
cổ cậu lưu lại một đường máu.
Người nọ thấy mình không đắc thủ
lập tức thu hồi chủy thủ lại đâm thêm một nhát, Tiểu Thất trực tiếp một
chân đá bay, người nọ kêu lên một tiếng liền bò dậy chạy mất.
Tiểu Thất bị bảy người còn lại vây khốn, nhất thời không bắt được người kia.
Hỗn chiến cũng không tiếp tục lâu lắm, còi cảnh sát đã truyền tới, lúc cảnh sát vội vã tới chuẩn bị cứu vớt Lục Úy Lam chịu khổ ẩu đả lại nhìn thấy cậu cầm gậy bóng chày đi tới đi lui, hung thần ác sát dò hỏi, “Nói mau! Người chạy trốn kia tên là gì?”
Bảy thanh niên trung nhị mặt mũi bầm dập quỳ trên mặt đất, nhìn thấy cảnh sát đã đến lập tức gấp không
chờ nổi mà nhào lên cầu xin được mang đi.
Các cảnh sát, “……” Lần đầu tiên gặp người chịu phối hợp với công tác như thế luôn.
Cuối cùng, Tiểu Thất và cả bảy thanh niên trung nhị đều bị hốt về cục cảnh
sát. Sau khi Tiểu Thất kể lại tình huống, cảnh sát cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Nếu chỉ là đánh nhau ẩu đả còn đỡ, nhưng nhìn
miệng vết thương trên cổ Lục Úy Lam rõ ràng là muốn mạng người, hơn nữa
người kia còn xen lẫn ẩn nấp trong đám bảy người kia, cũng không có ai
quen biết hắn.
“Ây dà……” Tiểu Thất nặng nề thở dài.
Cảnh sát
bên cạnh thấy thế không khỏi đồng tình với thiếu niên này, “Đừng lo
lắng, chúng ta khẳng định có thể bắt được người kia.”
Tiểu Thất
ngẩng đầu, sâu kín mở miệng, “Đã sớm nghe nói nghề nuôi heo cạnh tranh
vô cùng áp lực, không ngờ lại áp lực đến mức này!”
Cảnh sát:??? Anh bạn này không phải bị dọa ngu rồi đấy chứ?
Không đợi cảnh sát tiếp tục an ủi, Túc Minh Ca vừa nhận được điện thoại đã
vội vàng tới đón người, nhìn thấy miệng vết thương trên cổ Lục Úy Lam,
biểu tình trên mặt anh thập phần tối tăm.
Tiểu Thất thấy thế vội
vàng giải thích, “Em chỉ bị thương có một chút thôi à, còn hắn chắc chắn đã bị gãy mất cái xương sườn rồi. Nhưng hắn chạy nhanh quá, nếu không
thì em đã bắt hắn về làm phân hóa học rồi!" Tiểu Thất cũng không quá
phẫn nộ với cái người muốn gϊếŧ mình kia. Trong nhận thức của cậu, người muốn đến gϊếŧ mình người tất nhiên cũng phải chuẩn bị bị mình gϊếŧ chết chứ. Người ta có qua có lại, nói chuyện bằng thực lực mà thôi.
Nhóm thanh niên trung nhị cách đó không xa:“……” Sao ngữ khí bình tĩnh
lại có thể thốt ra lời nói hung tàn như vậy chứ?
Túc Minh Ca thở dài, xoa đầu Lục Úy Lam, “Rồi rồi, bắt được hắn sẽ làm phân hóa học cho em.”
Mọi người” “……” Bọn họ quả nhiên là anh em mà.
Cảnh sát ghi chép thông tin xong, Tiểu Thất theo Túc Minh Ca trở về chung
cư, hai con vẹt trong chung cư đang hết sức bất mãn ồn ào muốn ăn
khuya, khi Túc Minh Ca đang cảm thấy hai con chim này thật , Lục Úy
Lam lại vô cùng ngoan ngoãn đáp được, sau đó đi lấy đồ ăn cho
chúng nó.
Túc Minh Ca nhìn Lục Úy Lam bận tới bận lui mà vui mừng không thôi. Ai nói em trai anh kiêu ngạo đâu chứ, rõ ràng ngoan
ngoãn hiểu chuyện, lại tốt tính nữa mà.
Tiểu Thất ‘tốt
tính’ đang vui mừng nhìn hai con vẹt cắn hạt dưa, cậu mở miệng nói với Túc Minh Ca, “Anh ơi, ngày mai chúng ta mua một ít óc chó
đi.”
“Được, buổi sáng anh sẽ đi mua cho.” Túc Minh Ca cho rằng Lục Úy Lam muốn ăn óc chó nên ngay lập tức đáp ứng.
Túc Minh Ca cứ theo lẽ thường ra cửa mua bữa sáng, đến tiệm thuốc mua chút đồ dùng xử lý miệng vết thương, cuối cùng mới mua óc chó rồi
mới về lại chung cư.
Về nhà đúng lúc nhìn đến đầu đỉnh một con sóc đang vỗ vỗ trấn an vẹt, sóc ta vốn dĩ thập phần bình tĩnh nhưng khi nhìn thấy anh liền lập tức trốn đi.
“A, óc chó đã trở lại rồi!” Mắt Tiểu Thất sáng lên, nhanh chóng ra đón, “Vẹt nhỏ đói muốn chết.”
Túc Minh Ca đang dâng bịch óc chó lên: ??? Hình như chuyện không giống anh nghĩ lắm…
Sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của anh, Lục Úy Lam lấy ra hai quả óc chó phân cho vẹt, “Bữa sáng của hai đứa nè.”
Hai con vẹt trầm mặc một hồi, sau đó há mỏ nếm thử vài lần đều thất
bại mà dừng lại. Bọn chúng nghiêng đầu nhìn Lục Úy Lam một hồi
liền bắt đầu kêu trời khóc đất lên án có người muốn bỏ đói vẹt.
Tiểu Thất nghi hoặc móc ra một quả óc chó, hai tay chỉ nhẹ nhàng nhéo
một cái, óc chó ‘rắc’ một tiếng nứt ra luôn. Tiếng vẹt khóc
lóc kể lể đột nhiên im bặt, sau đó sôi nổi lui về phía sau vài bước.
Tiểu Thất vừa lòng không thôi, lại lấy ra hai quả óc chó ném cho vẹt, “Hai đứa ăn đi, không cần khách khí đâu.”
Vẹt: “……”
Túc Minh Ca: “……”
Ăn xong bữa sáng, Túc Minh Ca thay băng gạc cho Lục Úy Lam, phát hiện
miệng vết thương xác thật chỉ còn là một vết nhợt nhạt nên cũng
không băng bó nữa, “Thật sự không cần anh xin nghỉ cho em sao?”
Tiểu Thất quyết đoán lắc đầu, “Em thích cảm giác dạy người ta làm
người. Anh ơi, về sau em già rồi không dưỡng heo nổi á, em đi
làm thầy giáo nha.”
Túc Minh Ca cảm thấy nhận thức nhân sinh của Lục Úy Lam dường như có hơi đảo điên kỳ quặc, nhưng anh cũng
không sửa đúng lại, “Khu du lịch khu bên kia đã khởi công, cuối tuần
này chúng ta có thể đến nhìn xem, nếu em có ý tưởng gì thì giờ có
thể nói.”
“Thật sao? Vậy tốt quá, thứ sáu này chúng ta đi chọn vài con heo con thông minh để cuối tuần có thể mang theo nữa!”
Túc Minh Ca “…… Được.”
Mắt thấy sinh hoạt nuôi heo tốt đẹp đã gần sắp tới, bước chân đi học của Tiểu Thất càng thêm vui sướng. Còn đối thủ cạnh tran hmuốn
gϊếŧ chết cậu, Tiểu Thất đã lấy ra que cay làm giải thưởng, tin tưởng
rất mau sẽ có kết quả. Nhưng tốt nhất nên canh đêm nào ca ca không ở
nhà hẵng đi giải quyết, sau đó xách về chôn trong đất trên ban
công làm phân bón. Dù sao ca ca cũng đã đồng ý là ban công có
hơi thiếu đất rồi, khoan hay là trực tiếp chôn vào khu du lịch
luôn ta?
May mắn 6362 không biết ký chủ đang suy nghĩ gì, bằng không sợ là sẽ trực tiếp cắn nát răng.
Tiểu Thất vốn tưởng rằng mình vẫn có thể tiếp tục làm thầy kẻ khác, nhưng ngày hôm sau lại quá gió êm sóng lặng, thậm chí lúc cậu đi ngang qua
không ít người đều cố tình né tránh. Điều này làm cho Tiểu Thất nhiều
ít có hơi tiếc nuối, sên đây còn chưa có bắt đầu nghiêm túc lên mà sao
mọi chuyện đã kết thúc rồi vậy?
Bất quá tiết cuối cùng vào
trưa hôm đó, Tiểu Thất đang nghiêm túc ghi chép bài giảng thì một
con quỷ quen mắt bay từ cửa sổ vào, nói rằng nó nhìn thấy hung thủ
giết nó đang ở phụ cận.
Tiểu Thất liếc mắt nhìn con quỷ đang
ôm đùi mình khóc rống, đây không phải là con quỷ xui xẻo lên
nhầm xe của kẻ giết người, rồi tình cờ nhận ra tội phạm nên
mới biến thành quỷ đến cung cấp tư liệu sống cho cậu à? Nếu
là quỷ quen thì Tiểu Thất cảm thấy mình cũng nên giúp đỡ một chút, hơn nữa ai lại ngại phân hóa học không đủ nhiều đâu chứ? Vì
thế cậu viết lên giấy, ‘Chờ tôi tan học đã.’
Quỷ ôm đùi
thấy thế điên cuồng gật đầu, đây chính là đại boss trói quỷ như cột
bóng bay đó, chắc chắn có thể đưa kẻ gϊếŧ người kia vào vòng
công lý!
Nhưng kế hoạch thường sẽ không đuổi kịp hiện thực, còn
chưa tới giờ tan học Tiểu Thất liền thấy được Túc Minh Ca đang đứng
ngoài cửa. Hiển nhiên vì xảy ra tình huống hôm qua, Túc Minh Ca thập
phần không yên tâm nên tới đón cậu tan học.
Vì không muốn để
Túc Minh Ca lo lắng, Tiểu Thất đành phải ngoan ngoãn theo trở về chung
cư, sau đó dặn dò quỷ xui xẻo bám theo tội phạm gϊếŧ người, chờ đến
khi cậu tìm được cơ hội sẽ ngay lập tức qua đó.
Kết quả
không nghĩ tới chuyện này tiếp tục kéo dài đến năm ngày sau, Túc Minh Ca chẳng những đón em trai tan học, buổi sáng cũng bắt đầu dẫn
em trai đến trường luôn. Tiểu Thất lần đầu tiên cảm nhận được cảm
giác mất đi tự do vì làm em trai thân yêu của Túc Minh Ca. Cuối
cùng vẫn là bằng thành tích chạy nước rút kinh hồn hoàn thành
bài thi đầu tiên nên mới có được cơ hội dư dả trước khi tan
học.
Tiểu Thất lập tức liên lạc quỷ xui xẻo, sau khi xác định vị
trí thì trực tiếp trèo tường ra, lấy tốc độ cực nhanh đi vào tiểu khu
theo lời của con quỷ.
Tiểu khu này cách trường học cũng không xa lắm nhưng do được xây dựng đã lâu nên bên ngoài trông cực kỳ
cũ nát. Cậu leo cầu thang đến lầu 4 thì thấy quỷ xui xẻo đang
nhòm vào mắt mèo.
Tiểu Thất thấy thế, lặng yên không một tiếng
động đi qua, sau đó hạ giọng tiến sát bên tai quỷ xui xẻo i dò hỏi,
“Sao anh không đi vào?”
Một tiếng thét chói tai phát ra, quỷ xui xẻo trực tiếp bị dọa đến bỏ chạy xuyên tường tiến vào phòng. Tiểu
Thất gãi gãi đầu, con quỷ này chẳng những xui xẻo mà lá gan còn nhỏ
nữa, làm quỷ xong cũng chả cải thiện được chút nào.
Không cần phải chờ lâu, quỷ xui xẻo lại chui ra khỏi cửa khẩn trương nói, “Đại boss, kẻ kia đang mài dao, hay là chúng ta chờ thêm một chút
nữa?”
“Chờ cái quỷ á, làm lẹ để xong việc cho rồi.” Tiểu Thất bắt đầu vén tay áo lên.
Tiểu
Thất nghe thấy lời này thì nhìn quanh một vòng, sau đó cầm lấy một
củ cải trắng bự trước cửa nhà hàng xóm đối diện.
Quỷ xui xẻo: “……”
Sau khi đã chuẩn bị ổn thoả, Tiểu Thất cho xui xẻo quỷ một tấm bùa tăng
linh khí trong thời gian ngắn để nó mở khóa cửa tử bên trong. Đầy
mặt nó là dáng vẻ tráng sĩ một đi không trở lại, “Đại boss,
tôi còn một vấn đề cuối cùng.”
Tiểu Thất mỉm cười, “Vấn đề gì?”
“Sau khi bắt được người thì đại lão định làm gì?” Có thể xin cảnh sát
đánh thủ phạm một trận trước khi hắn bị bắt giam hay không
vậy?
“Cái này hả, chôn làm phân hóa học, hoặc là cho cá ăn.” Tiểu
Thất bình đạm mở miệng, lại lần nữa cảm khái ban công trong nhà quá
nhỏ, đất cũng quá ít nên không thể chôn đủ hết phân hóa học.
Quỷ xui xẻo đang nhìn chằm chằm cửa phòng lập tức cứng đờ quay đầu nhìn
về phía Lục Úy Lam, “Đại, đại boss kể chuyện hài thật buồn cười
quá.”
Tiểu Thất lộ ra một nụ cười ngoan ngoãn, “Tôi không có nói giỡn á.”
“Đi thôi, tôi đang chờ anh đó.” Tiểu Thất lộ ra gương mặt tươi cười ôn hòa, nói với quỷ xui xẻo.
Con quỷ đã sắp khóc đến nơi rồi, một tiếng ‘lạch cạch’ phát ra,
cửa đã được mở từ bên trong, Tiểu Thất tay cầm củ cải trắng đi
vào. Người trong phòng vô cùng cảnh giác, nghe được động tĩnh liền đi xem xét, sau đó hai người liền vừa vặn chạm mặt nhau
Trong nháy
mắt nhìn thấy hung thủ, trong lòng Tiểu Thất chỉ còn một suy
nghĩ, ối giồi ôi! Trả tui que cay lại được không!