Võng hữu vốn đang bênh vực kẻ yếu khi nhìn thấy bình luận của Lục Úy Lam thì phản ứng đầu tiên là thấy người này thật sự điên mất rồi, phản ứng
tiếp theo chính là người này quá kiêu ngạo, chắc chắn là đang giả ngây
giả dại.
Vì thế bình luận liền xuất hiện che trời lấp đất, Tiểu
Thất vừa lúc không có việc gì làm nên tâm tình vô cùng tốt mà lựa chọn
bình luận để phản hồi, vậy nên trên mạng rất mau đã có một màn như vầy.
【 Lục Úy Lam dám làm không dám nhận, cậu có phải là nam nhân không vậy? 】
Tiểu Thất nhìn nhìn, cảm thấy câu này thật là có vấn đề cần được sửa đúng
một chút đề giữ gìn tôn nghiêm ốc sên của mình, 【 Anh hẳn nên hỏi vầy
mới đúng, cậu có phải là người không? 】
Võng hữu: ???
【 Đừng tưởng có tiền là muốn làm gì thì làm, Lục gia có mà bảo vệ được cậu cả đời à! 】
Tiểu Thất cảm thấy những lời này phi thường có đạo lý, 【 Ừm ừm, cậu nói đúng. @Sao mai linh tư, có thấy lời tôi nói hay không. 】
Lục Minh Tư “……”
【 Thế nào? Giờ lại bắt đầu giả ngây giả dại? Lúc thì kể chuyện ma quỷ,
lúc thì muốn nuôi heo, cậu còn muốn làm cái quái gì nữa? Nói rõ cho
người ta biết mà lần xem. 】
Tiểu Thất lời lẽ chính đáng, 【 Tôi muốn kiêng que cay! 】
Võng hữu: “……” Kiêng que cay cái em gái mầy, ai quan tâm cậu kiêng cái quái gì chứ!
【 Lục Úy Lam, mày sớm muộn gì sẽ xuống địa ngục, bởi vì loại người như mày mới bò dậy từ địa ngục! 】
Tiểu Thất "oa" một tiếng, chỉ vào bình luận nói với 6362 nói, “Hòm thư cậu
xem kìa, có người biết quê quán của tui, chắc chắn là đồng hương rồi.”
6362: ???
Tiểu Thất phi thường cao hứng, lập tức hồi đáp, 【 Đồng hương có khỏe không,
cậu lại đây lúc nào vậy? Hiện tại sống tốt chứ? Có quen hơn chưa? Tính
chừng nào trở về đó? Chúng ta tổ đội đi. 】
Võng hữu: !!! Này mẹ nó đúng là mắng chửi người mà không cần nói tục luôn? Quá kiêu ngạo rồi!
Tiểu Thất còn không có tới kịp giao lưu sâu với “đồng hương”, Túc Minh Ca đã mang bữa sáng đến, cùng lúc đó còn có một cổ mùi hương nhàn nhạt quen
thuộc. Tiểu Thất lập tức vứt “Đồng hương” ra sau đầu, nhanh chóng tiến
lên đón, “Em ngửi được mùi que cay! Anh mang que cay cho em hả?”
Túc Minh Ca vô cùng kinh ngạc với khứu giác nhanh nhạy của Tiểu Thất, tay
trái xách bao nilon cực to, “Đúng vậy, hôm qua thấy que cay chỗ em không còn nhiều lắm nên mang theo thêm chút nữa cho em. Nhưng mà thứ này ăn
nhiều không tốt cho thân thể lắm, vậy nên không được ăn nhiều biết
chưa?”
“Không tốt cho thân thể?” Tiểu Thất vốn đang muốn thanh
minh cho lời hứa hẹn kiêng que cay lỡ nói với ca ca hôm bữa thì đột
nhiên nghe thấy lời này.
“Đúng vậy.” Túc Minh Ca một bên lấy bữa sáng từ trong túi ra một bên nói, “Đều là thực phẩm rác rưởi thôi.”
Nghe thấy lời này, Tiểu Thất cũng không hề phản bác, ôm túi que cay bự đến
sô pha. Trách không được nhiều yêu linh muốn tu luyện thành người như
vậy, hóa ra rác rưởi của nhân loại lại ăn ngon đến thế, “Nếu đã không
tốt cho thân thể thì cứ để em ăn giùm anh cho.”
Nghe lời này,
Túc Minh Ca nhịn không được cười một tiếng, cũng không chọc mà chỉ trả
lời "Được", nhưng sau lại dặn dò không được ăn nhiều lắm.
Tiểu
Thất vỗ vỗ ngực mình, “Yên tâm, em tuyệt đối có thể sống đến 99 tuổi
đó!” Dù sao đó cũng là cái nhiệm vụ nhánh mà, hoàn thành xong sẽ có
khen thưởng á.
Túc Minh Ca cũng không để trong lòng mà ngồi xuống lột trứng luộc nước trà, thuận miệng hỏi Tiểu Thất lúc nãy
đang làm gì, Tiểu Thất nói mình đang giúp người tìm niềm vui. Túc Minh
Ca nghe xong vô cùng vui mừng, không hổ là em trai thân yêu của mình,
hết lời khen ngợi cũng như lột trứng thật cẩn thận để khen
thưởng.
Tiểu Thất lập tức tỏ vẻ mình nhất định sẽ không ngừng cố gắng.
Không quan tâm đến các võng hữu nữa, cố gắng vì tương lai sung sướng.
Hai anh em vui vẻ ăn xong bữa sáng, Túc Minh Ca lại không rời đi ngay
lập tức như bình thường, “Ngày mai anh không thể đến nữa, nhưng
anh đã để bận bè đến đưa bữa sáng cho em rồi. Em ở nhà ngoan
ngoãn nhé, có việc gì cứ gọi cho anh.”
Túc Minh Ca duỗi tay xoa đầu Lục Úy Lam, đã lâu lắm rồi anh mới cảm thấy lo lắng không thôi như thế.
“Sao vậy? Ngày mai có chuyện gì sao?” Tiểu Thất ngoan ngoãn để Túc Minh Ca sờ đầu.
“Ừm, ngày mai phải thi đấu ở thành phố cạnh bên, một lát bọn anh phải bắt đầu lên đường rồi.”
Túc Minh Ca có chút do dự, ngoại trừ việc bây giờ Lục Úy Lam ra ngoài
cũng không ổn còn có nguyên nhân khác chính là đối thủ ngày mai rất
mạnh, đại khái bọn họ có thể sẽ thua. Anh còn đang vô cùng chần
chờ thì thiếu niên trước mặt lại mở miệng trước.
“À, em quên
mất, hiện tại em là người hiềm nghi nên không thể rời khỏi thành phố này. Anh đợi em một lát.” Nói xong, cậu hấp tấp chạy về thư
phòng, để lại Túc Minh Ca ngồi bần thần..
Tiểu Thất vọt tới
thư phòng, tùy tiện lấy giấy và bút, vận chuyển linh lực phất tay vẽ
một tấm phù, sau đó cầm tờ phù về lại chỗ Túc Minh Ca, “Đây là bùa
may mắn nè, nó sẽ mang đến vận may cho anh đó.”
Túc Minh Ca nhìn tờ giấy A4 trong tay rồi rơi vào trầm mặc. Đầu tiên không nói
cái này làm bằng giấy dễ ướt, đã vậy đồ án trên mặt giấy cũng thật sự khiến người ta vò đầu bứt tai, không đến nỗi như quỷ
nhưng có hơi giống bàn chân thỏ. Bất quá nhìn cặp mắt chân thành
của Lục Úy Lam, Túc Minh Ca vẫn mặt không đổi sắc mà nhận lấy tờ giấy
A4, cũng vẫn khen ngợi như cũ, “Vẽ không tồi, anh sẽ luôn mang theo
bên người.”
“Tất nhiên là vậy rồi.” Nghe được lời khích lệ,
Tiểu Thất không khỏi đắc ý. Đây là đồ án cậu ưng ý nhất, hình
con thỏ trong tay cầm giáo, tuy uy lực không đến mức hủy thiên diệt địa nhưng cũng hiệu quả rõ ràng vô cùng.
6362 nhìn một màn
trước mắt, không khỏi cảm khái Túc Minh Ca mắt mù, tận mắt nó thấy
ký chủ nguệch ngoạc vài phút đã ra cái đống này, nếu thứ
này mà là bùa may mắn thì hệ thống chúng nó là cái quái gì
chứ.
Tuy rằng có hơi lo lắng, Túc Minh Ca cuối cùng vẫn không
thể không rời khỏi biệt thự, chờ đến lúc anh trở lại căn cứ SGL liền lập tức liền tìm một cái túi tiền cẩn thận bỏ giấy A4 đã gấp
lại để tùy thân mang theo bên người.
Sau khi tiễn anh trai
thân yêu không lâu, Tiểu Thất liền nhận được điện thoại từ Lục gia
nói là chốc nữa sẽ đón cậu về Lục gia một chuyến, giữa trưa sẽ
ăn cơm ở nhà. Tuy rằng thật sự không phải cậu đụng vào người ta,
nhưng nhìn bộ dáng Lục Hành Chỉ nỗ lực như thế, Tiểu Thất vẫn quyết
định không thể nặng bên này nhẹ bên kia được.
Dù sao thì từ
trước đến giờ Lục gia đối Lục Úy Lam vẫn không tồi. Vì thế Tiểu Thất
đi vào thư phòng lần nữa tuyệt bút vung lên vẽ cho mỗi người trong
Lục gia một tấm, đương nhiên không có phần cho Lục Minh Tư. Nhìn ba
tờ giấy A4 mới mẻ ra lò, Tiểu Thất không khỏi cảm khái một câu, mình
thật là một chú sên thiện lương.
Tới gần giữa trưa, Lục Hành Chỉ lái xe lại, Tiểu Thất đem ba tấm bùa may mắn xuống lầu. Vừa lên xe,
Tiểu Thất liền đưa một tờ cho Lục Hành Chỉ, “Anh ơi, đây là bùa may
mắn em vẽ, cho anh một cái nè, mang theo bên người có thể gặp vận
may đó.”
“Ăn cơm trưa xong em và anh đến bệnh viện, chúng ta
đã bàn bạc gần xong rồi. Chỉ cần em nói lời xin lỗi là chuyện này được giải quyết thôi.” Lục Hành Chỉ nhận tờ giấy A4 nhìn thoáng
qua rồi tùy tiện đặt ở một bên, ngược lại tiếp tục dặn dò, “Lúc xin
lỗi thì thái độ nhớ tốt một chút.”
“Người không phải do em đụng,
em không đi đâu.” Tiểu Thất nháy mắt không vui, bày ra lại bộ dạng
ăn chơi trác táng chấp nhất phản đối.
“Mặc kệ có phải em đụng
hay không đi chăng nữa, em vẫn cần phải đi.” Lục Hành Chỉ không muốn cùng Lục Úy Lam tranh luận chuyện này, thái độ dị thường kiên định.
Tiểu Thất nóng nảy, “Anh, không phải em đụng thật mà!”
Vốn tưởng rằng hai bên sẽ tiếp tục tranh luận, nhưng lần này Lục Hành Chỉ
lại khác thường trầm mặc, hắn khởi động xe chạy về Lục gia, “Úy Lam,
chuyện này đã như thế rồi. Cô gái kia chỉ có thể là do em đụng, như
vậy đối với Lục gia, tổn thất mới là nhỏ nhất. Em hiểu không?”
Lục Úy Lam chơi trác táng tỏ vẻ mình đầu óc đơn giản nghe không hiểu, gân
cổ sinh khí, không nhận thấy được tầng nghĩa khác trong lời của Lục Hành Chỉ, cũng không có ý thức được buổi cơm trưa hôm nay có dụng ý
khác.
Trở lại Lục gia, Tiểu Thất quen cửa quen nẻo chạy vội vào như
thể không hề xấu hổ gì với lần xung đột rồi rời đi lần
trước. Trình Nhiên thập phần cao hứng, lôi kéo Lục Úy Lam ngó trái ngó
phải, Lục Hiếu Chi cũng khó có được mà bày ra sắc mặt tốt.
Tiểu Thất đưa bùa may mắn lên, Trình Nhiên cùng Lục Hiếu Chi sôi nổi lộ ra
vẻ mặt mờ mịt hoang mang nhưng cuối cùng cũng nhận lấy.
Lục Minh Tư đang bị xem nhẹ nghiêng mắt nhìn cái gọi là bùa may mắn,
gương mặt đang duy trì nụ cười bỗng có chút nứt toạc, cảm thấy da
mặt Lục Úy Lam hinh như càng dày hơn, thứ nhảm nhí gì cũng có thể lấy ra làm quà à.
“Lam Lam, mẹ có chuyện này muốn nói với
con.” Trình Nhiên đưa giấy A4 cho bảo mẫu, lôi kéo tay Lục Úy Lam như có chuyện muốn nói.
Lục Hiếu Chi ho khan một tiếng, “Ăn cơm trước đã, vừa ăn vừa nói.”
Mọi người ngồi xuống, đầu tiên là hàn huyên chút việc nhà như thường lệ,
nhưng cuối cùng Lục Hiếu Chi cũng nói đến việc tới bệnh viện xin
lỗi.
Câu trả lời của Tiểu Thất tất nhiên là tiêu chuẩn của
kẻ ăn chơi trác táng trước sau như một, nhưng lần này Lục Hiếu Chi lại không lập tức phát hỏa, “Ba biết việc này phải ủy khuất con, con
muốn gì thì cứ nói ba.”
Tiểu Thất không khỏi lộ ra biểu
tình hồ nghi, loại nhượng bộ biến tướng như vầy hiển nhiên không phải
phong cách của Lục Hiếu Chi.
“Mẹ biết Lam Lam nhà chúng ta là
một đứa trẻ ngoan, xe kia chắc chắn là có người khác dùng, nhưng
sự tình đã phát triển thành cái dạng này, Lục gia chúng ta chỉ có thể
ngậm bồ hòn làm ngọt, ủy khuất Lam Lam của chúng ta thôi. Vậy nên
Lam Lam nếu muốn thứ gì thì cứ nói với mẹi.” Trình Nhiên cũng
hùa theo trấn an, thuận tay gắp đồ ăn cho Lục Úy Lam.
Lục Minh Tư cúi đầu ăn cơm, trầm mặc không nói, không khí trên bàn cơm bỗng nhiên trở nên kỳ quái.
Lục Úy Lam tuy rằng là một tên ăn chơi trác táng nhưng não vẫn còn linh
hoạt, chỉ suy nghĩ một vòng là hiểu ngay, nhất định là Lục Hành Chỉ đã tra được người lái xe đụng cô gái kia chính là Lục Minh Tư.
Nhưng mà sự tình phát triển đến bây giờ, Lục Úy Lam trực tiếp cõng nồi
chịu tội là kết cục tốt nhất, dù sao cậu cũng có tiếng là kẻ ăn chơi trác táng rồi.
Nhưng nếu tuôn ra tin tức Lục Minh Tư vừa
mới trở về nhà chẳng những đâm người ta, thậm chí còn hãm hại Lục Úy
Lam, vậy thì danh dự của Lục gia sẽ bị tổn hại nặng nề. Cho nên
mặc kệ chân tướng như thế nào đi chăng nữa, Lục Úy Lam chắc chắn cần phải cõng nồi.
“Biết là gã lái xe đụng người ta, biết gã cố ý giá họa cho tôi! Sau đó mấy
ngày này trơ trơ nhìn tôi bị khắp mọi người thóa mạ! Hiện tại còn
muốn tôi đeo tội danh người ta đến tàn tật đi xin lỗi?” Bàn tay Lục
Úy Lam nắm chiếc đũa có chút run rẩy, tầm mắt nhất nhất đảo qua mỗi
người trên bàn cơm, phảng phất như không thể tin tưởng vào sự tàn
nhẫn của họ mà muốn xác nhận lại.
6362 nhất thời bị kỹ
thuật diễn của ký chủ làm cho chấn động, còn tưởng rằng ký chủ là thật sự thương tâm, đang muốn mở miệng hết lời an ủi, lại nghe thấy thanh
âm sâu kín của ký chủ, 【 Uổng cho tui còn vẽ bùa may mắn cho bọn
họ, trên bàn thế vậy mà chả có một cây que cay nào! 】
6362 “……” Nó sai rồi, ký chủ mới không có thương tâm đâu...