Nhìn hồ bơi được cải tạo thành bể cá,
Hứa Hành thập phần hy vọng Lục Úy Lam chỉ đang nói giỡn thôi, nhưng hiện thực là sau khi Lục Úy Lam nói xong liền xoay người ra ban công. Hứa
Hành tiến lên vài bước rồi nhìn xung quanh, sau đó liền thấy được một
mảnh đất trồng cải thìa xanh um tươi tốt, mà Lục Úy Lam đã bắt đầu
khom lưng dọn đất.
Thôi được rồi, Hứa Hành thở dài, tất cả
là vì anh em. Chẳng phải chỉ là vớt cá thôi sao… Hắn vén tay áo,
tìm được vợt vớt cá ở rìa hồ bơi bắt đầu dọn cá.
Cuối
cùng, hai người bận rộn tới đêm khuya, xe của Hứa Hành tới tới lui lui
rất nhiều lần mới khuân vác xong đồ của Lục Úy Lam. Khi đến chuyến
cuối cùng, Lục Úy Lam ôm một rương đất ngồi ở ghế phụ, nhìn biệt thự
nhỏ dần khuất sau lưng, phát ra một tiếng thở dài.
“Luyến tiếc
sao?” Nhìn Lục Úy Lam vẻ mặt không tha, Hứa Hành một bên lái xe một bên
dò hỏi. Dù sao từ biệt thự thoải mái rộng mở dọn đến chung cư, trong
lòng cũng khó tránh khỏi cảm thấy chênh lệch, từ giàu khó về nghèo
cũng là nhân chi thường tình. Hứa Hành nghĩ như vậy, trong lòng suy tư
xem có nên nói cho Lục Úy Lam rằng kỳ thật Túc Minh Ca cũng rất có
tiền hay không.
Trên ghế phụ, Tiểu Thất gật gật đầu, sau đó đôi
mắt ngoan ngoãn đáng thương mở to nhìn Hứa Hành, “Nước trong hồ bơi
thủy thật sự không thể dọn tới đây sao?”
Hứa Hành: “……” Tay hắn trượt một cái, thiếu chút nữa đâm xe vào lề đường. Nói đến việc
này, Hứa Hành lại vò đầu bứt tai, ban đầu hắn cho rằng dọn cá là
vớt cá bỏ vào bao, ai ngờ thật vất vả vớt xong cá, Lục Úy Lam lại
mở to mắt ngập nước hỏi một câu, “Sao mất nhiều thời gian vậy mà
còn chưa dọn được xô nào thế?”
“Không cần tàn nhẫn như vậy chứ, có chút nước cũng không để lại cho Lục gia sao?”
Lục Úy Lam nghiêng đầu, “Tại sao lại phải để nước lại cho Lục gia?” Nước kia chính là do cậu cực khổ dùng linh lực tẩm bổ đó.
Hứa Hành lúc ấy liền biết được cái gọi gì là ngữ khí đơn thuần
nhất nhưng lời nói ra lại tàn nhẫn vô cùng. Hắn nhìn đôi mắt
to ngập nước kia, cuối cùng vẫn nhẫn tâm cự tuyệt yêu cầu dọn sạch
nước trong hồ bơi. Sau đó, hắn thấy Lục Úy Lam nhanh chóng vọt đến
ban công cất đất vào trong rương, cũng ngoan ngoãn nháy mắt với hắn, “Vậy em mang theo một ít đất được không?”
Nhìn cặp mắt kia, Hứa Hành nhất thời mềm lòng gật đầu đáp ứng rồi, kết quả…… Hắn trơ mắt
nhìn Lục Úy Lam đóng gói tất cả đất trên ban công vào rương, thậm
chí còn định quỳ rạp trên mặt đất không buông tha một hạt đất nào.
Ngược lại, những đồ vật trân quý trong biệt thự đều bị Lục Úy Lam
làm lơ. Tam quan Hứa Hành lại lần nữa bị đả kích, hóa ra chuyển nhà
là cái dạng này à?
Thật vất vả dọn xong toàn bộ, không ngờ lúc này Lục Úy Lam còn nhớ mãi không quên ao nước kia. Em trai này quả thật là một nhân vật thần kỳ, không biết chờ đến lúc Túc Minh Ca trở
về thấy chung cư biến dạng nghiêng trời lệch đất sẽ lộ ra biểu
tình gì, nghĩ tới lại thấy chờ mong là thế quái nào đây?
Ánh mắt ngoan ngoãn cũng không thể đả động Hứa Hành đang mệt mỏi nằm liệt ra, Tiểu Thất cuối cùng chỉ có thể tiếc nuối dọn xong đống đất của
mình. Hứa Hành thật sự rất mệt, cũng không về nhà mình mà trực tiếp ngủ ở phòng cho khách. Như thế có thể nhìn ra quan hệ giữa hắn và
Túc Minh Ca cũng vô cùng tốt.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hứa
Hành đang ngủ ngon lành đột nhiên bị một trận tiếng chuông điện thoại dồn dập đánh thức, mở lên lại thấy tên Túc Minh Ca. Hứa Hành lập tức ngồi dậy, còn tưởng có chuyện gì xảy ra, lúc cuộc gọi vừa kết
nối thì tiếng của Túc Minh Ca liền truyền tới.
“Dậy chưa?”
Hứa Hành nhìn đồng hồ, vừa mới sáu giờ, “Mới vừa tỉnh.”
“Danh sách gì? Lại hát sinh chuyện gì sao?” Hứa Hành vội vàng một bên mặc quần áo, một bên dò hỏi.
“Không có việc gì, Úy Lam thường ăn sáng lúc 7 giờ, cậu đi mua trước đi.” Túc Minh Ca sâu kín nói.
Đông tác Hứa Hành khựng lại, sau đó nặng nề mà thở dài, “Chắc là tôi
thiếu nợ hai anh em mấy người rồi, ai cũng biết đày đọa người
khác quá nhỉ!”
“Sữa đậu nành không thêm đường, trứng luộc nước trà loại ngon một chút, bánh bao nấm hương cải trắng nếu đến trễ
sẽ hết……”
“Cậu im miệng! Tôi biết rồi, để tôi xem tin
nhắn.” Thô bạo đánh gãy Túc Minh Ca dong dài, Hứa Hành nhận mệnh rửa
mặt xong ra cửa mua bữa sáng.
Khi hắn trở về liền nhìn thấy Lục Úy
Lam đã ngoan ngoãn bày biện chén đũa, sau đó cười xán lạn với hắn,
“Bây giờ ăn cơm nha?”
Trong nháy mắt, Hứa Hành có hơi cảm thụ được chứng đệ khống của Túc Minh Ca. Có em trai ngoan ngoãn
đáng yêu như thế, ra ngoài mua chút bữa sáng thì có làm sao
đâu!
Sau khi cùng nhau hài hòa ăn xong bữa sáng, nhiệm vụ của Hứa Hành cũng
coi như hoàn thành, sau khi lần nữa dặn dò Tiểu Thất không cần để ý
ngôn luận trên mạng hắn mới rời khỏi chung cư.
Tiễn Hứa Hành
đi, Tiểu Thất cảm khái một chút, 【 Bằng hữu của ca ca quả nhiên thật
đáng tin cậy, chỉ là thân thể có hơi yếu, chuyển có chút đồ có
lại mệt đến thở hổn hển, về sau tui sẽ đưa chút đồ bổ cho anh ấy. 】
6362: “……” Hình như ký chủ có chút hiểu lầm với thể chất nhân loại đúng không?
Tiểu Thất rảnh rỗi nên sửa sang lại ban công chung cư một lần nữa, sau đó
biến bồn tắm ở phòng ngủ mình thành nơi mới để nuôi cá. Lót
nền sa, trồng thủy thảo, rải cá bột, động tác diễn ra càng thêm
thuần thục.
Lúc Tiểu Thất vội vàng cải tạo nhà mới, dư luận
trên mạng đã nổ tung chảo. Đặc biệt là sau khi người nằm vùng người
chụp được ảnh Hứa Hành, nhiệt độ dư luận lại thăng thêm một bậc,
không ít người thậm chí mắng cả Hứa Hành cũng, thậm chí trong bình
luận xuất hiện càng ngày càng nhiều lời nói cực đoan.
【 Sát
thủ liên hoàn dạo gần đây vẫn chưa bắt được đâu rồi? Nếu thấy
thì mau đến giết tên cặn bã Lục Úy Lam này đi. 】
【Liên hoàn sát thủ kia không phải chỉ chuyên môn xuống tay với tài xế taxi thôi sao? 】
【 Địa ngục trống rỗng vì ác ma đã ở nhân gian mất rồi. 】
【 Ngay cả Hứa Hành cũng sa đọa, trợ giúp che giấu hạng người như Lục
Úy Lam à? Tôi thật hoài nghi với nhân phẩm của Hứa Hành.】
【 Lục Úy Lam thật nhu nhược, cả nhà đều thay mặt đi xin lỗi, vậy mà cậu ta lại lặng lẽ chuyển nhà. 】
【 Lục gia nuôi trúng bạch nhãn lang sao? Xảy ra chuyện không rên một tiếng còn chưa tính, vậy mà còn muốn trốn chạy? 】
(*)bạch nhãn lang: người vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.
……
Nhìn mấy bình luận này, người nóng nảy sốt ruột nhất không phải Tiểu
Thất, mà là đám người Lục gia. Lục Minh Tư nghĩ nát đầu cũng không
hiểu Lục Úy Lam làm sao quen biết Hứa Hành. Không phải trong tiệc
sinh nhật tháng sau thì Hứa Hành mới xuất hiện sao?
Còn Lục
Hiếu Chi và Trình Nhiên thì vô cùng kinh ngạc vì Lục Úy Lam thế
nhưng lại dọn khỏi biệt thự Lục gia! Làm sao có thể vậy được,
nhưng gọi điện thoại vô số lần lại trước sau không thể liên lạc với
Lục Úy Lam.
Sựu tình phát triển như vậy hiển nhiên cũng không nằm trong kế hoạch của Lục gia, bất quá đã diễn kịch đến bước
này rồi, bọn họ không có khả năng dừng lại, cho nên vẫn thường
xuyên ra vào bệnh viện để thể hiện thái độnhư cũ.
Tiểu Thất đang rảnh rỗi lướt xem bình luận, đột nhiên bừng tỉnh nói, 【 Hóa ra
người bạn suy yếu kia của ca ca tên là Hứa Hành à. 】
6362
cảm thấy chỗ chú ý của ký chủ thật sự quá kỳ quặc, nhưng chuyện
này cũng không ảnh hưởng đến cốt truyện. Đúng vậy, bồ câu mang theo
nhiệm vụ đến cho hệ thống rốt cuộc online, 【 Sự kiện đến bệnh
viện đang diễn ra, yêu cầu ký chủ đến bệnh viện giải quyết. 】
【Được rồi. 】 Tiểu Thất ngoài ý muốn dễ nói chuyện, hoàn toàn đối lập
với Lục Úy Lam lúc trước chết sống không chịu đi bệnh viện xin lỗi.
Thật ra Tiểu Thất không phải đến xin lỗi, dựa theo cốt truyện, vốn dĩ
cậu đến giá họa cho Lục Minh Tư, bất quá với hướng đi hiện tại đã
đổi thành mình đến kể lại tình hình thực tế cho Ninh gia mà
thôi. Nói thật ấy à, chuyện này sên am hiểu nhất á.
Lúc
Tiểu Thất tự tin đến phòng bệnh của Ninh Hinh Thần, Lục gia người vừa
lúc đang ở trong phòng bệnh chăm sóc Ninh Hinh Thần. Ninh Hinh Thần
không hề hứng thú với mấy lời xin lỗi này, chỉ ngơ ngác nhìn ra
ngoài cửa sổ. Một người vốn nhiệt tình yêu thương vũ đạo giờ đừng
nói đến khiêu vũ, ngay cả đứng lên đi đường cũng đã vô cùng khó
khăn, chuyện này thật sự là đả kích lớni với một người đang ở
tuổi sinh mệnh nở rộ.
Nghe mấy lời xin lỗi chẳng khác gì
hôm qua, hôm trước của đám người Lục gia, Ninh Hinh Thần thậm chí còn muốn cười lạnh. Nói nhiều như thế, vậy mà đầu sỏ gây tội kia lại
chưa từng một lần xuất hiện, chẳng lẽ người với người quả thật
không hề bình đẳng sao?
“Ninh tiểu thư, Úy Lam lúc trước đã
cố ý dặn dò tôi đến xin lỗi cậu. Đây là món quà nhỏ mà hắn mua
cho cậu.” Lục Minh Tư cầm một con thỏ nhồi bông to bằng bàn tay,
“Tôi biết cậu trong lòng không thoải mái. Nếu có thể thì tôi thay
thế Úy Lam mặc cho cậu đánh chửi. Đây là chuyện duy nhất mà hiện
giờ một người anh trai như tôi có thể làm được.”
Ninh Hinh
Thần hung hăng nắm chặt con thỏ bông mềm mai kia, nhẫn nhịn hồi lâu,
cuối cùng vẫn đột nhiên ném món đồ chơi ra ngoài, “Cút đi! Ai thèm
quà của cậu ta! Đưa một con thỏ cho tôi là cố ý nhắc nhở hiện giờ chân tôi đã bị phế à?”
“Bịch” một tiếng, thỏ bông được
Tiểu Thất duỗi tay tiếp được, mọi người nhìn về hướng thỏ bông, sau
đó nháy mắt ngây người.
Tia vui sướng khi người gặp họa trên
mặt Lục Minh Tư thậm chí còn chưa kịp thu hồi, Trình Nhiên và Lục
Hiếu Chi cũng kinh ngạc không thôi, hiển nhiên không dự đoán được Lục Úy Lam sẽ xuất hiện ở chỗ này.
Trình Nhiên cũng lộ ra biểu tình vui mừng, “Lam Lam tới đây đi, thân thể tốt hơn chút nào không? Mau nói lời xin lỗi với Hinh Thần nào.”
Khác với Lục gia khϊếp sợ, nhiều người Ninh gia như hổ rình mồi, biểu
tình hận không thể xé nát Lục Úy Lam. Trước mắt bao người, Tiểu Thất
đi vào phòng bệnh, sau đó đến mép giường Ninh Hinh Thần.
Đôi mắt Ninh Hinh Thần đỏ bừng tràn đầy hận ý.
Tiểu Thất thả con thỏ bông lại đầu giường Ninh Hinh Thần, “Cậu không
cần nhìn tôi như thế, hôm nay tôi tới không phải để xin lỗi.”
Người Ninh gia càng không chịu nổi, đương trường muốn nổi bão, định bất chắp bắt lấy Lục Úy Lam đánh một trận .
Nhưng ngay sau đó, Lục Úy Lam tiếp tục nói, “Người đâm cậu chính là Lục
Minh Tư, hắn dùng xe tôi, vậy nên cậu có thể nhận lời xin lỗi
của hắn.”
Ninh Hinh Thần bị tin tức bất thình lình này đánh
ngốc, thậm chí trong giây phút ngắn ngủi thoát khỏi nỗi tuyệt vọng
đã chịu đựng suốt mấy ngày nay.
Người Ninh gia toàn bộ ồ lên, tiếng nghị luận xì xào cũng xuất hiện.
Lục Hiếu Chi thấy thế mở miệng, ngữ khí phẫn nộ, “Úy Lam, ba mẹ từ nhỏ đã
dạy con dám làm dám chịu mà! Nhị ca vì chuyện của con mà hao tâm
rất nhiều, con không thể tùy hứng như thế chứ!”
Lục Minh Tư
cũng chua xót cười, “Sau khi trở lại Lục gia, anh biết Úy Lam đã không thích anh. Nếu ngày thường có nói gì thì cũng là việc nhỏ có thể bỏ qua, nhưng lần này em thật sự đã xúc phạm tới người khác
rồi. Ba nói đúng, em cần phải học cách trưởng thành đi.”
“Lam Lam, nếu đã biết sai thì có thể sửa mà. Mẹ biết con vẫn luôn là đứa nhỏ ngoan ngoãn.” Trình Nhiên giơ tay định vỗ vỗ bả vai Lục Úy
Lam, lại bị cậu né tránh, trong lúc nhất thời Trình Nhiên có hơi xấu
hổ, cũng có chút kinh ngạc.